Không tới thời gian một ngày, tin tức Tần Lạc hao tổn tâm sức muốn bắt
cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc liền leo lên trang đầu các trang web lớn
và trang blog.
Đám bạn trên mạng mắng cô xối xả, nói cô không
biết xấu hổ, hoàn toàn không có khí tiết có thể nói, vì muốn là mẹ ghẻ
mà có thể không từ thủ đoạn nào, xuống tay đối với đứa bé. . . . . .
Là thời đại Internet ngôn luận nên không cách nào ngăn cản, còn nhanh hơn
so với nước chảy, cái tin tức này lập tức đứng đầu từ khóa trên trang
tìm kiếm, Tần Lạc không chút thu hút bị dân thành phố đưa lên đầu sóng
ngọn gió.
Cho tới mấy công ty trước đó cô đi phỏng vấn toàn bộ cự tuyệt cô, nói công ty bọn họ không thể tuyển người có tiền án. . . . . .
Từ cục cảnh sát đi ra, bạn tốt Bùi Tử Ninh đến đón cô, bất bình thay bạn
tốt nói: “Thật sự là quá đáng! Cứ coi như cậu không cẩn thận đụng vào
con trai anh ta, con trai anh ta cũng không có bị bất kỳ vết thương gì!
Trong tay mình còn có giấy xác nhận kiểm tra của bệnh viện đấy! Thật là
không có gặp qua loại người lấy ơn báo oán!”
Tần Lạc day day
trán, 24 tiếng đồng hồ không có chợp mắt cô chỉ muốn trở về ngủ bù, “Vốn là có hi vọng tiến vào tập đoàn Cố thị, lần này cái gì cũng bị ngâm
nước, mình lại có thể biến thành người có tiền án.”
Bùi Tử Ninh
cũng vì bạn tốt cảm thấy không đáng giá, “Lạc Lạc, nếu không mình đi
giải sầu, chờ qua đợt này thì đi tìm việc một lần nữa? Mình tin tưởng
lấy năng lực của cậu nhất định có thể tìm được một công việc tốt, dù sao bằng cấp và kinh nghiệm làm việc trước của cậu đều bày kia, là vàng thì đi chỗ nào cũng sẽ phát quang.”
Tần Lạc tiếp nhận ý của bạn tốt, “Tử Ninh, năm nay cậu mới vừa thi được bằng cấp bác sĩ, đúng là thời
điểm bận rộn, chờ tới lúc cậu nghỉ đông chúng ta lại hẹn nhau, buổi tối
trở về mình phải quẳng đi mấy phần sơ yếu lý lịch. nếu thật sự không
được thì mình đi hỏi một vài công ty nhỏ.”
Bùi Tử Ninh gật đầu, “Ừm.”
*****
Từ siêu thị mua một chút lương thực dự trữ, Tần Lạc chuẩn bị trong khoảng
thời gian này sẽ ở nhà không ra khỏi cửa, kết quả vừa cùng Tử Ninh đi
vào tiểu khu liền nhìn thấy vài người đi qua chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.
Còn có người mẹ mang theo đứa trẻ dặn dò đứa trẻ cách xa cô, nói cô là kẻ bắt cóc ...
Cô sợ sệt, còn có một đứa bé trai nhặt hòn đá nhỏ ném về phía cô, “Người phụ nữ xấu bắt cóc trẻ con! Đánh chết cô!”
Mặc dù sức của đứa trẻ không có lớn, nhưng vẫn nện vào chân Tần Lạc, đau
đến nỗi cô thiếu chút nữa lảo đảo, ngay cả đứng cũng không đứng vững.
Bùi Tử Ninh vội vàng vịn lấy bạn tốt, giúp bạn tốt biện minh, “Cô ấy không phải người phụ nữ xấu, chuyện này là có hiểu lầm!”
Đứa tré quay ra làm mặt quỷ với cô, “Chính là người phụ nữ xấu! Trên web đều nói!”
Bùi Tử Ninh còn chuẩn bị nói cái gì đó lại bị bạn tốt giữ chặt, “Quên đi, Tử Ninh, so đo với đứa trẻ làm cái gì.”
Hai người còn đi chưa được mấy bước, liền bị một đám phóng viên xông vào vây quanh.
”Tần tiểu thư, xin hỏi cô từ đâu biết được hành tung của thiểu thiếu gia nhà họ Hoắc?”
”Tần tiểu thư, cô đã dùng biện pháp gì lừa gạt tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc về nhà với cô? Thật sự có cái thuốc đầu độc trẻ con sao?”
”Tần tiểu thư, mục đích cô bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc là vì muốn làm mẹ kế sao?”
...
Một loạt vấn đề bén nhọn chặn Tần Lạc á khẩu không trả lời được, từ trước
đến giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, đèn flash chói mắt khiến
cô không thể mở mắt ra được.
”Tôi không có bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc!”
Cô chỉ có thể máy móc nói lại câu này, nhưng sao nhóm phóng viên có thể
buông tha cho cô, tiếp tục thay nhau chèn ép cô, cho đến khi thể lực của cô chống đỡ hết nổi thì hôn mê bất tỉnh.....