Buổi tối 6h50, mua xong quà Tần Lạc chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm, liền
lôi kéo Tử Ninh đi tới một quán ăn ngay bên cạnh của hàng thủ công dùng
bữa.
Mà ngược lại, Hoắc Cẩm Dương được cha mẹ sắp xếp một buổi
gặp mặt tại nhà hàng Tây, anh ta chọn một chỗ gần cửa sổ, sau đó tìm
nhân viên phục vụ muốn một bó hoa hồng đỏ cắm ở trong bình, đây cũng là
tín hiệu gặp mặt!
Một ly cà phê uống gần một nửa, đối diện vẫn
trống không, Hoắc Cẩm Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã qua 10 phút, rõ ràng thời gian hẹn là 7 giờ.
Trong đầu óc anh ta không tự chủ nghĩ tới bạn gái Tần Lạc, mỗi lần có hẹn với cô, cô dù có trễ, khác cũng chỉ trễ tầm 2 phút.
Không khỏi có chút không nhịn được nữa, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa,
quyết định trong vòng năm phút mà tam tiểu thư nhà họ Giang còn chưa tới liền để tờ giấy lại rồi rời đi.
5, 4, 3, 2. . . . . .
Một phút cuối cùng, một cô gái mặc váy màu hồng đi tới, chỉ liếc mắt một
cái, Hoắc Cẩm Dương liền nhìn ra từ đầu đến chân cô ta đều mang những
vật xa xỉ, nhưng không thể phủ nhận, vẻ mặt điệu bộ khí chất đều cao
quý.
Nếu như chấm điểm mà nói, đó chính là chín phần, không sai biệt lắm với Lạc Lạc.
”Anh chính là Hoắc Cẩm Dương sao?”
Vừa mở miệng, liền hiển lộ hình tượng tiểu thư xinh xắn nhỏ nhắn.
Ấn tượng của Hoắc Cẩm Dương với cô ta mà miễn cưỡng hợp yêu cầu, nhưng
cũng không có biểu hiện ra, “Không có việc gì, đàn ông nên thân sĩ
chút.”
Lúc này Giang Ánh Thần mới quan sát tỉ mỉ người đàn ông
đối diện, ngũ quan trên dưới, đường nét rõ ràng, phong cách dịu dàng văn nhã, là loại cô ta thích.
Hơn nữa, thái độ của anh cũng làm cho cô ta rất ưa thích!
Ngay sau đó ngồi xuống đối diện anh, Hoắc Cẩm Dương vội vàng rung chuông gọi phục vụ tới chọn món ăn, sau đó hai người câu được câu không bắt đầu
nói chuyện phiếm.
. . . . . .
Cơm nước xong lúc tính tiền rời đi, Hoắc Cẩm Dương và Giang Ánh Thần cũng đã tán gẫu thật vui.
”Giang Ánh Thần?”
Sau lưng chợt có người lên tiếng khiến hai người đồng thời quay đầu lại,
thấy đối diện có một đôi nam nữ đi tới thì nét mặt hai người khác nhau.
Vẻ mặt Giang Ánh Thần vui vẻ, “Chị hai? Hai người cũng ở đây sao?”
Hoắc Cẩm Dương hơi lúng túng gọi một tiếng, “Chú ba.”
Hoắc Kỷ Thành không thể không thấy gật đầu chào hỏi, đối với đứa cháu này,
hai người qua lại không có sâu lắm, chỉ là. . . . . . Không phải cậu ta
có bạn gái sao?
Lại còn chịu nghe cha mình đi xem mắt, xem ra dã tâm không nhỏ!
Chỉ sợ, bạn gái cậu ta Tần Lạc còn không biết gì?
Lần này, thú vị!
Ngược lại Giang Ánh Tuyết không ngờ em gái và cháu trai trưởng của nhà họ
Hoắc là Hoắc Cẩm Dương xem mắt, xem ra cha đã hai tay chuẩn bị.
”Ánh Thần, chúng ta đi trước.”
Giang Ánh Tuyết biết Hoắc Kỷ Thành không thích nhiều lời, hơn nữa anh và anh
trai mình có quan hệ không coi là tốt, với đứa cháu trai này càng không
có giao tình, đứng lỳ ở đây chỉ biết cảm thấy ra vẻ mình không hiểu
chuyện.
Giang Thần sớm đặt hoàn toàn ý định trên người của Hoắc Cẩm Dương, ngay sau đó vẫy vẫy tay với chị hai, “Tạm biệt!”
Cô và Hoắc Cẩm Dương còn có hoạt động khác, cho nên bọn họ ở cùng chị hai cũng không có tiện.