Edit: Mều
Chương 27:
Hai người nhìn nhau một hồi, nhìn chiếc quần “lưu luyến”cái mông chưa tụt xuống của Khương Ly kia, Giang Trạm chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy thình thịch, người khởi xướng còn cầm đuôi hồ ly quơ quơ trước mặt hắn.
“Anh đừng đứng một chỗ chứ!” Khương Ly gọi hắn, ném đuôi hồ ly trong tay cho hắn, “Đến giúp tôi một tay, giờ tôi không tiện.”
Giang Trạm theo phản xạ chụp lấy cái đuôi, hai bước đi tới trước mặt Khương Ly, cúi đầu nhìn cậu, cố ý tránh đi nơi nào đó, ngữ khí vô cùng vi diệu: “Cậu ngại eo chưa đủ đau?”
Tối hôm qua còn ôm mình khóc thút thít nói eo muốn gãy làm đôi rồi mà đêm nay còn giở chiêu này, đúng là điếc không sợ súng.
Khương Ly vô tội nhìn hắn, bộ dạng giống hệt với kiểu làm sai mà không chịu nhận của Khương Nhu Mễ: “Không phải là tôi sợ anh giận sao, chỉ là muốn anh vui vẻ một chút thôi mà.”
“...Tôi ở trong mắt cậu cầm thú như vậy sao?” Gân xanh trên trán Giang Trạm lại giựt giựt.
“Không phải...”
Nghe cậu phủ nhận, tâm tình Giang Trạm tốt lên một xí xị, duỗi tay định kéo cậu lên thì nghe cậu lầm bẩm một câu: “Đã cởi tới vậy rồi mà còn không phản ứng, anh ngay cả cầm thú cũng không bằng.”
“...”
“Khương Ly...” Giang Trạm nghiến răng nghiến lợi gọi cậu, cầm đuôi ném lên người cậu, đang định phát hỏa thì ánh mắt lơ đãng chạm tới ánh mắt đầy ý cười cùng giảo hoạt của Khương Ly, đột nhiên ý thức được chuyện gì rồi hầm hầm hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Chờ tôi đã.” Khương Ly kéo quần lên, động tác lưu loát đuổi theo hắn, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hắn, “Chỉ là đùa với anh một chút mà, đừng giận.”
Tối hôm qua hai người lăn lộn hơn nửa đêm, sau đó Giang Trạm còn thoa thuốc cho cậu, chiều nay còn đi đóng phim nên cậu biết Giang Trạm chắc chắn sẽ không chạm vào cậu.
Cậu mới ôm một cái, lưng quần liền trượt một nửa, muốn rơi không được mà vắt ngang trên mông còn không cẩn thận kéo khăn tắm của Giang Trạm xuống.
“Khương! Ly!”
“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi giúp anh quấn lại!!!”
Khương Ly xoay người nhặt khăn tắm lên, vừa cong người thì quần của cậu cũng nối gót tụt xuống theo, đôi chân thon dài trắng nõn bại lộ trước mặt Giang Trạm.
Hai người mắt to mắt nhỏ “liếc mắt đưa ghèn” một hồi, Giang Trạm cơ hồ là mặt đen hơn Bao Chửng nhặt lấy khăn tắm của mình quấn lại.
Khương Ly mặc quần lại, nín cười chủ động đi lấy quần áo giúp Giang Trạm. Sau đó rót một ly nước để trên bàn, lúc này mới nói: “Tôi yêu cầu 15 phút để giải thích, mong ông chủ đồng ý.”
Náo loạn hơn nửa đêm, đáy lòng Giang Trạm đã vơi giận được chút ít, nâng ly nước uống một hớp, ngồi xuống một bên xem như là đồng ý yêu cầu của Khương Ly.
Vừa nãy lúc Giang Trạm đi tắm, Khương Ly đã chỉnh lý lại ký ức giữa nguyên thân và Trương Tử Dương, nghĩ làm sao có thể giải thích với Giang Trạm. Món hồ ly chỉ là dùng để giảm bớt sự căng thẳng thôi, cậu biết Giang Trạm sẽ không làm gì cậu tối nay.
Cha của nguyên thân đã mất lúc nguyên thân mới sáu tuổi, trong nhà chỉ có một mình mẹ Liễu. Từ nhỏ mẹ Liễu đã lên trấn làm công cho một nhà máy, vừa nuôi gia đình vừa chu cấp để nguyên thân đi học.
Lúc nhỏ nguyên thân đã có dung mạo thanh tú, ở trong đám trẻ con dính bùn đất rất nổi bật nhưng bởi vì tính cách yếu đuối nên thường bị những đứa trẻ khác bắt nạt, sau một thời gian thì dưỡng thành tính tình nhát gan, mềm yếu.
Tuy Trương Tử Dương và nguyên thân cùng thôn, tiểu học và sơ trung cũng học cùng trường nhưng khi học cấp ba bộ dạng nguyên thân mới nảy nở nên gã mới chú ý, rồi ngẫu nhiên có một lần tiện tay giúp nguyên thân khỏi bị lớp lớn bắt nạt.
Tính cách nguyên thân nhút nhát nên ở trường học dù bị bắt nạt cũng không dám về nhà nói cho mẹ Liễu, sợ mẹ lo lắng nên yên lặng chịu đựng, cũng bởi vì từ nhỏ đã bị bạn bè xa lánh nên không dám chủ động kết thân với người khác. Tuổi thơ của y thật sự quá cô đơn và bất lực, đột nhiên được Trương Tử Dương giúp đỡ, quả thật có thể nói là đã mở ra một cánh cửa cho nội tâm của y.
Ngay sau đó, trong cuộc đời của y ngoại trừ mẹ và học tập đã có thêm một Trương Tử Dương, ngay cả thi vào S đại cũng là để ở cùng một thành phố với Trương Tử Dương.
Nguyên thân là thật tâm thật lòng đặt Trương Tử Dương lên đầu quả tim, không phải y không có chủ kiến mà là do thói quen luôn đặt đối phương lên vị trí ưu tiên nên khiến y quên mất phải nghĩ cho bản thân.
Sau khi Khương Ly thuật lại quá khứ, trong lòng cậu mang theo cảm giác đau xót không rõ ràng, tận sâu góc tối nào đó trong linh hồn có một tiếng khóc yếu ớt.
Đó là tiếng gào khóc của một “Khương Ly” khác.
Đưa tay ấn lên vị trí tim mình, Khương Ly khẽ thở dài một tiếng.
Giang Trạm nghe cậu thở dài, lầm tưởng cậu không nỡ quên Trương Tử Dương, tay chậm rãi nắm lại thành quyền, ngữ khí cứng rắn nói: “Quả thật là một đoạn quá khứ cảm động, khó trách cậu vì gã mà dùng thân thể làm giao dịch.”
Khương Ly nghe giọng điệu chua lòm của hắn liền biết trong lòng hắn hiểu lầm chuyện gì, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.
Giang Trạm thấy thế thì hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Khương Ly đứng lên đi tới trước mặt hắn, hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Không phải là tôi còn lưu luyến gã. Hôm nay tôi kể cho anh biết là muốn nói với anh rằng chuyện trước đây đều đã qua rồi, người hiện giờ đứng trước mặt anh là một Khương Ly hoàn toàn mới.”
“Giang Trạm.” Khương Ly nhẹ giọng gọi tên hắn, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc chưa từng có ngoại trừ khi đóng phim, “Mỗi người đều có quá khứ, em không phải thánh nhân nên em cũng có. Nhưng đó là trước khi quen biết anh, em hy vọng anh đừng nhìn em của trước kia mà là nhìn người đang đứng trước mắt anh đây.”
Cho dù đoạn quá khứ thuộc về “Khương Ly”, trước hôm nay cậu còn chưa từng đối diện với nó nhưng từ khi cậu mượn dùng cơ thể của đối phương thì nó cũng trở thành một phần của cậu, bất kể là thế nào thì nó đều là sự tồn tại chân thực.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người yên lặng nhìn nhau.
Sau một lúc, Giang Trạm giơ tay lên đem Khương Ly đang khom lưng ôm vào trong lòng, động tác vô cùng dịu dàng như đang ôm lấy trân bảo.
Khương Ly thuận thế nằm nhoài lên ngực của hắn, nghe thấy thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu như đang thở dài như là khuyên nhủ.
“Không có ai xứng đáng để em dùng bản thân mình trao đổi.”
Hắn ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Kể cả anh.”
Khương Ly sững sờ vì lời nói của hắn, trong tâm nóng lên giống như có dung nham nóng chảy từ đáy lòng phun trào, phút chốc bên tai nghe thấy được tiếng tâm mình kêu vang như sấm gào.
Tại thời khắc này, cậu tựa hồ đã hiểu tại sao Giang Trạm lại tức giận như vậy, không phải là vì Trương Tử Dương mà là vì cậu không biết quý trọng chính mình.
Nghĩ tới điều này, khóe môi Khương Ly chậm rãi giương lên, duỗi hai tay ôm lấy hắn, tình ý bị kìm nén ở trong lòng như sông được mở đê mà tuôn trào mãnh liệt nuốt lấy cậu.
Giang Trạm, em thật may mắn khi sống lại một đời có thể gặp được anh.