Trò Chơi Chuyên Sủng

Chương 1: Chương 1: Trò Chơi May Mắn




Một ngày mưa tầm tã, những giọt mưa nặng hạt đang rơi xuống mặt đường trơn trượt và thấm vào chiếc áo trắng đang ước đẫm của một cô gái.

”Chia tay đi!”, cậu con trai dứt khoát một lời với cô gái ấy.

”Tại sao?”, cô gái ngạc nhiên nhìn cậu ta.

”Tôi chán lắm rồi. Có cô là bạn gái cũng như không thôi. Đến cả tay của cô tôi còn chưa nắm mà.”

”Thì... Chúng ta đang trong giai đoạn tìm hiểu.”, thân thể cô ấy run lên bần bật, gương mặt ướt nhòa, tái xanh.

”Tìm hiểu cái mốc gì? 1 năm rồi đó. Chia tay thôi!”, cậu ta càng lúc càng tức giận hơn.

”Được thôi. Vậy thì chia tay.”

Nhìn thân thể đang run lên dữ dội của cô gái, cậu ta lại dịu xuống vài phần “Cô cũng đừng vì chuyện này mà đau lòng.”

”Anh nói cái gì? Tôi đau lòng khi nào?”

”Không phải cô đang khóc đến nỗi run lên luôn sao?”

”Cái gì? Khóc cái đầu anh. Bà lạnh nên mới run lên đấy. Anh nghĩ anh là ai mà chia tay bà đây phải khóc hả? Won Bin hay Lee Jun Ki? Nằm mơ đi! Nếu anh là đại mỹ nam thì dù có đá bà bà đây cũng không buông đâu nhá. Có chia tay thôi mà anh dài dòng làm bà lạnh muốn chết luôn. Cái đồ chết tiệt nhà anh! Nói xong chưa? Tôi đi đây. Đồ điên!“.

Cô gái ấy vừa lạnh vừa run nhanh chóng quay đi không thèm ngoảnh lại, không có chút nào thể hiện sự đau lòng nhưng trên gương mặt cô có điều gì đó tiếc nuối, chắc là cảm xúc khi bản thân mình là người bị đá.

”Gì vậy? Mình đá cô ta hay cô ta đá mình thế? Hazy... Thiệt tình...”, cậu ta đang phát cáu.

1 tháng sau.

Tại căn nhà khá vừa ở cuối hẻm.

”Đây là gì vậy?”, cô gái dưới mưa lần trước đang ngồi thẫn thờ nhìn viên đá đặt trên tay của mình và nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày mưa của buổi chia tay.

Trời càng lúc càng tối, cơn mưa cũng tạnh dần, cô gái đang bước đi trên mặt đường trơn trượt, vắng bóng người qua lại. Bỗng nhiên...

Cốp!!!

”Á...”, cô ấy ôm đầu trong cơn đau mà nhìn xung quanh “Gì vậy?”

Nhìn thấy được hòn đá cuội đang nằm trên mặt đất, cô gái tò mò nhặt lên. Chỉ là một hòn đá bình thường như những hòn bên lề, nhưng nó lạ ở chỗ là nó tròn đến mức không tưởng, nhìn cứ như được mài dũa thủ công rất điêu luyện. Thế là sự hiếu kì của bản thân đã khiến cô ấy mang hòn đá đó về, xem như vật xả xui.

Hiện thực.

”Rốt cuộc nó là gì đây ta? Mình đã dùng trí tuệ siêu phàm của mình để phân tích mà vẫn chưa thông hiểu được thân phận thực sự của nó.”, vừa nói cô vừa suy nghĩ, gương mặt ấy cứ như điều tra trinh thám.

Buổi tối, 12:00.

”Khò... Khò...”, cô ấy ngáy cứ như sấm.

Bỗng nhiên, hòn đá kì lạ đang đặt kế bên phát sáng lên, một ánh sáng màu xanh ngọc bích mờ ảo, tiến sâu vào giấc ngủ của cô gái.

”Gì... Gì vậy? Hòn đá biết phát sáng sao?”, cô gái ngạc nhiên trong giẩv mơ của mình.

”Xin chào! Cô gái may mắn!”

”Oh my god! Đá cũng biết nói chuyện sao? Ngươi là đá ngoài hành tinh à? Ngươi có biết ăn không? Biết ngủ không? Ở chỗ ngươi có người ngoài hành tinh không? Ôi trời ơi! Không thể tin được!”

”Cô hỏi nhiều như vậy tôi biết trả lời thế nào đây? Tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Linh Thạch, là người nắm giữ trò chơi may mắn.”

”Đá mà bảo là người. Linh Thạch gì chứ? Rõ ràng là hòn đá cuội thủ công mà.”, khẽ nói.

”Tôi nghe thấy hết rồi.”

”À không... Tôi nói đùa thôi.”, cười gượng gạo cho qua.

”Cô có muốn tham gia trò chơi không?

”Trò gì cơ?”

”Trò chơi may mắn. Cô sẽ được xuyên không đến một thế giới huyền ảo, ở đó là nơi có thệ thực hiện được ước nguyện của cô. Sau một thời gian ở cạnh cô, tôi đã biết mong ước của cô là gì rồi. Tôi cũng xin tiếc lộ cho cô biết, ở thế giới đó, cô sẽ có được tình cảm của 10 đại mỹ nam mà cô luôn khao khát. Cô có muốn tham gia không?”

”10 đại mỹ nam? Không lẽ mình mê mấy oppa chân dài đến mức rõ ràng thế sao?”, cô gái suy nghĩ một lúc rồi nhìn hòn đá “Nhưng... Điều kiện thì sao? Không có à?”

* dòng chữ in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật.

”Tất nhiên thứ gì cũng phải có cái giá của nó.”

”Biết ngay là đâu phải cho không mà. Nói đi! Điều kiện gì?”

”Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra. Đến lúc nào đó tôi sẽ nói với cô.”

”Thế không phải nguy hiểm lắm sao? Nếu như...”

”Cô yên tâm. Dù cô có chết trong đó thì cũng chỉ là game over thôi. Ở hiện tại mọi chuyện đều bình thường.”

”Thế còn công việc của tôi?”

”Một khi cô vào trong thế giới đó, thời gian ở hiện thực sẽ ngưng đọng lại cho đến khi game over. Nhưng rốt cuộc là cô có muốn tham gia không?”

”Tham gia cũng không mất mác gì mà còn có được mấy tiểu thịt tươi. Quá lời rồi! Được thôi. Chơi thì chơi. Tôi quyết định rồi. Tôi đồng ý tham gia.”

”Vậy chúng ta bắt đầu nào.”

Hòn đá đó phát sáng càng mạnh hơn, nó bay vòng quanh cô ấy theo một quỹ đạo hình tròn và bỗng nhiên cô gái biến mất.

”À... Quên mất... Nếu tôi gặp nguy hiểm thì sao?”, tiếng cô gái vọng lại.

”Tự lo liệu đi.”

”Cái gì?”

Giật mình tỉnh giấc, cô gái hốt hoảng bật ngồi dậy. Nhưng đây không phải hiện tại mà là một thế giới khác thực thụ.

”Gì đây? Là mơ sao?”, nhìn láo lia xung quanh mà không đỗi kinh ngạc “Hình như là thật. Là cổ trang à? Ôi trời... Không biết ở đây mấy cái lễ nghĩa... Thôi mặc kệ đi!”

”Tiểu thư! Người tỉnh rồi sao?”, một nha hoàn bước đến cạnh cô ấy với ánh mắt đầy lo lắng.

”Tiểu thư? Cô ta gọi mình là tiểu thư. Nhìn căn phòng này xem ra là nhà giàu. Là con của phú hộ hay là vị quan nào đây? Thân phận đã có từ trước, vậy chắc là xuyên vào người ta. Cướp thân thể người ta sao? Ôi tội lỗi... Tội lỗi quá!”, lẩm bẩm một mình mà suy luận.

”Tiểu thư! Người lẩm bẩm cái gì vậy? Người đừng làm Ngân nhi sợ mà.”, nhà hoàn hoảng sợ lo lắng cho cô ấy.

”Lo lắng như vậy? Chắc là nha hoàn thân cận rồi. À... Ngân nhi... Nha đầu ngốc này! Ta không sao đâu.”, cô ấy cười cười cố diễn vai tiểu thư của mình.

”Nha đầu ngốc? Tiểu thư! Người bệnh nặng thật rồi. Có phải vì đập trúng đầu nên người... Người đâu! Mau truyền Thái y!”, nha hoàn này ngày càng lo lắng hơn.

”Không phải sao? Không phải trong phim các nha hoàn thân cận đều được chủ tử gọi là nha đầu ngốc à? Mình sai chỗ nào à? À mà... Thái y? Ta là con của vị quan nào thế? Lớn lắm sao?”

”Tiểu thư! Ngay cả mình là ai tiểu thư cũng không biết nữa sao?”, lại càng thêm lo lắng.

”Ta... Ta quên rồi. Không phải ngươi nói ta bị đập trúng đầu sao? Chắc là ta bị mất trí nhớ rồi. Mà ngươi cứ nói đi. Rốt cuộc ta là ai?”

”Người là Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa của Đại Kim quốc.”

”Quận... Quận Chúa? Em gái của Hoàng Thượng. OH MY GOD!”, cô nàng trợn tròn mắt, ngớ người khi biết được thân phận hoành tráng lệ của mình.

Vậy là cô đã trở thành Quận Chúa của một đất nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.