Edit: Tuyền
Beta: Cam
- --------
Khương Ly đứng ở cửa đồn công an một lúc, xoay người đi đến cửa hàng kính mắt kế bên, hệ thống thấy thế kỳ quái hỏi: “Ký chủ đại nhân, ngài không muốn đến gần đó sao?”
“Đến gần?” Khương Ly khẽ nhíu mày, có chút hứng thú hỏi: “Tiểu khả ái, chúng ta mới đi qua một thế giới thôi ngươi liền giống như một lão già vậy? Cái hệ thống tân thủ năm đó đi đâu rồi?”
“.....”
Trả thù được hệ thống đến á khẩu không làm gì được, tâm trạng Khương Ly khá là vui vẻ, đi tới đằng sau máy kiểm tra thị lực ngồi xuống, nhờ nhân viên cửa hàng thay cậu kiểm tra độ cận của mắt.
Trong ký ức thì đôi mắt này của nguyên chủ đã bốn năm không đi cắt kính mới, độ cận chắc chắn sẽ cao hơn.
Đôi mắt của nguyên thân vẫn luôn bị tóc mái che đi, dẫn đến tầm nhìn có chút tan rã, độ loạn thị tương đối cao, vừa nhìn máy đo hơn một phút đã chảy nước mắt, nên để đoán được số độ mất không ít thời gian.
Sau khi kiểm tra xong, Khương Ly chọn khung kính hình bầu dục có viền bạc, trả tiền, hẹn ngày mai là có thể tới lấy, mặt khác lấy cái kính phụ có số độ không sai biệt lắm để tránh khỏi ngày mai đi học không thấy rõ bảng đen.
Khi cậu đi ra từ cửa hàng kính mắt, đồn công an bên cạnh đã không còn bóng dáng của đám người Trì Phóng.
Bất quá Khương Ly cũng không vội, lớp của Trì Phóng ở ngay cạnh lớp cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai đi học nhất định sẽ gặp.
......
Đám người Trì Phóng đi ra từ đồn công an, Trì Phóng đen mặt đi ở phía trước, hiển nhiên tâm trạng rất không tốt, Phùng Vũ phất tay một cái để những người khác giải tán, chính mình thì đuổi theo Trì Phóng: “Trì ca, chờ tớ, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Tùy tiện đi.” Trì Phóng hai tay đút trong túi, không quan tâm chính mình đang đi đâu.
“Xin lỗi, Trì ca, hôm nay đều là tại tớ không tốt.” Phùng Vũ mang giọng hổ thẹn mà nói.
Hôm này khi chơi bóng, tên cao to, cũng chính là Chu Khải cố ý dùng khuỷu tay va chạm, làm một người của bọn họ chảy máu mũi, Phùng Vũ trong cơn giận, đánh nhau với đối phương, khi Trì Phóng giúp hắn ấn đối phương xuống đất, đã bị một cụ bà đi ngang qua trong thấy và báo cảnh sát.
“Cậu áy náy cái gì?” Trì Phóng liếc mắt nhìn, vừa lúc hai người đi ngang qua một lớp học bổ túc, bước chân hắn ngừng lại, nhìn tên trên bảng hiệu.
“Lớp học cấp tốc tiếng anh Dương Phàm” Phùng Vũ đọc một lần tên lớp học bổ túc, kinh ngạc nói: “Trì ca, cậu muốn đi học bổ túc sao?”
“Đi cái rắm!” Trì Phóng mắng một câu, lại đi tiếp về phía trước, sở dĩ hắn dừng lại, là vì ngày hôm qua nghe được ông ngoại nhắc tới tên của lớp học bổ túc này, nói hắn phải đến đó đăng ký học tiếng anh.
Học bổ túc tiếng anh?
Trì Phóng chỉ mới nghĩ đến đến thứ tiếng phiền phức kia liền cảm thấy đau đầu.
“Này, Trì ca.” Phùng Vũ đến bên cạnh hắn, “Sắp tới thời gian chia lớp, cậu chắc chắn sẽ báo vào lớp khoa học tự nhiên đúng không? Tớ cũng báo vào lớp đấy, vừa vặn anh em chúng ta còn có thể làm bạn học cùng lớp!”
Trì Phóng kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: “Ai nói với cậu là tớ báo lớp khoa học tự nhiên?”
“Lẽ nào cậu báo lớp khoa học xã hội? Không thể nha, Tiếng anh của cậu có bao giờ đạt tiêu chuẩn đâu?
“Nói cứ như kiểu cậu đạt tiêu chuẩn rồi ấy.” Trì Phóng bị hắn chọc tới nở nụ cười: “Tớ còn hơn cậu ba điểm đấy được không?”
“He he, tớ đây không phải cũng thất bại nên mới định chọn khoa học tự nhiên đó sao.” Phùng Vũ gãi đầu một cái, tâm lý không cảm thấy mất mặt một chút nào, “Đúng rồi, chúng ta đi ăn tối đi, tớđói bụng rồi.”
Trì Phóng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã sắp sáu giờ, liền nói: “Ông ngoại đang ở nhà chờ tớ về ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”
“Vậy thì thôi.” Phùng Vũ lắc đầu một cái, ông ngoại của Trì Phóng cái gì cũng tốt, những lại đặc biệt nói nhiều, nhất là đối với đám học sinh cấp ba bọn họ, mỗi lần đến đều bị ông ấy nói đến đau tai.
“Tớ đi đây.” Trì Phóng vẫy tay, đi về phía trước hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, đưa tay sờ túi, lại móc hẳn túi ra.
Phùng Vũ thấy thế, đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bật lửa của tớ rơi mất rồi.” Trì Phóng cau mày nói, buổi chiều nay sau khi nhảy sông cứu người, hắn liền vội vã chạy đi chơi bóng, hoàn toàn không chú ý tới bật lửa rơi lúc nào và ở đâu.
“Không phải chứ? Cái mà Lio làm riêng cho cậu á?” Phùng Vũ trợn mắt lên, cái bật lửa kia là từ thành phố B gửi đến hồi tháng trước, là quà sinh nhật mười bảy tuổi của Trì Phóng, nhà Lio đặc biệt làm riêng, trên thị trường không thể tìm bất cứ cái nào giống nó, bên trên có khắc tên của Trì Phóng, giá trị hơn vạn.
“Có phải khi chơi bóng bị rơi không?” Phùng Vũ cũng sốt ruột, “Chúng ta trở về tìm lại đi, cái thứ đồ chơi này đắt như vậy, mất thì tiếc lắm!”
Trì Phóng gật đầu, cũng không phải là hắn tiếc tiền, chỉ có điều chiếc bật lửa đó là do ông ngoại đặc biệt tìm người làm riêng tặng hắn, vô cùng ý nghĩa.
Hai người trở lại sân bóng rổ tìm một vòng cũng không thấy bật lửa, Phùng Vũ gấp đến giơ chân: “Hay là bị người khác nhặt rồi?”
Trì Phóng suy nghĩ một chút, cảm thấy nó rất có thể bị rơi xuống sông hoặc bờ sông khi cứu người lúc trước, vì vậy gọi điện cho ông ngoại ở nhà, nói mình sẽ về muộn một chút, tắt điện thoại liền gọi xe.
Tuy rằng Phùng Vũ không biết hắn muốn đi đâu nhưng cũng cùng lên xe.
Xe dừng ở trên đường cạnh một con sông, Trì Phóng lập tức nhảy xuống, một tay chống lên lan can ven đường mà nhảy qua, theo thảm cỏ trượt đến phía dưới bờ sông, sau đó tỉ mỉ tìm ở những chỗ mình đi qua hôm nay.
Đi qua đi lại mấy lần nhưng chẳng tìm được gì, cuối cùng chỉ có thể thất vọng mà về.
.......
Sau khi Khương Ly đi mua đồ tại chợ thực phẩm mới trở lại nhà, khi về đến chỗ quầy hàng bán đồ ăn vặt tầng dưới, chủ cửa hàng ngồi ở trên ghế bập bênh nhìn thấy cậu, lên tiếng hỏi: “Tiểu tử, cậu tìm ai?”
Cư dân trong khu phố này đều đã ở đây mấy chục năm, ngoại trừ trường hợp cá biệt như Bố Khương, quan hệ của mọi người ở chỗ này vô cùng tốt, nhìn thấy người lạ đi vào đều sẽ thuận miệng hỏi một tiếng, để tránh người xấu. Khương Ly thay đổi kiểu tóc, không mang chiếc kính dày cộm kia trên mặt, người cũng không khom lưng sợ hãi rụt rè như lúc trước, ngay cả chủ cửa hàng cũng không nhận ra cậu.
Khương Ly nở nụ cười nhìn về phía người nọ, trong đó mang theo ngại ngùng cùng chút câu lệ, không đến nỗi quá khác nguyên chủ: “Trần bá bá, cháu là Khương Ly đây.”
“Khương Ly?!” Ông chủ Trần nghe vậy liền bỏ kính lão của mình xuống, không dám tin nhìn cậu, “Cậu là Khương Ly, đứa trẻ ở trong nhà của lão Khương ấy hả?”
Lão Khương là biệt danh của bố Khương ở bên trong khu phố này, hầu hết mọi người đều gọi gã như vậy, từ nó là có thể hiểu gã không được hoan nghênh tới mức nào.
Khương Ly gật đầu, đối với hành động trừng mắt của ông cũng không tức giận, lễ phép hỏi: “Là cháu đây, ông đã ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, ăn rồi.” Ông chủ Trần gật đầu, quan sát Khương Ly từ trên xuống dưới một chút, tấm tắc lấy làm lạ, “Không nghĩ tới tiểu tử cậu lớn lên cũng rất chỉnh tề, so với ông bố không biết xấu hổ của cậu tốt hơn nhiều.”
Trong ký ức của nguyên chủ, Khương Ly biết được các gia đình trong khu này đều không có ấn tượng tốt với bố Khương, khi nói chuyện phiếm hay việc nhà, cũng vô cùng ghét nói đến bố Khương, cho nên đối với thái độ của ông chủ Trần cũng hiểu được phần nào, cậu gật đầu chào đối phương sau đó liền đi lên tầng.
Sau khi cơm nước xong, Khương Ly bắt tay vào dọn dẹp nhà.
Phòng ở của nhà Khương Ly là theo bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích rất nhỏ, gian phòng của Khương Ly chỉ xắp xếp được một chiếc giường 1m2 và một cái bàn nhỏ, ngay cả tủ quần áo cũng không để được, quần áo đều nhét ở trong rương gỗ phía dưới gầm giường.
Bất quá, quần áo của nguyên chủ cũng không nhiều, trừ hai bộ đồng phục học sinh ra, cũng chỉ có vài ba bộ quần áo mùa hè, thay phiên mà giặt rất nhiều lần, viền quần áo đã bạc.
Bố Khương lúc thường còn chẳng quan tâm đến sống chết của nguyên chủ, chứ nói chi là mua quần áo cho cậu, có một lần nguyên chủ xin gã tiền để giao tư liệu cũng bị gã chửi cho một trận.
Từ khi học sơ trung, vừa đến cuối tuần, nguyên chủ sẽ đi xưởng gỗ, xưởng pháo, xưởng đồ nhựa và một vài nhà máy nhỏ không cần học lực và không hạn chế tuổi tác để làm việc vặt, tuy rằng không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng so với xin bố Khương thì đi làm khiến cậu cảm thấy nó bền vững hơn nhiều(?).
Lúc học lớp 9, khi bố Khương biết được nguyên chủ làm việc vặt kiếm tiền, không chỉ không ngăn cản cậu, thậm chí còn yêu cầu cậu đưa tiền công kiếm được nộp cho gã, nguyên chủ phản kháng lại thì bị gã đánh cho một trận tơi bời, hoàn toàn không làm gì được, chỉ có thể nộp lên hơn một nửa, còn lại thì lén lút giấu đi.
Nhớ tới ký ức về bố Khương của nguyên chủ, Khương Ly không nhịn được thấp giọng mắng một câu cặn bã, nghĩ thầm may là lúc này bố Khương không ở nhà, bằng không cậu sẽ không nhịn được mà đánh chết gã.
“Ký chủ đại nhân, với tố chất thân thể của ngài hiện tại, không thể đánh lại đối phương, xin ngài bình tĩnh.” Hệthống ấm áp nhắc nhở.
“Biết rồi.” Khương Ly gật đầu, thân thể này của nguyên chủ quá mức gầy yếu, cao 1m73, chỉ nặng 103 cân,rõ ràng là biểu hiện của dinh dưỡng không đầy đủ, xem ra sau này phải rèn luyện lại một lần thật tốt.
Ngày mai còn phải đi học, Khương Ly ở phòng khách xem TV một lúc rồi trở về phòng ngủ.
Cậu ngủ cũng không sâu, nửa tỉnh nửa mê mà qua một đêm.
Buổi sáng mùa hè đến rất nhanh, sáng sớm ánh sáng từ bệ của sổ soi vào, đồng hồ báo thức trên mặt bàn vang lên, tiếng chuông ing ỏi vô cùng trong căn phòng nhỏ.
“A...”
Khương Ly vươn mình dùng chăn che lại đầu, vô ý thức nói một câu: “Giang Trạm, điện thoại di động của anh thật ồn, mau đem nó...”
Tay đang kéo chăn đột nhiên dừng lại, Khương Ly chui từ trong chăn ra, ngiêng đầu ngó sang bên trái, nơi đó rỗng tuếch, đâu ra Giang Trạm.
Phút chốc, Khương Ly cảm thấy tâm trạng vô cùng vắng vẻ.
Cậu yên lặng nhìn một hồi, phảng phất có thể từ vịtrí trống rỗng kia nhìn ra một bóng người quen thuộc. Một lúc lâu sau, cậu rút lại tầm mắt, chậm rãi bò xuống giường, thấp giọng nói một câu với căn phòng không một bóng người “Chào buổi sáng”, sau đó đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị đi học.
Khu phố cũ cách trường học hơi xa, nên Khương Ly phải dậy tương đối sớm, sau khi mua hai cái bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành ở cửa hàng bánh bao đầu ngõ, cậu đi đến chỗ ngã ba gần đó để bắt xe đi học.
Lớp 5 năm nhất nằm ở hành lang tầng ba, khi Khương Ly đi học, nhất định phải đi qua lớp 6, cũng chính là phòng học của bọn Trì Phóng.
Giờ học hôm nay chưa bắt đầu, hành lang các lớp đều có không ít người đứng, túm năm tụm ba, kết bè kết lũ mà tám chuyện hoặc đùa giỡn.
Khương Ly vừa lên tầng liền thấy Trì Phóng đang dựa vào hành lang giữa một đám người, bất kể tướng mạo hay khí chất của hắn đều thuộc dạng đặc biệt xuất chúng.
Khương Ly nhìn thấy trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ, lười biếng mà dựa vào lan can, bên cạnh hắn trừ một nam sinh ở đồn công an ngày hôm qua, còn một nữ sinh đẹp da trắng, cô ấy đang nói cái gì đó với hắn, hắn đáp câu được câu không, thần sắc có chút hờ hững, hình như đang mất tập trung.
Khương Ly lấy ra từ trong túi một chiếc bật lửa, nắm trong lòng bàn tay, đi đến trước mặt Trì Phóng, lấy dũng khí nói với hắn:“Bạn học Trì Phóng, xin chào.”
Lời của cậu đãnh gãy cuộc trò chuyện của ba người, Trì Phóng nghe thấy, nhấc mắt nhìn về phía Khương Ly: “Hả?”
“Tớ là Khương Ly bên lớp 5.” Giọng điệu Khương Ly nghe có chút căng thẳng, nắm chặt hai lòng bàn tay, Trì Phóng quá cao, cậu cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng hắn, “Ngày hôm qua... Ngày hôm qua cảm ơn cậu đã cứu tớ ở con sông phía tây vùng ngoại ô, nếu không phải có cậu tớ chắc chắn sẽ mất mạng!”
Cậu vừa nói xong tên, Phùng Vũ bên cạnh hai mắt trợn to, ngay cả nữ sinh kia cũng kinh ngạc nhìn lại.
“À, là người hôm qua sao...” Trì Phóng có chút bất ngờ, ngày hôm qua vội đi chơi bóng, hắn cũng không chú ý dung mạo của người dưới nước ra sao, không nghĩ tới hai người lại là bạn học.
“Không cần cảm ơn, tiện tay thôi mà.” Trì Phóng không thèm để ý nói.
“Cái này tớ nhặt được ở bờ sông.” Khương Ly đưa tay tới trước mặt hắn, bên trong là một cái bật lửa màu bạc, “Tớ nghĩ là cậu bị rơi cái này.”
Trì Phóng nhìn thấy cái bật lửa mà mình tưởng đã làm mất đột nhiên xuất hiện trước mắt, không khỏi sững sờ, theo bản năng duỗi tay lấy đi, ngón tay lơ đãng cọ vào lòng bàn tay Khương Ly, phát hiện trên đó đều là mồ hôi, có thể thấy được người trước mắt có bao nhiêu khẩn trương.
“Cậu...”
“Cảm ơn cậu đã cứu tớ, cậu là một người tốt!” Khương Ly đột nhiên ngắt lời hắn, hướng hắn khom lưng cúi chào, sau đó quay người chạy thật nhanh qua hành lang, trở về phòng học của mình.
Trì Phóng: “.......”
Gà bệnh từ chỗ nào tới, tự nhiên phát thẻ người tốt cho lão tử (“A”)?