Trò Chơi Chuyên Sủng

Chương 16: Chương 16: Một tên tính khí thất thường




Hai đôi trân nhãn nhanh như cắt đổ dồn về vẻ ưu lãnh thản nhiên của Khắc thần y chàng. U Lan Quân bất chợt cười nhạt thoáng qua khi nào chẳng biết, nhưng lại nghĩ Bạch Dược đây sao có thể ra lời mà không có hàm ý, thế nên vẫn vẳng lặng nghe xem.

Nhưng Khúc Tinh Phi khi ấy lại mang nhiều bối rối, luân hồi hoang man. Nàng châm châm nhìn vào đôi hoa sương bình thản vô thường kia mà trút hết ngỡ ngàng. Bỗng dưng lòng nàng có chút nôn nao kì lạ, thể như là muốn làm rõ sự tình rằng lời chàng nói có phải là thật. Cảm giác kì lạ này khiến nàng không thoải mái chút nào. Rõ ràng ghét chàng đến thế, chỉ muốn tránh thật xa chàng ra, nhưng hiện giờ con người nàng dường như muốn làm trái ngược. Muốn đi đến trước mặt chàng, muốn cười cho lời nói của chàng. Khúc Tinh Phi thật sự cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa.

Rõ là đang đưa cả cảnh lẫn người vào sâu cơn trầm lắng, Bạch Dược Quân lại nhanh chóng phá vỡ nó chỉ bằng một lời chưa nói hết: “...Tất nhiên không phải.”

Khúc Tinh Phi nghe như bình thường, tưởng rằng chỉ phủi một lớp bụi trần mỏng nhẹ, nhưng ai ngờ một tay nàng khó lòng phủi sạch, thế nên lòng còn vươn chút nỗi niềm. Nói sâu hơn thì nó được xem là thất vọng, nhưng chỉ là một chút thôi, nho nhỏ như hạt bụi trần vậy. Tinh Phi gạt sang cảm giác kì lạ, liếc qua Thượng Quan Vu đang phong nhã đung đưa chiếc Thanh U Huyền Lăng quạt thành nhiều đợt gió. Nàng đưa nụ cười hoa xuân kèm theo lời nói khách khí cho U Lan Quân: “Không biết U Lan thượng thần trên trời làm chức vụ gì?”

Thượng Quan Vu khẽ cười, chậm đáp từng lời: “Bổn thần cai quản muôn hoa, còn được gọi là Hoa thần.”

Nàng hứng thú cười tươi hơn hoa mới nở, lanh chanh vấn tiếp: “Hoa? Thật sự rất đẹp!”, lại nghĩ đến thượng thần mặt lạnh họ Khắc, liếc nhanh sang chàng ấy, rồi lại đảo đôi trân bảo về Thượng Quan Vu, nàng thắc mắc: “Thế Khắc mặt lạnh làm gì?”

U Lan Quân liếc sang Khắc huynh đang chăm mắt vào Khúc Tinh Phi, chành đôi môi căng bóng: “Là hàng xóm đấy mà. Huynh ấy...”

Đột nhiên Bạch Dược Quân vội ngắt lời U Lan, ra dáng kiêu lãnh thanh cao nói: “Bổn thần cai quản các vị thảo dược, cũng là đệ nhất thần y lục giới, Dược thần!”

U Lan thượng thần ngay sau mất lời với mỹ nhân, nhìn đến Bạch Dược Quân thì nhướng mắt cười thầm, lòng rõ nhiều hàm ý.

Bạch Dược Quân nhìn nàng nghiêm nghị, miệng quở trách: “Rõ là chuyện của bổn thần, tại sao lại không hỏi ta? Cần gì làm phiền đến U Lan thượng thần chứ?”

Khúc Tinh Phi nhướng đôi trân bảo khó chịu, cao giọng chống trả: “Ơ! Hôm qua ta hỏi, ngươi có chịu nói sao?”, nàng còn bậm chặt môi nguýt lên tận chóp mũi, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu trêu thần y chàng.

Bạch Dược Quân nhìn nàng mà lắc đầu vài cái, nghĩ đến đúng là nha đầu miệng còn hôi sữa, tinh ranh hết chỗ nói. Thần y chàng bước đến cạnh các sàn thảo dược khô, trầm lãnh liếc sang Thượng Quan Vu, tay vẫn xáo trộn thảo dược vài cái, lạnh lời hỏi: “Đệ đến đây làm gì?”

U Lan Quân bỗng tỏ ra xúc động nghẹn ngào, bước đến gần Bạch Dược thượng thần ra giọng mềm mại tình cảm: “Ta nhớ huynh! Muốn gặp huynh.”, chàng còn giật giật tay áo bạch y của thượng thần chàng, thể như nữ nhân nũng nịu.

Khúc Tinh Phi nhìn thấy như choáng váng mặt mày, há miệng chữ o, chớp đôi mắt to tròn liên tục, khiến hàng mi cong như quạt ra được gió, miệng nói ra như cứ nghẹn lời: “What the hell? It”s gay??????”

Cả hai thượng thần mỹ nam nghe lời kì quái của Khúc Tinh Phi liền gạt sang tranh chấp đôi bên mà mang lòng thắc mắc. U Lan Quân nhanh vấn: “What the hell? Là ý gì?”

Họ Khắc chàng cũng vội thêm thắc mắc: “Còn... It”s gay?”

Nàng nhìn hai người họ chợt buồn cười vô đối, nhưng cũng biết thức thời mà tóm lại cơn buồn cười kia. Tinh Phi bậm chặt môi để nhịn, ngập ngừng giải thích: “À! What the hell là... Chúc hạnh phúc! Còn it”s gay... À... Là... Hai người yêu nhau. Đúng! Ta là đang chúc hai người yêu nhau được hạnh phúc.”

Bạch Dược Quân khi vừa nghe thấy liền buông câu “Xằng bậy!” trong khi U Lan lại khoái chí vui cười, rộn rã khắp chốn băng sơn. Chàng nhìn nữ nhân kì lạ trước mắt mà càng lúc càng hứng thú hơn, Thượng Quan Vu chàng nho nhã đưa nhẹ Thanh U Quyền Lăng lên trước, nhấn nhẹ uyển chuyển vào không trung như điểm mặt: “Lời này của nàng thật kì lạ.”

Nàng khúc khích cười nhẹ, bỗng cảm thấy mình thật cao tay, có học thức: “À... Đó là giọng địa phương của quê hương ta đấy mà.”

U Lan Quân nghe dứt lời Tinh Phi liền tạch chiết quạt với khí thế phong nhã, điểm giọng ngọt ngào sâu lắng: “Thế không biết câu, nàng rất đẹp, nói thế nào?”

Khúc Tinh Phi lúc đấy hơi ngẫn ra một chút, nhưng lại càng thích thú với vị thượng thần vui tính thú vị này hơn, nàng mỉm cười ngọt ngào đảo đôi trân bảo về phía Bạch Dược Quân tỏ vẻ kiêu căng, đương đắc thể như ngươi không coi trọng ta thì cũng có người coi trọng, xong lại liếc về U Lan thượng thần mà cười thâm ý: “You”re so beautiful.”

Thượng Quan Vu chàng nghe chẳng hiểu gì, cứ nghe âm điệu nên chấp nhận là hay, chàng gấp chiếc quạt Thanh U Quyền Lăng dứt khoát, thoạt liếc sang Khắc huynh, thấy chàng ta cũng đang dỗi theo lời đối thoại, nhưng lại thấy Bạch Dược Quân khó chịu nhiều mặt, trở về với Tinh Phi, U Lan Quân cười rộn rã: “Rất hay! Vậy, Thượng Quan Vu ta xin tặng câu nói này cho nàng.”

Khúc Tinh Phi thuận nước đẩy thuyền, dịu dàng đặt hai tay lên thắt lưng bên trái, nhún nhẹ người cười mỉm: “Xin nhận!”

Liếc sang Khúc Tinh Phi yểu điệu ngoan hiền trước U Lan Quân, Khắc thần y thổi bỏ lớp không khí hài hòa bằng lời nói mỉa mai, nhấn thêm đôi mày uy vũ: “Còn, ngươi mau im lặng thì nói thế nào?”

Đang cao hứng đối đáp cùng mỹ nam thần y phong nhã, thì bị lời nói như ráo nước lạnh tạt vào mặt kia của Bạch Dược Quân khiến nàng mất cảm hứng. Gương mặt đang tươi tắn của Tinh Phi liền tối sầm lại, nàng trau đôi mày thanh mãnh liếc sang chàng ta khó chịu. Nghĩ đến mánh khóe tinh ranh, nàng chành miệng đáp thật chậm từng chữ: “I”m crazy.”

Chàng ta cũng tự cao lập lời Khúc Tinh Phi mà không hề biết thượng thần chàng đang bị nữ tử tinh ranh này chơi xỏ: “Vậy được! I”m crazy!”

Trải qua mấy ngày bị lão thần này đàn áp, Khúc Tinh Phi nay lại được phản công, nàng thích thú không gì bằng. Nhưng vui lắm thì cũng phải kiềm chế, nếu không tên thượng thần này lại sinh nghi. Nàng mím chặt môi nhịn cơn cười, nhưng đôi cánh đào vẫn chành ra căng bóng, gương mặt hồng hào tươi tắn của nàng như được mùa vụ, rồi cũng mấp máy vài lời: “Ta biết! Ta biết!”

Họ Khắc chàng không biết nữ nhân này lại giở thói điên khùng gì, liếc đến nhìn Khúc Tinh Phi nghiêm nghị, lẫn chút khó chịu, chàng lãnh lời dứt khoát: “Mau đi nấu cơm!”

Khúc Tinh Phi nghe đến lời nói như mệnh lệnh kia cũng không cảm thấy khó chịu gì, chắc hẳn mấy ngày nay nàng cũng quen rồi. Chỉ là điềm tĩnh lại một chút, nàng nhướng mày lên đôi chút, cọ cọ chiếc mũi nhỏ xinh của mình, hơi cao giọng bảo: “Ngươi chắc không?”

Luồng khí lạnh trên người chàng toát ra càng mãnh liệt hơn, giọng còn gắt nhẹ: “Mau!”

Tinh Phi nàng vốn hiểu được số phận này, nên cũng yên lặng đi vào căn nhà tranh nhỏ mà nấu cơm.

U Lan Quân đứng bên nhìn đến dáng người nhỏ nhắn thướt tha mất dần trong căn nhà tranh, lại đảo mắt về phía Khắc huynh, chàng quạt vài cái phong nhã, bén chút tò mò thành lời: “Ý nàng ta là thế nào?”

Bạch Dược Quân ra giọng ngán ngẫm trong khi chú tâm xáo trộn thảo dược: “Mới đến hai ngày đã làm cháy bếp của ta ba lần.”

U Lan chàng nghe xong chẳng biết thán phục hay đáng cười, chỉ mỉm môi đôi chút rồi ấp úng vài chữ: “...Thật lợi hại!”

Sau một hồi lục đục vật lộn với đám chảo nồi, cùng bọn rau củ đáng ghét, Khúc Tinh Phi nàng cũng mang ra sản phẩm của mình. Cũng may lần này cái bếp nhỏ trong túp liều tranh không bóc cháy nữa, những ngày qua thật là khổ thân cho cái bếp nhỏ này. Nàng tự tin đem ra bao nhiêu là món ăn cho chàng thưởng thức. Không những thế, Tinh Phi còn đặt thêm vài cái tên hoa mỹ cho tác phẩm của mình. Hai quả trứng luộc thì được gọi là “song nguyệt thiên nga”, nhưng một mớ bóc mẻ lại xuất khẩu thành lời. Bạch Dược Quân vấn nói, rõ là hai quả trứng gà, đâu ra thiên nga diễm lệ, còn có sao lại so sánh trứng với trăng sáng, đúng là không một chút hiểu biết. Lại đến cải ngọt xào nấm, cái tên “thanh thanh đắc lệ linh chi” được ra đời. Lập tức rành mạch tuông ra một lời mỉa mai, chàng bảo nàng ta không một chút kiến thức lại khua chiêng gõ trống, tự xưng cao tay, thứ nấm hương này sao có thể mang sánh với linh chi quý hiếm, ngàn năm chỉ mộc một lần. Nghĩ đến càng thấy nữ nhân này ngốc không chịu được.

Chẳng muốn nghe thêm những cái tên nhảm nhí của Khúc Tinh Phi đặt ra nữa, Bạch Dược Quân chuyên tâm vào chuyện chính, nhẹ nhàng cầm đũa lên nếm thử. U Lan thượng thần ngồi cạnh cũng tò mò hương vị mà dõi theo biểu hiện của chàng. Chưa qua được ba giây, Khắc thần y đây đã lập tức bỏ đũa xuống, chê bai thẳng thắn: “Mặn quá!”

Khúc Tinh Phi cảm thấy lạ lùng, mấy ngày qua tuy là hơi vụng về, không quen nấu bếp củi, cho nên làm tan tành cái bếp của chàng, nhưng nói cho cùng món ăn của nàng đều bình thường, riêng nàng lại cảm thấy rất ngon. Nghĩ đến Khúc Tinh Phi đây là “Harry Potter trong ngành ăn”, khẩu vị tệ lắm cũng phải coi là ổn chứ. Nhưng hôm nay sao tên mặt lạnh này lại chê bai. Rõ ràng lúc nãy nàng đã nếm thử, vị cũng rất ngon. Có phải chàng đây là đang làm khó nàng ta.

Khúc Tinh Phi nhìn Bạch Dược Quân với ánh mắt đầy thăm dò, lại nghĩ đến cái gương mặt tảng băng ngàn năm đó thì có dò cả đời cũng không ra. Nàng chỉ đành ấm ức mang mấy món này đi, làm lại món khác mà thôi.

Lại thêm một lúc sau. Các món ăn lại “tái xuất giang hồ”, bắt mắt hơn nhiều, nhưng...

Bạch Dược Quân: “Ngọt quá!”

Nàng kiềm chế làm lại.

Bạch Dược Quân: “Cay quá!”

Nàng tức tối làm lại.

Bạch Dược Quân: “Đắng quá!”

Đúng là làm người ta điên lên được, há chẳng phải ức hiếp người quá đáng. Khúc Tinh Phi nàng không nhịn nổi, cũng chẳng muốn nhịn nữa. Nàng tuông trào xúc cảm phẫn nộ, hai hồn lửa rừng rực bóc lên trên đôi mắt trừng to. Nàng ngấu nghiến gắt gỏng, chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Dược thượng thần: “Ngươi muốn gì?”

Thượng Quan Vu nghe tiếng gắt gỏng cũng man man sởn người, cố ý lấy quạt Thanh U Quyền Lăng che đi nửa khuôn trang bên dưới, lộ đôi mắt tinh sảo cong ma mị, rõ là chàng đang cười khoái chí. Giờ đây chỉ còn ngồi đợi xem vở kịch hay.

Khắc thần y bình thản ngẩng lên, liếc sang Khúc Tinh Phi với ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng, phản phất ngời ngời khí chất của một vị thượng thần bất phàm, rồi lại nhẹ nhàng mấp mấy vài từ: “Bổn thần muốn ăn lạc.”

Khúc Tinh Phi nàng là ai, là nữ hán tử của thế kỉ 21, lại còn là Quận chúa danh giá của Đại Kim. Giờ đây lâm trận, bại dưới tay tên “quỷ soái” này, quả thật không cam tâm. Nhưng càng bực tức, thì cảm giác này lại mang hình ảnh Thái tử Thuật Thương đang trọng thương bất tỉnh, chờ nàng về cứu giúp. Sao nàng có thể vì hỏa khí nhất thời mà làm hỏng đại sự. Đó không phải là phong thái của Quận chúa Kim triều. Cổ đại có câu nói rất hay, “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, vậy thì đành lùi một bước trước, rồi tìm hắn tính sổ sau. Khúc Tinh Phi lúc này ngẫm ra chân lí trong lòng, cắn chặt răng nhẫn nhịn mà nhỏ nhẹ đáp: “Được! Ta làm!”

Lại một lần nữa dọn đi rồi mang về thức ăn mới. Nhưng lần này nàng chỉ mang ra một đĩa rau màu xanh duy nhất.

Thần y chàng nhìn xuống chiếc đĩa rau vỏn vẹn duy nhất trên bàn, lại thấy kì lạ, chàng trầm tư đôi chút: “Đây là cái gì?”

Nàng ta cũng nhanh trả lời dù gương mặt kia đang chán ghét, khó chịu muôn phần: “Không phải ngươi muốn ăn lạc sao? Đây là rau diếp luộc.”

Bạch Dược Quân trau mày, nhìn châm châm đĩa thức ăn mà Khúc Tinh Phi chẳng biết kì lạ ở đâu, chàng lại để tâm đến thế: “Rau diếp?”

Tinh Phi phân giải tận tường, cố mỉm cười cho xong chuyện: “Lúc nãy làm những món kia nên hết rau rồi. Nên ta đành lấy rau diếp thay thế thôi.”

Chàng ta bỗng nhiên thay đổi sắc cảm, lạnh lại càng lạnh. Liếc lên Khúc Tinh Phi, ánh mắt sắc bén như dao găm mài dũa, chàng nghiêm giọng vấn: “Ngươi lấy ở đâu?”

Ánh mắt ấy của chàng xuyên lên thẳng tấp, giá lạnh như muốn khiến nàng đóng băng. Đôi mắt nhạy bén, lãnh sắc trên từng hàng mi đó làm Tinh Phi sững người, đôi chút lo sợ e dè: “Trong... Trong cái chậu cạnh giường của ngươi đó.”, nàng ngừng hơi ngắn, thấy chàng trầm lặng không thêm lời gì, rõ lẽ nàng nghĩ nhiều rồi, gọi chàng ta là mặt lạnh thì tất nhiên gương mặt không thể bình thường. Lúc này nàng thoải mái hơn mà tươi tắn tiếp: “Ngươi cũng sang thật, rau diếp mà cũng trồng trong chậu, lại còn để...”

“Đó là Thanh Đằng Thảo bổn thần trồng trong bốn trăm chín mươi chín năm lẻ bảy ngày, không lâu nữa là tròn năm trăm năm nó sẽ nở hoa. Vậy mà ngươi đem nó đi luộc ư?”, Bạch Dược Quân ra thêm chữ nào, thì chữ đó như hòn đá cứng lạnh, vừa đè nặng lên tinh thần Khúc Tinh Phi, lại vừa khiến U Lan Quân ngồi cạnh sửng sốt lo lắng thay cho nữ nhân hồ đồ. Chàng giữ vững ánh mắt lạnh âm, khí tức toát lên như một loài thần thù sắp ra chiến trận, thể như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Khúc Tinh Phi lúc này thần hồn bay loạn lạc từ khi nào, xanh mặt mà nghẹn đắng nước bọt trong miệng. Mọi thứ trên người nàng như bị đóng băng, bất động cứng ngắt. Chỉ mỗi đôi mắt chớp chớp vài cái miệng nhỏ lấp bấp: “Oh my god! I”ll die!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.