Trước kia khi Khương Ly nói nuôi mèo, Giang Trạm đã từng não bổ tưởng tượng cậu mang tai mèo, lúc đó chỉ là nghĩ tới mà thôi mà Giang Trạm đã cảm thấy cả người đã không thể kiềm chế nổi.
Khi đã sa ngã rồi, hắn còn lên mạng tìm thấy không ít kiểu dáng cùng màu sắc, không tự chủ mà đổi khuôn mặt người mẫu thành Khương Ly, trong lòng còn nghĩ mua hết cho cậu nhưng lại sợ cậu nghĩ mình biến thái nên đành phải nhẫn nhịn.
Cho nên khi Khương Ly mang tai mèo xuất hiện ở trước mặt hắn, bỗng dưng cái ảo tưởng trong đầu biến thành sự thật khiến Giang Trạm lập tức mất máu, nhìn chằm chằm Khương Ly quên mất phản ứng, mãi đến khi cậu cầm đuôi nghiêng đầu nhìn cười nhìn về phía hắn mới phản ứng được, dây thần kinh lý trí đứt phựt phựt.
Tầm mắt không tự chủ được rơi xuống đuôi mèo.
Đuôi... cắm vào đâu, Giang Trạm cũng biết.
Tưởng tượng bộ dạng Khương Ly nhét đuôi vào, Giang Trạm đã cảm thấy bụng dưới nóng lên, máu trong cơ thể sục sôi hưng phấn, họa mi vốn đang bình tĩnh bỗng chốc “nổi dậy“.
Chú ý thấy tầm mắt nóng rực của Giang Trạm đang nhìn đuôi thì Khương Ly quên đi cảm giác khó chịu khi có dị vật ở trong thân thể, cầm lấy nó lắc lắc rồi nhẹ kêu lên: “Meo~”
Một tiếng kêu mềm mại như đang làm nũng này lọt vào tai Giang Trạm còn có ý đang cầu hoan.
Hắn đưa tay với Khương Ly: “Lại đây.”
Khương Ly chậm rãi đi tới, theo từng chuyển động của cậu mà vòng cổ lục lạc phát ra những tiếng chuông ting ting, đuôi rũ xuống lắc ở phía sau. Mỗi một bước chân, cậu có thể cảm giác được người đàn ông trước mắt hô hấp càng nặng hơn, điều này khiến cậu ẩn ẩn có cảm giác vui vẻ bởi vì người đàn ông này vì cậu mà hưng phấn.
Đi tới trước mặt Giang Trạm, Khương Ly nhấc chân ngồi lên đùi Giang Trạm, cúi đầu đối diện với ánh mắt của hắn, thanh âm mang theo sự bất mãn: “Anh thử nói tạm được hay không vui thử xem.”
Hai người ở nhà đều thích mặc quần cộc thả rông, tư thế hiện giờ của Khương Ly khiến bắp đùi của hai người dính với nhau, nơi nào đó thì cọ cọ cùng nhau.
Giang Trạm ôm eo cậu, tay mò tới đuôi ở phía sau rồi cầm trong tay vuốt nhẹ.
“...Từ đâu mà có?”
Giọng nói Giang Trạm trầm khàn, trong thanh âm lại có cảm giác đang cực lực nhẫn nại, lại thêm cảm giác mềm mại lông xù trên tay lại khiến hơi thở hắn thêm nặng nề.
“Tôi lén mua.” Khương Ly ôm vai hắn, tới gần bên tai hắn oán giận, “Đuôi nhét vào không được thoải mái, nơi ấy chỉ mới...”
“...”
Câu nói này thật sự quá lộ liễu rồi, đáy mắt Giang Trạm tối sầm lại, không thèm nhịn nữa, hai tay ôm lấy mông Khương Ly rồi nhấc cậu lên đặt lên bàn.
...
Trong thư phòng rộng lớn vang lên tiếng thở dốc đầy ám muội.
Ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ chiếu vào khiến không khí thêm một phần ấm áp dịu dàng.
Gió từ bên ngoài thổi vào làm tung lên góc rèm cửa khiến cảnh tượng trong phòng thấp thoáng được hé ra.
Khương Ly nằm ngửa, phần lưng trần tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, cằm ngẩng cao lên, mồ hôi từ cằm chảy dọc xuống cổ rồi rơi xuống mặt bàn gỗ, một chân vô lực vòng lấy thắt lưng đối phương, một chân bị kéo cao để lên vai không ngừng lay động.
Nhấp nhô tới mức khiến Khương Ly cảm thấy choáng váng đầu.
“...Giang... Giang Trạm, chờ một chút.” Khương Ly thở hổn hển đứt quãng gọi tên của hắn, sốt ruột nhắc nhở, “Khương Nhu Mễ... đang nhìn...!”
Khóe mắt Giang Trạm liếc nhìn Khương Nhu Mễ đang ngồi xổm ở một bên, ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ. Nhưng thời điểm như thế này thì còn quan tâm được gì nữa, một tay hắn nắm lấy cằm Khương Ly nâng lên cùng hắn hôn môi, một bên gằn giọng nói: “Mặc kệ nó.”
“...Không được. Có cảm giác con trai đang nhìn ba ba làm tình, rất ngượng..”
“...Câm miệng..”
Giang Trạm tiện tay lấy áo T-shirt ném về hướng Khương Nhu Mễ, chuẩn xác che lại mắt nó.
Thân hình Khương Nhu Mễ quá nhỏ, áo quá lớn nên sau khi bị áo trùm lên, nó không tìm được lối ra nên bất đắc dĩ nằm lên ngủ.
.......
......
.....
....
...
Kết quả của túng dục quá độ chính là ngày hôm sau khi Phùng Đông gọi điện tới nói muốn đón người thì Khương Ly không dậy nổi, lúc nhận điện thoại chỉ ừ ừ a a đáp lại chứ mắt còn không mở nổi, eo như muốn đứt đoạn luôn.
Giang Trạm thấy thế, đoạt lấy điện thoại trên tay cậu rồi nói với Phùng Đông: “Hôm nay cậu ấy xin nghỉ, anh đừng qua.”
“...” Phùng Đông trầm mặc một chút, hiểu được tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chần chờ nói, “Nhưng bên phía Chu đạo...”
“Tôi tự nói với chú ấy.”
Giang Trạm cúp điện thoại rồi đặt lên bàn, cúi đầu nhìn Khương Ly đang nhắm mắt nằm lỳ ở bên cạnh.
Tư thế nằm ngủ yêu thích của Khương Ly là cuộn người lại hoặc nằm úp sấp, có lúc còn giống như đứa trẻ mà ôm gối ngủ nữa.
Lúc này cậu đang ôm gối ngủ say, cánh tay lộ ở ngoài chăn còn lưu lại dấu hôn Giang Trạm để lại tối qua.
Tối hôm qua hai người đều có chút không khống chế được, từ thư phòng tới buồng tắm lăn qua lăn lại ba lần, thiếu chút nữa là Khương Ly hôn mê bất tỉnh, đứng không vững, tắm xong về tới trên giường là ngủ lăn quay, ngay cả khi Giang Trạm bôi thuốc cậu cũng không có phản ứng.
Nhìn Khương Ly như vậy hồi lâu, Giang Trạm cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Khương Ly rồi nhẹ nhàng xuống giường. Đi tới phòng khách gọi cho Chu Tấn thay Khương Ly xin nghỉ rồi đi tới thư phòng.
Văn kiện trên bàn tối qua bị hắn quét xuống dưới đất, ngay cả mặt bàn cũng bừa bộn vô cùng, còn có một số dấu tích loang lổ.
Giang Trạm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hắn bởi vì một người mà không thể khống chế dục vọng bản thân. Hắn vẫn luôn cảm thấy sa đọa trong dục vọng không phải là chuyện tốt, nó sẽ ảnh hưởng tới năng lực phán đoán và suy nghĩ của bản thân nên những năm này hắn vẫn luôn giữ bản thân trong sạch.
Thế nhưng trải nghiệm tối qua với Khương Ly quá mức sung sướng khiến hắn không muốn rời khỏi người kia, đặc biệt là sau khi biết được bản thân thích Khương Ly. Loại cảm giác được kết hợp với người mình thích thực sự rất thỏa mãn, không có loại cảm giác nào có thể so sánh được.
Cúi người nhặt đuôi mèo và tai mèo lên, Giang Trạm quay người lại thấy Khương Nhu Mễ không biết từ khi nào đang ngồi xổm trên giá sách, ánh mắt thâm ý nhìn mình, đột nhiên đối diện với con mắt xanh lam của nó khiến hắn sợ hết hồn.
“Mày nhảy cao như thế làm gì?”
Giá sách cao gần ba mét, Khương Nhu Mễ đứng ở vị trí khoảng hai mét, Giang Trạm sợ nó không cẩn thận té xuống sẽ khiến Khương Ly đau lòng, đang định tới ôm nó xuống thì Khương Nhu Mễ lại ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn, hiển nhiên là nó vẫn còn ghi hận chuyện tối qua Giang Trạm dùng áo thun trùm lên nó.
Lúc mới bắt đầu nuôi Khương Nhu Mễ, Giang Trạm đã đặc biệt đi tìm hiểu các lưu ý khi nuôi mèo, trong đó có nói mèo thường rất thù dai, nếu như nó ngủ với bạn mà không cẩn thận rớt xuống giường, nó sẽ ghi hận bạn, buổi tối nhất định sẽ giẫm mặt bạn để trả thù.
Dù sao đêm qua cũng là Giang Trạm có lỗi trước, hắn kiên nhẫn dỗ dành Khương Nhu Mễ nhưng nó không hề bị lay động.
Dỗ một hồi không có hiệu quả, Giang Trạm cầm đuổi mèo và tai mèo của Khương Ly quơ quơ trước mặt Khương Nhu Mễ, ngữ khí đe dọa nói: “Nhìn, ông đây cũng có mèo.”
Khương Nhu Mễ: “...”
“...Anh đang làm gì?”
Ở sau lưng truyền tới thanh âm của Khương Ly, tay đang lắc đuôi mèo của Giang Trạm cứng đờ, nhanh chóng thu hồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra rồi xoay người nhìn Khương Ly đi tới.
“Không có gì.” Giang Trạm ném đuôi và tai mèo lên ghế, đi tới bên cạnh Khương Ly.
“Sao tai anh đỏ thế?” Khương Ly tiện tay kéo hắn, nhìn hắn, “Sốt sao?”
Không phải sốt mà là xấu hổ.
“Không có.” Giang Trạm kéo tay cậu ra, “Sáng sớm đừng có cằn nhằn nhiều như thế, tôi đi gọi người tới dọn dẹp.”
Nói xong rồi không quay đầu lại bước nhanh ra thư phòng, giống hệt với bộ dạng chạy trốn trối chết tối qua.
Khương Ly hé miệng nở nụ cười, nhặt lên trang phục mèo mà hắn vứt trên ghế rồi ném vào tủ, sau đó đưa tay ra với Khương Nhu Mễ đang nằm trên giá sách.
“Bảo bối, xuống nào.”
“Meo~”
Khương Nhu Mễ đứng lên, nhảy xuống vào lòng của Khương Ly rồi cậu ôm nó ra khỏi thư phòng.
Giang Trạm ở ngoài nhìn cậu ôm Khương Nhu Mễ đi ra, nhìn hai bên một chút,:“Đuôi và tai mèo đâu?”
“Ném vào tủ rồi.” Khương Ly đáp.
Giang Trạm hơi nhướn mày: “Đuôi cần phải rửa sạch, không thể ném lung tung.”
“Ồ?” Khương Ly nhíu mày, ý vị nhìn hắn, “Giang tổng, anh hiểu biết thật nhiều nha~”
Giang Trạm: “...” Cậu im miệng đi.
Giang Trạm thay Khương Ly xin nghỉ một ngày nhưng vì quay chương trình game show đã làm trễ tiến độ nên Khương Ly chỉ nghỉ buổi sáng đã tới phim trường.
Giang Trạm cũng muốn tới công ty nên tiện đường chở cậu tới.
Vì để không người nào chú ý nên cách một con đường tới phim trường thì Khương Ly xuống xe rồi đi bộ tới.
Nhìn bóng lưng cậu đi qua đường, Giang Trạm đóng cửa sổ lại, dặn Kỷ Thư lái xe tới công ty. Vừa tới công ty thì Thẩm Ngọc Chi gọi điện thoại tới, hẹn hắn đêm nay tới club tới nhậu, thuận tiện mang theo Khương Ly, cả Triệu Quan Vũ và Tôn Trạch Lâm cũng tới.
“Mang theo Khương Ly?” Giang Trạm ngừng tay lật văn kiện, nghĩ tới chuyện cậu ta hai ngày trước còn nói muốn nâng Khương Ly, ngữ khí lập tức thay đổi, “Ông muốn làm gì?”
“Ông đừng hiểu lầm!” Thẩm Ngọc Chi vội vã giải thích, “Tụi tôi chỉ là muốn gặp người đã phá zin của ông thôi, không làm gì cả.”
“Tụi tôi chỉ muốn xem cậu ấy có dễ nhìn giống như trên TV không thôi.”
“Gần đây gọi ông không thèm tới, đúng là có sắc quên bạn mà.”
Thanh âm của Tôn Trạch Lâm và Triệu Quan Vũ cũng vang lên, ba người luân phiên trách hắn bỏ mặc bọn họ.
Giang Trạm cảm thấy đau đầu, nghĩ gần đây quả thực không có gặp mặt họ nên đồng ý. Cúp điện thoại xong thì nhắn tin cho Khương Ly nói tối nay tới đón cậu đi tụ hội.
Khương Ly xem tin nhắn là lúc hóa trang xong để chuẩn bị quay phim, nhắn lại rồi đưa điện thoại cho Phùng Đông.
Cảnh tối nay không nặng nhưng diễn viên đóng cùng vẫn không nhập vào vai nên chậm trễ tới hơn tám giờ tối mới xong. Lúc Khương Ly tháo trang sức xong, thay quần áo rồi cùng Giang Trạm đi tới chỗ hẹn là đã khoảng mười giờ.
Trước khi vào lô ghế riêng, đột nhiên Giang Trạm dừng bước, duỗi tay nắm chặt lấy tay Khương Ly, cậu sửng sốt một chút mới phản ứng được, cười cười nắm lấy tay hắn, đẩy cửa mà vào.
Ở trong phòng, ba người Thẩm Ngọc Chi đã chờ tới phát chán, ngồi xem ca hát uống rượu mãi cũng nhàm. Cửa vừa mở ra, ba người cùng nhau nhìn qua thấy Khương Ly và Giang Trạm nắm tay nhau tiến vào.
Rõ ràng là mang tiểu tình nhân tới nhậu nhưng ở Giang Trạm lại khiến người ta có cảm giác tổng tài và phu nhân tới giám sát công việc.
Thẩm Ngọc Chi: “...”
Tôn Trạch Lâm: “...”
Triệu Quan Vũ: “...”
Má nó, đui mắt chó rồi.