Vẻ mặt Đồng Phỉ Á vô
tội, “Chị, chị thật sự hiểu lầm em, mặc dù chị không thừa nhận em và ba
mẹ, nhưng mọi người không thể không thừa nhận chị! Dù sao chị cũng là
chị ruột của em.”
Tần Lạc có loại cảm giác muốn ói, hít vào một
hơi thật sâu, “Đồng Phỉ Á, nơi này không có người khác, cô không cần cố ý giả bộ gần gũi, với tôi cô tìm đến tôi không phải là bởi vì tin tức tôi bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc sao?”
Đồng Phỉ Á cũng không
có ý định bị phơi bày, ngược lại mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhìn lại chị
một cái! Gần đây chị gái lại bị tai tiếng quấy nhiễu, đương nhiên làm em gái phải biết san sẻ với chị. Nói thật, lá gan của chị thật là lớn! Làm sao chị biết hành tụng tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc?”
Kể từ sau
khi thấy tin tức này, đồng Phỉ Á gọi điện thoại cho Tần Lạc, chỉ tiếc
vẫn không gọi được, cô ta liền đoán có thể số mình đã bị kéo đến danh
sách đen.
Bất đắc dĩ, đành phải tự mình đến nhà tìm cô.
Tần Lạc chợt gian manh nhếch khóe môi, “Đồng Phỉ Á, cô cảm thấy tôi sẽ nói cách đến gần Tứ thiếu nhà họ Hoắc cho cô biết sao?”
Sau đó, thừa dịp cô ta hoảng hốt liền dùng sức hất mạnh tay của cô ta ra, mở cửa xe lên xe, cho xe chạy rời đi.
Động tác làm liền một mạch, hoàn toàn không cho Đồng Phỉ Á thời gian phản
ứng, cô chính là cố ý nói cho Đồng Phỉ Á nghe, cô ta càng muốn biết
chuyện mình cần càng phải bám lấy cô!
Nhìn xe của cô đi xa, Đồng
Phỉ Á tức giận dậm chân, Tần Lạc đáng chết! Rốt cuộc làm sao cô ta làm
được? Tại sao tự mình dùng nhiều biện pháp cũng không tra được một chút
tí nào tung tích của Tứ thiếu nhà họ Hoắc?
Hừ! Đáng đời cô ta bị người mắng thảm như vậy!
******
Lần nữa đứng ở trước cửa cao ốc tập đoàn Đế An, Tần Lạc hơi có chút cảm
động, cái người bảo vệ ở cửa nhận ra cô, còn tưởng rằng cô lại tới gây
chuyện, kết quả người ta nhận được điện thoại tới xin ứng tuyển.
Chỉ có thể giương mắt mà nhìn cô đi vào đại sảnh. . . . . .
Tâm tình Tần Lạc cũng không tệ lắm, ngồi thang máy đến tầng 12 mà giám đốc
Vu nói với cô, sau đó liền có người mang cô đi tới phòng phỏng vấn.
Bên trong có năm người phỏng vấn ngồi chỉnh tề, ba nam hai nữ.
Tần Lạc lễ phép mỉm cười, “Chào ban phỏng vấn!”
Sau đó ngồi vào chiếc ghế ngay chính giữa, chờ đợi được ra câu hỏi.
Một người đàn ông bên phải xem ra văn vẻ lịch sự, mỉm cười mở miệng, “Trước giới thiệu mình một chút.”
Tần Lạc nghe giọng anh ta thì biết rõ anh ta chính là giám đốc Vu gọi điện
thoại cho mình, nhất thời trong lòng bình tĩnh rất nhiều, “Tôi tên là
Tần Lạc, tốt nghiệp chuyên nghiệp khoa Anh Pháp, phụ trợ thêm hai ngôn
ngữ tiếng Ý và tiếng Ả rập. . . . . .”
Người nữ thứ hai bên phải
liếc mắt nhìn Tần Lạc, “Trong lúc làm việc gặp phải những tình huống có
người phụ nữ khác dây dưa với tổng giám đốc, cô phải làm sao?”
Tần Lạc ngạc nhiên, đây cũng là vấn đề phỏng vấn sao?
Dừng lại một chút, “Chủ yếu nhìn ý kiến của tổng giám đốc, căn cứ vào tình hình không đồng tình sẽ phải xử lý khác nhau.”
Người phụ nữ kia nhướng đuôi lông mày, trước đã hỏi mấy người, phần lớn đều
hình dung mình giải trừ nguy cơ cho tổng giám đốc, hiếm có người trả lời giống như Tần Lạc. . . . . .
. . . . . .
Sau mười lăm
phút phỏng vấn, Tần Lạc ứng đối tự nhiên, không chút luống cuống, cũng
làm cho mấy người phỏng vấn rất có hảo cảm, người đàn ông dẫn đầu cũng
gật đầu, “Bắt đầu từ ngày mai, cô đến tổ 3 phiên dịch đi làm.”
Tần Lạc mừng rỡ không thôi, “Cám ơn người phỏng vấn.”
Cô không để ý đến, ánh mắt hai người phụ nữ bên phải nhìn về phía cô rất có thâm ý.
Khảo hạch xong tất cả, giám đốc Vu liền dẫn Tần Lạc tới bộ phận nhân sự làm
thủ tục nhận chức, Tần Lạc không nhịn được hỏi: “Giám đốc Vu, phòng
phiên dịch của công ty có mấy tổ à?”
Giám đốc Vu dừng một chút, “Trước mắt là ba.”
Tần Lạc không tiếp tục hỏi nhiều, nghĩ thầm: tổ ba chắc là chỗ kém nhất đi?