Trò Chơi Chuyên Sủng

Chương 9: Chương 9: Ta Không Phải Là Tiểu Nương Tử




Sáng hôm sau.

Phủ Quận Chúa.

Buổi sáng tinh mơ đã trôi qua, những giọt sương ban mai cũng đã tan theo ánh mặt trời của buổi trưa nắng rắc. Ở sảnh chính bây giờ là một mớ hỗn độn, người có, vật càng nhiều. Tiểu Vương gia và Vân Tịnh tựa mình vào cánh cửa của căn phòng, mỗi người một bên. Bát Vương gia thì đang say giấc nằm ngay giữa nhà. Hoàng Thượng người cũng nằm trên nền nhà nhưng lại là kế bên bậc thềm bước lên ghế ngồi cao nhất dành cho chủ phủ hoặc các vị tôn quý. Còn Khúc Tinh Phi nàng lại càng kinh điển hơn, nàng nằm dài trên bàn chính mà dang hai tay hai chân ra như làm bia bắn, ngủ thì cũng ngáy khò lên, vang ầm cả phòng. Nhưng khổ nỗi say quá là say, nên ai cũng đều không nghe được để mà tỉnh giấc.

Khoảng được thời gian sau, Tinh Phi là người mở mắt ra đầu tiên, nhưng cứ liêm diêm, chớp chớp liên tục. Nàng ngồi dậy dang rộng hai tay uốn éo khắp người, miệng há lớn mà ngoáp, chẳng ra dáng một tiểu thư khuê các chút nào. Tinh Phi nàng bơ phờ nhìn bọn người hôm qua nằm rải rác trong phòng mà phát cười tới tấp.

Nhìn đến Hoàng Thượng, nàng liền nảy ra ý định nào đó, lập tức nhảy xuống dưới và từ từ bò tới, mỗi bước mỗi cử chỉ đều rất chậm chạp, kỉ lưỡng và lại rất mờ ám...

Nàng ấy dần bò đến bên phải của Hoàng Thượng, khoảng cách rất gần với chàng. Nàng nhìn chàng ấy bằng ánh mắt quá đỗi kì quặc, cũng có chút quyết tâm. Rồi ngay sau đó, nàng liền chống hai tay cạnh hai bên vai của chàng, cúi đầu xuống nhìn chàng chầm chầm không ngớt và khẽ nói “Ta nhất định phải xem được mặt của người.”

Dứt lời, Tinh Phi bậm chặt môi lại, gật đầu cỗ vũ mình một cái rồi từ từ đưa tay lên gỡ bỏ chiếc mặt nạ của Hoàng Thượng...

Một nhan sắc tuyệt mỹ vừa xuất hiện, khiến cho Tinh Phi muốn chao đảo mà qua cả mằt. Từng đường nét trên mặt chàng thanh tú làm sao. Đôi mày rậm rạp ra dáng uy nghi, làn da thì trắng mịn như sữa. Đôi môi đỏ hồng căng mỏng như một đóa hoa non mới nở. Vẻ đẹp bất phàm của một quân chủ thật khiến người khác say đắm không thôi. Và Tinh Phi nàng cũng thế...

”Nàng nhìn đủ chưa?”

Tiếng nói bỗng nhiên cất lên xua tan đi ánh nhìn say đắm của Tinh Phi dành cho chàng. Biết mình đã bị Hoàng Thượng chàng phát hiện nên nàng giật mình đứng lên. Nhưng chỉ mới nâng người lên được một chút, bàn tay rộng lớn nắm trọn thiên hạ của chàng đã ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Tinh Phi mà kéo nàng nằm sát xuống người mình. Nàng lúc này cũng hãi lắm, cảm xúc hoảng loạn vì mặt đối mặt với chàng, còn có sự lo sợ vì e rằng bọn người còn lại sẽ tỉnh giấc và một đống rối loạn lại ập vào nàng ấy.

Hoàng Thượng mở nhẹ đôi mắt xuất thần quá đỗi mỹ miều của mình mà buông lời “Nàng không màng lễ tiết bò lên người trẫm là muốn xem mặt của trẫm thôi à?”

Tinh Phi lúc này bằt dầu trào ra một hàng lúng túng, nàng ấy vẫn cố đẩy chàng ra mà mãi không lây được, đành mạnh miệng đáp lời “Ai bảo ta bò lên người của người? Rõ ràng là người kéo ta xuống. Giở trò lưu manh còn ăn nói hàm hồ.”, rồi nàng liếc mắt sang một bên tỏ ra hờn giận.

Chàng mỉm cười nhè nhẹ và dịu dàng áp tay vào má Tinh Phi kéo tầm nhìn của nàng về chàng ấy. Đôi mắt long lanh, trong trẻo như giọt sương ban mai của nàng ấy khiến nhãn thần đen huyền của Hoàng Thượng chàng không khỏi xuýt xoa mà rời ánh nhìn được. Chàng nhìn Tinh Phi một cách dịu dàng, chân thành và vô cùng ấm áp. Rồi chàng lại nhìn vào đôi môi mềm mịn, ửng đỏ như hai cánh hoa đào ban xuân kia, thật sự quá bóng mượt, thật sự chỉ muốn nâng niu mà hôn nhẹ một cái.

Và rồi Hoàng Thượng chàng cũng kiềm lòng không được mà từ từ đưa đôi môi đo đỏ đang khao khát của chàng lại gần cánh hoa đào kia. Và một nụ hôn...

”Á...”

Tiếng kêu của Hoàng Thượng thất thanh, vang trời khiến ai cũng giật mình tỉnh giấc. Tinh Phi cũng nhanh chóng đẩy người ra và mau chóng chỉnh sửa y phục như không xảy ra chuyện gì. Ai rằng lại biết một vị soái thần uy nghi, là chủ của vạn dân lại bị một nữ tử ngông cuồng véo thật mạnh vào tai, làm nó đỏ mọng cả lên, chỉ vì từ chối nụ hôn ngọt ngào của chàng mà nữ tử nào cũng muốn chém đoạt.

”Chuyện gì? Chuyện gì thế?”, Tiểu Vương gia ngơ ngác nhìn Hoàng Thượng đang đau khổ xoa dịu cái tai tội nghiệp của mình mà uất ức muốn ra cả nước mắt và chàng ngỡ ngàng hỏi “Hoàng thúc! Người tháo mặt nạ ra rồi à?”

Hoàng Thượng trong cơn đau tâm còn hơn đau da thịt kia mà không thèm để ý đến câu hỏi của Tiểu Vương gia, chỉ ừ lạnh một cái cho qua chuyện. Thấy ấm ức trong lòng, chàng còn nghĩ “Phi Phi! Nàng to gan lắm! Dám từ chối nụ hôn của trẫm mà véo tai trẫm. Xem sau này trẫm tính sổ với nàng thế nào.”

Bát Vương gia cũng đã tỉnh, chàng không nói lời nào mà cố gắng đứng dậy, nhìn tới nhìn lui, không biết trời trăng mây gió, cũng chẳng biết mình ở nơi đâu. Có vẻ hôm qua chàng là người uống nhiều nhất nên bây giờ tinh thần vẫn chưa được tỉnh táo hẳn, còn vươn lại chút men rượu. Nhưng cũng vì thế mà chàng lại không được vững người, nhìn qua Tinh Phi đang tủm tỉm cười trêu Hoàng Thượng, chàng muốn đi qua đó, thế chỉ được vài bước thì Vương gia chàng lêu xêu, chân không được vững nữa. Thấy thế, Tinh Phi nhanh chóng chạy qua dìu chàng, đỡ chàng ngồi xuống ghế. Tiểu Vương gia cũng khởi thần sắc mà ngồi xuống ghế bên cạnh, Hoàng Thượng người thì chỉ mãi với tâm trạng ấm ức, lại thêm cử chỉ thân mật của Tinh Phi đối với Bát Vương gia, chàng ấy lại chẳng buồn ngồi, chỉ đứng lên mà ôm nén trong bụng bao nhiêu ghen giận. Chắc chàng cũng thầm hỏi bản thân, tại sao người khi nãy đứng không vững chẳng phải là chàng?

Nói đến Tinh Phi, Hoàng Thượng chàng ghen lên cũng quả không sai. Nàng rất ân cần dìu dắt Vương gia, ánh mắt lo lắng, thăm hỏi chàng rất nhẹ giọng “Thành Thành! Ngươi không sao chứ?”

Chàng ấy ngóng bên tai phía nàng mà miệng cứ buông lời tinh ranh “Nàng nói gì cơ?”

”Ta hỏi là ngươi không sao chứ?”

Chàng trau mày lắc đầu, ý không hài lòng, nhìn Tinh Phi mà thốt lời “Không phải! Câu trước cơ.”

Nàng ta lúc đầu cũng không hiểu gì, nghe chàng bảo như thế lại cứ tự nhiên mà trả lời theo ý, giọng cũng rất nhỏ nhẹ “Thành Thành?”

Vương gia chàng nhích nhẹ khóe môi, cười tủm tỉm mà thích thú trong lòng. Lại chưa thỏa mãn mà nghịch thêm chút nữa, chàng ngóng tai lên cố ý ra vẻ không nghe rõ rồi lại bảo với nàng “Nàng nói gì bổn vương không nghe rõ.”

Vừa lúc nãy, trước khi nhìn thấy nụ cười của chàng, bọn nam nhân ở đó ai ai cũng biết rõ điệu bộ giảo hoạt của chàng rồi. Tinh Phi nàng tất nhiên cũng tờ mờ hiểu được mọi chuyện...

Nhìn dáng vẻ đáng ghét thế kia của Vương gia, nàng liếc nhẹ mắt, hừ một tiếng nhỏ giọng, rồi ra vẻ dịu dàng, nhưng lại mê người và cúi đầu xuống, kề sát bên tai chàng ấy, hơi thở nhẹ nhàng mà nóng rực của nàng từ từ phà vào vành tai đang ửng đỏ lên của Vương gia. Nàng nhìn vành tai đỏ lên từng chút một của chàng mà mỉm cười đắc ý, sau đó lấy một hơi thật dài thét lớn lên “VƯƠNG GIA CHẾT BẦM!!!”

Một tiếng thét làm hồn bay phách lạc, Bát Vương gia giật toáng mình lên, hơi thở hộc hệch mà nhìn nàng ấy, thần hồn vẫn chưa hoàn được nên không nói được lời nào. Tinh Phi cùng các vị còn lại thì cười tóe toét lên, rần rần khắp phủ đều là tiếng cười giòn giã của bọn họ. Nói đến đây, vì tiếng thét đó của nàng mà Vân Tịnh mới giật mình thức dậy, chàng có tửu lượng kém nên hôm qua say khướt thế, đến nay cũng là người tỉnh muộn nhất. Ngân nhi cũng vì tiếng thét đó của nàng mà hoang man chạy ra. Nhưng thấy mọi người vui vẻ như thế lại thôi hỏi chuyện mà yên lòng. Nha đầu mang ấm trà mới pha đang cầm trên tay mà thuần thục đặt xuống bàn.

”Tai bổn vương sắp ù vì nàng rồi này.”, Vương gia chàng nhìn Tinh Phi mà xoa xoa tai, có chút cáu gắt, nhưng càng có cảm giác vui hơn vì trong ánh mắt của chàng hiện giờ, đều tràn ngập hình ảnh vui tươi hồn nhiên của nàng. Có lẽ, chỉ nhìn nàng ấy được vui, là chàng đã cảm thấy hạnh phúc rồi...

”Vương thúc! Ai bảo người chọc ai không chọc lại chọc ngay Phi nhi nhà ta.”, Tiểu Vương gia nhìn thảm cảnh của Bát Vương gia mà cũng mãn nhãn cười đùa.

Nghe thấy lời này, Hoàng Thượng người đáng lẽ nên cười vui như bao người khác. Nhưng chàng lại không, quả nhiên vị thiên tử này vẫn là người cẩn trọng, chú ý từng câu từng chữ. Chàng cố ý hạ nhẹ giọng để thể hiện tôn uy, nhưng cũng có hàm ý khiển trách “Hiên nhi! Từ khi nào mà Phi Phi lại là của nhà con vậy?”

Không khí lúc đó bỗng nhiên trầm tĩnh hẳn, mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt cẩn trọng, không còn vô tư như lúc đầu nữa. Nhìn thấy cảnh tình ấy, Tinh Phi đảo mắt qua lại nhìn, trạng thái khó chịu bắt đầu tràn ngập, nên nàng cố tìm lí do nào đó xua đi bầu không khí u mờ lúc đó. Nàng phát lên nói “A! Ta thấy chúng ta họp đêm thế này trông rất vui. Hay là ngày sau chúng ta...”

”Không được!”

Tiếng nói vừa nhanh nhẹn vừa hoảng loạn của Ngân nhi khiến mọi người không khỏi từ ngạc nhiên cho đến tò mò mà dán mắt vào Ngân để nhìn như tra khẩu.

”Tiểu thư! Thứ lỗi cho Ngân nhi nói thẳng. Mọi người tuyệt đối không thể uống rượu thêm lần nữa đâu. Bởi vì... Hôm qua... Mọi người đã...”, nha đầu ấp úng cùng dáng vẻ lúng túng, đắn đo mà nghẹn lời, không nói được rõ ràng.

Vân Tịnh vừa tỉnh giấc, nghe được lời này cũng không khỏi bàn hoàn mà nhanh lời hỏi nha đầu “Chẳng lẽ... Chúng ta đã có hành vi phi lễ?”

”What?”, Tinh Phi nghe xong lời này của Vân Tịnh trong lòng lo lắng vô cùng, dù gì nàng cũng là phận nữ nhi, đâu thể xem qua loa chuyện này. Nàng cẩn trọng suy nghĩ mọi chuyện rồi hỏi thúc Ngân nhi “Có phải... Ta đã sờ soạn bọn họ không?... Hay là ta đã cưỡng hôn bọn họ?”, dứt lời, nàng vảnh tai lắng nghe câu đáp trả, mọi người cũng nôn nao trong lòng mà chờ đợi.

Một công tử hay lễ nghĩa như Vân Tịnh thì tất nhiên là người hãi tâm nhất rồi, lúc ấy mặt chàng trắng bệch ra, toát cả mồ hôi lạnh mà chờ đợi trong cơn nôm nớp lo sợ. Hoàng Thượng và Tiểu Vương gia cũng không khỏi lo lắng mà nhìn chầm chầm Ngân nhi ngóng trông câu trả lời. Bát Vương gia hẳn vì mệt trong người, giờ thêm chuyện này nên càng lo hơn, chàng nhẹ nhàng rót chén trà Ngân nhi vừa mới mang ra mà hớp một ngụm nhỏ cho ấm dạ, tĩnh lặng ngóng tai.

Ngân nhi nghe đến lời đó, liền hớt hãi biện minh, lắc đầu nhanh giọng “Không phải!”

Nghe được đến đây, ai cũng trút nhẹ hết nặng nề, nhưng Khúc Tinh Phi nàng tuông ra lời kì quái, làm mọi chuyện càng vây vào uẩn khúc “Hay là... Bọn ta đã xxx?”, lúc ấy lòng nàng bàng hoàng khó tả, nhưng mọi người thì không, chỉ thẩy hiếu kì trước lời kì quặc.

”xxx? Tiểu thư! Đó là gì?”, Ngân nhi nghe đến lời này cũng mảy may không hiểu, lấy đâu ra câu trả lời.

Nhìn thái độ của bọn họ, Tinh Phi cũng hơi e dè. Đối với hiện đại thì chuyện này quả ra là bình thường, nhưng trong tình thế này, ở cổ đại nơi đây thì nghiêm trọng muôn bề. Nàng cũng ấp úng, cẩn trọng khẽ lời “À... Chuyện này có hơi khiếm nhã một chút... Là chuyện... Ở đây gọi là... Động phòng đó!”

Phụt!

Đó là ngụm trà còn chưa dứt bị phun ra từ miệng Bát Vương gia, nghe lời nói như sét đánh ngang tai, đặc biệt là đối với việc thốt ra từ một nữ tử. Trà còn chưa ấm được nửa bụng đã bị lời nói của nàng làm nó như trào ngược ra ngoài. Thật tội cho Vương gia chàng. Nhưng ba vị kia cũng đâu có khá được gì. Hoàng Thượng trợn tròn mắt, đứng sững người, không chút cử động, cứ như hồn ta bay về phương nào rồi. Còn Tiểu Vương gia vừa nghe xong thì tay chân mềm nhũn ra, ngồi cũng không vững, hai tay run run đưa lên loạn xạ dùng bàn chóng đỡ. Vân Tịnh chàng càng thảm hơn, dù giờ có tìm về ba hồn bảy phách thì cũng khó mà cứu nổi chàng, người không còn tí máu thế kia thì làm sao sống nổi, cả hơi thở cũng dường như đứt luôn rồi.

Ngân nhi nghe xong lời giải thích trắng trợn của chủ tử lại càng khiếp vía hơn ai hết, nha đầu hớt hãi phủ nhận với bao giọt mồ hôi lăn dài trên trán “Tuyệt... Tuyệt đối không phải! Tiểu thư! Sao người lại nói ra những lời như thế?”

Nghe xong ai cũng thở phào nhẹ nhõm, Tinh Phi nàng trút hết lo âu mà trách khứ Ngân nhi “Nếu không phải vì chuyện đó thì cớ sao em lại như thế?”

”Chuyện này em cũng không biết rõ. Chỉ là... Em lúc đó có thấy dáng vẻ của mọi người một lần. Thật sự rất kinh khủng... Tiểu thư ngồi ngay trên bàn, cả đống chén bát, thức ăn đều bị người quăng xuống dưới hết, người say khướt chỉ ôm mỗi bình rượu trong lòng... Tiểu Vương gia thì ôm chặt Vân Tịnh công tử mà ngồi ngay giữa cửa, hôm qua hai người cứ quấn lấy nhau như sên ấy... Bát Vương gia người... Lăn khắp phòng, lăn tới lăn lui, gọi hoài cũng không đứng dậy... Hoàng Thượng thì càng nguy hiểm hơn, lúc Ngân nhi thấy, Hoàng Thượng đã ở trên xiên nhà từ lúc nào rồi... Cũng may lúc đó tiểu thư nói có một bí mật muốn kể cho mọi người nghe, nên người mới bay xuống an toàn...”, nha đầu vừa kể vừa lộ ra vẻ lo sợ, nói đến người nào thì người khác lại nhịn không được mà cười trêu.

Nghe đến đây, Hoàng Thượng, cũng như mọi người càng thắc mắc hơn về bí mật mà Tinh Phi muốn nói, nên chàng cố hỏi “Bí mật gì? Bí mật mà Phi Phi nói với chúng ta là gì?”

Nha đầu biết ngay là mình lỡ lời nói ra những điều không nên nói, cảm giác lo sợ mãi tuông ra, tràn về ào ạt, giọng cũng run rẩy, ngập ngừng mà nói “Chuyện này... Chuyện này...”

Nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của Ngân nhi, Tinh Phi đã bắt đầu hãi hoàn suy nghĩ “Không lẽ mình đã nói chuyện trò chơi? Nói mình là người ở thế kỉ 21... Làm sao đây? Nếu giờ ngăn cản nha đầu nói thì họ sẽ nghi ngờ, với tính cách của bọn họ thì sẽ dùng mạng của nha đầu ra uy hiếp... Thôi không quản nữa!.. Nhưng bọn họ có tin không? Tốt nhất là đừng tin.”

Hoàng Thượng trừng mắt nhìn Ngân nhi đang trong sợ hãi mà nghiêm giọng bảo “Nói!”

Không còn cách nào, đứng dưới chân thiên tử thì bao giờ tính mạng cũng nguy nan. Chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi thì làm sao có lá gan đủ lớn để kháng mệnh, nha đầu chỉ biết cắn răng mà run sợ nói thật “Tiểu... Tiểu thư nói... Tiểu thư đã... Đã là vợ người ta... Có người gọi tiểu thư là tiểu... Tiểu nương tử...”, rồi nha đầu chỉ biết nhắm mắt, run sợ, trong lòng cứ trào ra cảm giác có lỗi với Tinh Phi.

”Phù! Thì ra là chuyện này.”, nàng thở phào một tiếng thấy lòng nhẹ được đến nửa đoạn thì bỗng dưng phát hiện ra điều gì sai sai rồi hét lớn lên “CÁI GÌ?”

Cộp!

Ngay sau sự hoảng hốt của Tinh Phi, hàng loạt ánh mắt ngập tràn sát khí đằng đằng nhìn vào nàng. Âm thanh đặt ly trà xuống của Bát Vương gia đã thể hiện rõ tình hình cũng như cảm xúc phẫn nộ với bao khúc mắc trong người chàng lúc đó. Tiểu Vương gia nhìn Tinh Phi, đôi mắt ấy dào dạt những câu hỏi tò mò không dứt, niềm tin cũng có, nhưng sự ghen tuông thì càng nhiều hơn. Nói đến khí lửa hừng hực không thể thiếu Hoàng Thượng người. Chàng đứng yên nhìn Tinh Phi cầu lời giải bày, ánh mắt ấy càng tỏ ra sự kì vọng, càng khiến Tinh Phi nàng càng áp lực hơn. Riêng Vân Tịnh thì khác, chàng mới đầu cũng buồn bã nhưng sau khi suy nghĩ điều nào đó, chàng ấy cứ lẩm bẩm trong miệng câu nói “Tiểu nương tử? Tiểu nương tử?”

Nhìn biểu tình của đám nam nhân mà nàng cảm thấy ngột ngạt, đến thở cũng không nổi. Trong lòng mãi thắc mắc lời mình đã nói, nhưng cũng không khỏi dè chừng bọn nam tử kia. Chắc hẳn nàng ta đang hối hận khi lúc trước nghĩ rằng được nhiều người theo đuổi thì càng tốt. Nàng ta rõ là mệt mỏi rồi, nhưng cũng không muốn mình bị ủy khuất nên cố gắng biện hộ “Ta... Ta thật sự không biết ta đang nói gì... Ta... Ta... Thôi mệt quá! Nói chung là không biết đó...”

Trầm ngâm một hồi lâu, Vân Tịnh cuối cùng cũng rút ra được lời gì sáng tỏ, chàng nói “Phi Phi! Người gọi muội là Tiểu nương tử có phải là công tử hôm qua...?”

Nhận thức được vấn đề, Tinh Phi liền hân hoan, vui vẻ đáp “Đúng rồi! Là cái tên lưu manh đó!”

”Lưu manh? Là chuyện gì?”, Bát Vương gia nghe đến đây trong tâm đã hiểu có ẩn tình, chàng hỏi gấp Tinh Phi với điệu bộ trầm mặc.

”À... Chuyện là như này...”, Tinh Phi tỉ mỉ kể mọi chuyện ở Thanh Hương Các ngày hôm qua cho họ nghe...

Hôm qua.

Thanh Hương Các.

...

Vân Tịnh thất thần nhìn Tinh Phi trong yên lặng, ánh mắt chàng lúc đó u khuất, có tức giận, có trách móc, có thất vọng, cũng có ngạc nhiên, nhưng đâu đó lại có sự âm thầm khoái cảm, có phải chăng chàng vui sướng vì Khúc Phi mà chàng quen lại là một nữ tử liễu hờn nguyệt thẹn, thoát tục trần đời?

Sự kiêu ngạo của tên phong lưu đó kéo theo bao ánh nhìn soi mói, chỉ trỏ của mọi người, khiến Tinh Phi khó chịu hết mực, gáo thét vào mặt hắn “Tên lưu manh nhà ngươi! Ngươi rõ ràng biết thân phận nữ nhi của ta lại còn cố ý trêu chọc. Cái đồ điên! Ta nguyền rủa ngươi, ngươi cả đời không lấy được thê tử tốt!”

Nghe thấy lời mắng rủa này của nàng ấy, hắn ta lại càng thích thú hơn, hắn mỉm cười và đáp lời tự đắc “Tiểu nương tử! Nếu như ta không lấy được thê tử tốt, thì lấy một tiểu thê xấu tính là nàng có được không? Thê tử ta mặc lễ tiết cải trang nam nhi đến thanh lâu mua vui, mắng phu quân đủ điều, lại còn động thủ với phu quân. Nàng nghĩ thê tử này của ta đủ xấu chưa?”

”Ngươi! Đừng có hòng mộng tưởng với bà đây. Bà có bị điên mới đi lấy tên lưu manh như ngươi đó.”, tức quá là tức mà, từ trước đến nay chỉ có nàng ta bắt nạt người khác, đời nào ngờ bây giờ lại có một đối thủ ngông cuồng như vậy. Khói trên đầu Tinh Phi như là bén thành lửa rồi đấy.

”Xem ra ta không những cưới một thê tử xấu tính mà còn bị điên nữa. Thật tội cho ta!”, hắn ta than thở đủ điều, vừa trêu nàng mà cảm thấy hưng phấn trong lòng.

Tinh Phi tức tối không thôi, nàng tuông ra một tràn phẫn nộ mà ai cũng không hiểu gì “Ngươi... Crazy! Crazy! CRAZY!!!

”Tiểu nương tử! Nàng đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu. Nhưng cũng không sao, để sau này cưới nàng rồi ta sẽ từ từ học hỏi. Vì thể hiện sự chung thủy đối với nàng, từ nay ta sẽ không đến thanh lâu nữa. Hôm nay ta đi trước đây. Gặp lại nàng sau, tiểu nương tử!”, hắn ta vừa dứt lời mật ngọt liền quay người bỏ đi.

Nàng cười nhết mép khinh thường rồi rắc lời lạnh nhạt với hắn “Còn lâu ta mới gặp lại ngươi. Lưu manh thối!”

Được vài bước đi thì bỗng nhiên hắn ta dừng lại, quay đầu nhìn Tinh Phi bằng ánh mắt thu hút ngút ngàn, khí chất phong lưu, mị hoặc dâng trào và thốt lời ứ đọng tâm can “Nhớ kĩ! Phu quân nàng tên là... Thuật Thương!”, không những phong thái mê người, trước khi rời đi hắn ta còn trao cho Tinh Phi một cái nháy mắt phong lạc, đượm men tình.

Nàng nhìn kiểu cách của hắn ta liền hừ lạnh một tiếng và cau có nghến răng bảo “Gì đây? Tưởng mình là nam chính phong lưu trong web drama sao? Tên lưu manh thối này!...”

...

Đã nghe xong một lời giải bày, khúc mắc cũng tiêu tan, nhưng cơn tức giận dường như chưa dứt...

”Tên đó rốt cuộc là ai? Trẫm nhất định phải lăng trì hắn... Nhưng mà... Phi Phi! Nàng cũng to gan lắm! Một Quận Chúa khuê các lại cải nam trang mà vào thanh lâu tìm mỹ nhân?”, Hoàng Thượng cũng nhẹ lòng hơn hẳn, nhưng vẫn phải thốt lời quở trách cái tính nghịch ngợm của nàng.

Tiếp lời Hoàng Thượng là một Bát Vương gia kiêu lãnh nhỏ nhẹ răng đe “Phi Phi! Có phải chiều nàng lâu rồi nên nàng mới nghịch ngợm như vậy?”

Tiểu Vương gia chàng cũng vội thêm “Phi nhi! Lần sau không được làm như vậy nữa. Biết không?”

Nàng cau có mặt mày, khổ tận cam lai, ảo não với những nam nhân này, rồi nói lời qua loa với họ “Được rồi! Được rồi! Ta sẽ không làm thế nữa là được chứ gì. Thật là mệt các người quá đi.”, phớt lờ mọi chuyện đi, nàng lại nổi lên cái tính mưu mô mà suy nghĩ “Có điều... Tên lưu manh đó cũng quá là đẹp trai. Không chừng hắn là mỹ nam thứ năm của ta... Giang hồ có câu “Trai không hư, gái không yêu“. Thôi kệ! Ta chấp nhận hết.”

...

3 ngày sau.

Yến Thương lâu.

Yến Thương lâu là tửu lâu bậc nhất nhì kinh thành, là nơi các tiểu thư, công tử, quan nhân quyền uy thường xuyên ra vào, những người giàu có lắm mới miễn cưỡng được dùng một lần bữa.

Trên tầng hai của tửu lầu, một nam tử đang ngồi thưởng trà, từng ngụm từng ngụm một, thơm nồng cả tửu quán. Tách trà đắng đến từng giọt, nhưng người đó lại cảm giác ngọt vô cùng, bởi vì hắn đang nghĩ về một ai đó...

”Điện hạ!”, một cận vệ bước đến bẩm báo.

Nam tử đó đang nhìn dòng người qua lại tấp nập ở dưới đường, nghe tiếng người thân cận, hắn ta quay đầu nhìn, thì ra đó là tên mỹ nam phong lưu ở Thanh Hương Các, hắn tỏ ra cảm hứng phong nhã mà bảo với cận vệ “Thế nào?”

”Điện hạ! Đã điều tra ra rồi. Cô nương đó chính là Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa Khúc Tinh Phi.”

”Quận Chúa?”, hắn hừ nhẹ một cái rồi tiếp lời hứng thú “Thú vị!”, cái cảm giác hưng phấn khắp người lan toả, một mỹ nhân đặc biệt như vậy, thể nào kẻ phong lưu này cũng không bỏ qua.

”Nhưng có điều... Quận Chúa này thật sự rất kì lạ. Nghe người khác nói, trước đây vị Quận Chúa này rất đoan trang, hiền thục, nhu mì, nết na, nhưng sau khi tỉnh lại sau lần bệnh nặng, cô ta thay đổi hoàn toàn. Tính cách tinh ranh, ngoan cường, không có lễ nghĩa, lúc nào cũng nói toàn lời kì lạ. Có người còn nói, cô ta...”, ngập ngừng không dám nói.

Hắn ta nhìn tên cận vệ đang ấp úng mà nói lạnh giọng “Nói!”

”Họ nói cô ta... Bị điên!”

Rầm!

”Hỗn láo! Ai lại dám nói tiểu nương tử của ta bị điên?”, hắn ta nghe được những lời phỉ vả mỹ nhân của mình liền không khỏi khó kiềm chế mà tức giận đập bàn, hung hăng đứng lên. Ánh mắt hắn nhìn vào không trung vô định, thốt lời tâm can “Nàng chẳng những không bị điên mà còn là người khiến ta sắp điên lên rồi này.”, ngay sau khi dứt lời, hắn ta chỉ nhẹ nhàng để lại nụ cười nhết môi mị hoặc, trong đó chứa nhiều hàm ý sâu xa...

Phủ Quận Chúa.

Tại mái đình bên Tây viện, Tinh Phi và Ngân nhi đang chìm vào cuộc tán chuyện say xưa...

”Ngân nhi! Tại sao ta được gọi là Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa mà bảng phủ chỉ đề là Lạc Thuần phủ?”, tò mò.

”Tiểu thư! Đó là vì hai chữ Tây Ninh ý chỉ là cố hương của người thôi.”, mỉm cười.

”Cố hương? Là nơi ta sinh ra?... Ngân nhi! Tây Ninh là nơi nào?”, nàng càng lúc càng tò mò hơn.

”Đó là vùng đất giáp với biên giới nước Mông Nhung. Nơi đó là một phố thị phồn hoa, là nơi trao đổi hàng hóa của Đại Kim chúng ta với các nước khác. Là một cửa khẩu lớn.”, nha đầu thốt giọng rất tự hào.

”Hoành tráng đến vậy à? Em xem, một nơi tốt như vậy không ở, lại đến kinh thành phiền phức này sống. Tiểu thư nhà em thật đúng là đồ thần kinh!”, Tinh Phi lằn nhằn vì chốn thị phi khiến nàng luôn phiền toái này.

”Dạ???”

”À không... Ý ta là ta của trước đây đó mà...”, nàng ta cố cười cho qua mọi chuyện rồi tự nhiên nảy ra ý định nào đó, nàng vui vẻ nói “Hay là chúng ta đến Tây Ninh chơi đi.”

”Đến Tây Ninh?”

”Đúng vậy! Chúng ta sẽ mang danh hồi hương để đến đó.”, cười hớn hở.

”Vậy thì có cần...”

”Không cần! Nhất định phải giữ bí mật với mấy cái tên phiền phức đó. Âm thầm rời đi!”, mỉm cười vui hết ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.