Tần Lạc chỉ có cảm giác nhịp tim mình bắt đầu gia tăng, dạy thì dạy thôi! Cách mình gần như vậy làm gì?
Ngay sau đó không để lại dấu vết muốn cách xa anh một chút, lại bị Hoắc Kỷ
Thành đè lại, giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm chui vào lỗ tai, “Học
cho tốt, không nên lộn xộn.”
Tần Lạc: “. . . . . .”
”Ngay lúc vung gậy cánh tay phải duỗi thẳng, nhắm ngay đúng bóng mà vung gậy. . . . . . Nghe rõ chưa?”
”Ừm. . . . . .”
”Tôi làm mẫu cho cô một lần.”
Hai tay Hoắc Kỷ Thành nắm lấy tay của cô, nâng gậy, chính xác không có có chệch đáng đưa bóng vào trong lỗ.
Động tác rất đơn giản, lại làm cho mặt Tần Lạc hồng lên, bạn trai Cẩm Dương
cũng không có ôm qua mình từ sau như vậy, lần đầu tiên lãng mạng như thế lại cho Đại Ma Vương. . . . . .
Bởi vì cự ly quá gần, mùa hè mặc quần áo mỏng manh, Tần Lạc cảm giác sau lưng mình chống đỡ một lồng
ngực nóng như lửa, khiến cho cô miệng đắng lưỡi khô, lập tức nghĩ tới
dáng vẻ tối hôm qua anh chỉ mặc áo ngủ bằng lụa màu đen. . . . . .
”Cộ tự mình làm một lần đi.”
“. . . . . .”
Tần Lạc lúng túng nhận lấy gậy golf, vung ra, đến bóng cũng không đụng chúng.
Ngượng chết rồi! Cô hận không thể tìm một cái lổ đễ chui xuống.
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái, “Thử một lần nữa.”
Lần này, Tần Lạc hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh hô
hấp rồi vung gậy, cũng may, bóng thuận lời bay ra ngoài, chỉ là chưa đi
tới lỗ mà thôi.
. . . . . .
Một buổi chiều khiến Tần Lạc
tiến bộ rất lớn, ngay lúc bóng vào lỗ, cô vui vẻ thiếu chút nữa nhảy
dựng lên, rất có cảm giác thành tựu.
Mà Will tiên sinh cùng Hoắc Kỷ Thành tán gẫu rất vui vẻ, đều rất chờ đợi sau này hợp tác.
*****
Buổi tối cơm nước xong trở lại khách sạn, Tần Lạc vì tránh cho khỏi lúng
túng như tối hôm qua, cô đã sớm đi vào phòng tắm tắm sớm, sau đó khóa
cửa phòng mình không định đi ra ngoài.
Kết quả, cô không ra, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cô chỉ nâng đầu lên, “Chuyện gì vậy? Tôi đang ngủ.”
Tiếng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp từ tính, “Tiểu Tinh muốn nói với cô vài lời.”
Lúc này Tần Lạc mới phản ứng được Tiểu Hỏa Tinh là con trai anh, đành phải
đứng dậy mở cửa, vừa lúc nghe được giọng nói mềm dẻo của Tiểu Hỏa Tinh
truyền từ trong điện thoại di động ra, “Chị gái, cha không có khi dễ chị chứ?”
Mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại.
Tần Lạc không kìm hãm được nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, liền vội vàng lắc đầu, “Không có.”
Hoắc Gia Tinh cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt, việc làm mới của chị vẫn thuận lợi chứ?”
Tần Lạc mỉm cười, “Chị gái rất tốt! Nhưng lần sau em cũng không thể len lén chạy ra ngoài nữa, ngộ nhỡ thật sự gặp phải người xấu thì sao?”
Hoắc Gia Tinh ở đầu bên kia video trò chuyện gật đầu, “Vâng, em khẳng định
là không có vận khí tốt gặp lại chị gái, chỉ là tuần sau là sinh nhật
năm tuổi của em, chị gái có thể tới sinh nhật em hay không!”
Tần
Lạc liếc mắt nhìn Hoắc Kỷ Thành bên cạnh theo bản năng, Hoắc Gia Tinh
cũng chú ý tới ánh mắt của cô dời đi, vội vàng non nớt mở miệng, “Cha,
nguyện vọng sinh nhật của con cha không thể cự tuyệt được.”
Mặc dù Hoắc Kỷ Thành không nguyện ý, nhưng chỉ có thể đồng ý, “Được, cha đồng ý với con.”
Hoắc Gia Tinh vô cùng hưng phấn, “Chị gái, nhất định chị phải tới đó!”
Tần Lạc thấy cậu nhóc vui vẻ như vậy, chỗ nào đó ở trong lòng giống như là bị đánh trúng, “Ừ, nhất định chị gái sẽ đến.”
Không thể nói tại sao, Tiểu Hỏa Tinh cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc. . . . . .