Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Edit: Mều

Chương 6:

Phân cảnh Liễu Truyền Đăng dùng lý do Thẩm gia thông đồng với địch bán nước, chống lại kháng chỉ để giết Thẩm gia bắt đầu.

Khương Ly đứng ở giữa khu đất trống, nhắm mắt lại, tâm trạng dần dần thay đổi rồi chậm rãi mở mắt ra.

Khi cậu mở mắt, vị trí hiện tại không còn là phòng thử vai nữa mà là nơi Thẩm gia bị tàn sát.

Cậu chắp tay đứng giữa sân, biểu cảm nguyên bản đang khiêm tốn lễ độ chậm rãi trở nên âm trầm, ánh mắt liếc xung quanh, mí mắt hơi rũ xuống, phần kẻ mắt chậm rãi kéo dài ra thể hiện sự âm lãnh và quái dị.

Ánh mắt chỉ biến hóa một chút mà khiến cho khí chất đột nhiên trở nên âm u.

Nhập vai rồi!

Chu Tấn cả kinh vì bị tốc độ nhập diễn của cậu, ông thiếu chút nữa đã đứng bật dậy, ánh mắt chăm chú quan sát cậu.

Tầm mắt Khương Ly đảo qua từ nội thất đến con người, khóe môi khẽ nâng lên mang theo hưng phấn cùng điên cuồng, phảng phất như trên bãi đất trống đang được phủ kín bởi những thân xác bị phanh thây, máu chảy thành sông, hắn ta tựa như kẻ chiến thắng đang hưởng thụ thành quả của mình.

Mỗi khi ánh mắt của hắn đảo qua, nhân viên vừa vặn đứng ở góc lơ đãng cùng hắn đối mặt nhìn nhau bỗng nhiên chạm tới ánh mắt chứa đầy sát ý điên rồ không hiểu sao sau lưng lại đổ mồ hôi cùng rợn cả da gà.

Hai bàn tay của Chu Tấn đặt ở trên bàn không tự chủ nắm chặt lại, chỉ thấy Khương Ly dừng quan sát xung quanh, chậm rãi đi về phía trước, tầm mắt như chạm tới nơi nào đó, nụ cười càng trở nên quỷ dị hơn, chân bước qua vết máu trên đất cũng không để ý rồi dừng lại trước mặt một nhân viên.

Cậu nhân viên bị hắn nhìn chằm chằm tới mức tê dại, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, suýt nữa đã lui về sau.

“Thẩm đại nhân.”

Khương Ly gọi một tiếng, mọi người phát hiện thanh âm của hắn đã thay đổi! Vừa réo rắt vừa mang theo tia sắc bén, đó là chất giọng đặc biệt của hoạn quan!

Lúc trước thử vai cũng có người để ý tới điểm này, nhưng diễn viên chưa học qua phối âm thì biến âm không thành công ngược lại sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa nhân vật và thanh âm, khiến khán giả dễ dàng nhận ra. Thế nhưng Khương Ly lại không hề có chuyện này, cậu như một diễn viên phối âm chuyên nghiệp, mỗi một cái nhấn đều vô cùng chuẩn xác.

Mọi người hiểu ra cậu đang dùng cậu nhân viên kia để đối diễn.

“Thẩm đại nhân nói đúng, một tên hoạn quan thì có bản lĩnh gì chứ, chỉ là thay thánh thượng giải quyết ưu phiền thôi.” Khương Ly chắp tay thong thả bước đi, ngữ khí tựa tiếu phi tiếu, “Ngài nên mắng lớn tiếng một chút, chậm sẽ còn không còn cơ hội mở miệng...”

Vừa dứt lời, tay hắn hướng bên cạnh nắm chặt, rút thanh kiến trên giá đỡ, lui về sau mấy bước rồi vung tay lên, mũi kiếm từ dưới quét lên trên, ánh sáng màu bạc lóe lên.

Một kiếm trí mạng.

Tiện tay ném kiếm xuống đất, khuôn mặt Khương Ly lộ rõ vẻ chán ghét, phủi phủi quần áo tựa như trên đó thật sự bị dính máu, lúc chuẩn bị rời đi thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Trong tiểu thuyết thì đây chính là lúc hắn cùng đệ đệ Liễu Bạch Trúc gặp lại.

Hai khuôn mặt giống y như đúc, một bạch y xuất trần, một hắc y nhiễm huyết.

Trên mặt Khương Ly xuất hiện biểu tình hơi kinh ngạc, ánh mắt cổ quái nhìn về phía trước, mà người ngồi trước chính là Chu Tấn.

Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong phút chốc Chu Tấn nhất thời có cảm giác bị cậu hấp dẫn.

Người trước mắt đã không còn là Khương Ly mà là thái giám Ty Lễ Giám – Liễu Truyền Đăng.

Tình cảnh này bên trong kịch bản viết Liễu Truyền Đăng đã biết được Liễu Bạch Trúc được Mộ Dung gia thu dưỡng, còn bản thân thì ở trong cung thập tử nhất sinh, người không giống người quỷ không ra quỷ, đệ đệ ruột thì lại ở thế gia hưởng hết phồn vinh.

Một loại tâm tình oán hận mãnh liệt sôi trào, Khương Ly cảm thấy vừa buồn cười vừa giận dữ, thâm trầm nhìn chằm chằm Chu Tấn, phảng phất như ông chính là Liễu Bạch Trúc đang chỉ tay vào mặt hắn hỏi tội: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ta chỉ là thay hoàng thượng làm việc thôi.”

Khi nói tới hoàng thượng, Khương Ly ôm quyền, một giây sau như bị Liễu Bạch Trúc nói gì đó kích thích, vung tay một cái, âm thanh đột nhiên đè thấp, quên mất tự xưng: “Câm miệng! Ngươi nói ta giết nhầm trung lương, là con mọt làm hại triều đình? Ngươi thì biết cái gì?”

Mẫu thân vì kế sinh nhai mà chọn chính mình bán vào trong cung, chỉ vì chính mình không dẻo miệng như em trai khiến mẫu thân vui vẻ. Mấy năm ở trong cung, mỗi khi nhìn thấy người khác được người nhà gửi thư, hắn cũng mong đợi mẫu thân có thể nhớ tới mình một chút, hỏi thăm xem mình có khổ không? Nhưng hy vọng chỉ đổi lấy thất vọng.

“Ngươi ở Mộ Dung gia tiêu dao khoái hoạt, đã từng nghĩ tới người ca ca này phải sống trong cung thế nào chưa? Hiện giờ còn nói với ta cái gì mà tình cảm huynh đệ?”

Mỗi một câu hắn liền áp sát về phía trước một bước, ánh mắt nhìn Chu Tấn vẫn mang theo sát ý nồng đậm, cười lạnh nói: “Mộ Dung gia chỉ dạy ngươi ngây thơ ngu xuẩn, không dạy ngươi cách người khôn bảo vệ mạng mình sao? Nếu tiếp tục ăn nói lung tung, đừng trách ta không niệm tình huyết thống đưa ngươi xuống đoàn tụ với cha mẹ!”

Dứt lời, vẻ mặt Liễu Truyền Đăng như muốn nói phải giết chết Liễu Bạch Trúc mới có thể hả dạ.

Thân thể Chu Tấn căng như dây đàn, ánh mắt căng thẳng nhìn Khương Ly, tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng sau lưng đã bị ánh mắt hận thấu xương kia làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú thanh niên đứng giữa sân kia, tinh thần đều bị chấn động vì vai diễn của cậu, tựa hồ như trước mặt thật sự là Đông Hán đốc chủ tàn bạo như trong tiểu thuyết.

“Được...”

Hoàng Li Sanh phục hồi tinh thần lại, đang muốn vỗ tay khen hay thì bị Chu Tấn ở bên cạnh ngăn lại, ông thấp giọng ngăn cản: “Đừng nói chuyện, cậu ấy vẫn chưa diễn xong.”

“???”

Hoàng Li Sanh được ông nhắc nhở mới phát hiện Khương Ly quả nhiên vẫn còn đang nhập vai, chỉ là biểu cảm nham hiểm từ từ cởi bỏ, ngược lại là trở nên khiếp sợ và phẫn nộ, mọi người lập tức mới phát hiện Khương Ly đang nhập vai Liễu Bạch Trúc!

Sau khi diễn xong một vai, không cần nghỉ ngơi mà đã tiếp tục chuyển sang vai khác, cảnh tượng như vậy khiến cô không dám tin tưởng.

Mà người trước mắt này lại làm được!

Đem một thân khí tức bạo ngược lãnh huyết của Liễu Truyền Đăng rút đi, cậu như biến thành một con người khác, là một công tử thế gia chính trực cùng thẳng thắn, vừa mở miệng đã biến thành một Liễu Bạch Trúc phẫn nộ, thất vọng, đau lòng đối với người thân duy nhất của mình trở nên máu lạnh, vô tình.

Rõ ràng là cùng một người nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có thể diễn xong nội tâm và tình cảm của hai người với hai tính cách trái ngược nhau.

Kỹ năng diễn xuất khủng bố như vậy, đừng nói là tới thử vai, dù là trong giới cũng khó có được người có thể so sánh với Khương Ly. Bây giờ Chu Tấn vô cùng cảm tạ cháu ngoại đã cho mình một bảo vật như thế, cũng vui mừng vì bản thân đã cho đối phương một cơ hội thử vai, nếu không khẳng định chính mình sẽ “đau đớn vì mất tình yêu“.

“Tôi đã diễn xong. Cảm ơn các thầy.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên không dám tin của mọi người, Khương Ly hơi nghiêng mình cúi chào với các vị giám khảo.

Chu Tấn đứng lên, một người mới chưa bao giờ gặp gỡ lại có thể khiến cho mình kinh diễm tới vậy, ông vỗ tay không tiếc lời khen ngợi: “Khương Ly, đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt hoan nghênh cậu tham gia.”

Sau lời ông nói thì những người khác cũng dần hoàn hồn và vỗ tay ầm ầm.

Hoàng Li Sanh cực kỳ yêu thích phần biểu diễn của Khương Ly nên cô hỏi thêm: “Cậu diễn rất đặc sắc, trước đây đã từng có kinh nghiệm diễn xuất chưa? Sao tôi chưa bao giờ gặp cậu?”

“Nếu là chính thức diễn thì đây là lần đầu tiên, trước đây chỉ là luyện tập ở nhà nên còn nhiều thiếu sót.” Khương Ly ngại ngùng nở nụ cười đối với sự khích lệ của cô rồi cúi đầu, “Sau này mong các thầy chỉ dạy nhiều hơn.”

Nói xong, cậu còn tới trước mặt nhân viên lúc nãy để xin lỗi, mong đối phương thông cảm.

Bề ngoài tinh xảo, vừa lễ phép vừa tài năng, chỉ trong thoáng chốc mà cậu đã nhận được hảo cảm của mọi người.

Cúi chào cảm ơn lần nữa, Khương Ly để lại phương thức liên lạc rồi rời khỏi phòng thử vai.

Trước khi Khương Ly bắt đầu biểu diễn thì Kỷ Thư phải ra ngoài nghe điện thoại, Khương Ly vừa bước ra thấy anh ở xa vẫn đang nghe điện thoại thì đứng chờ một bên.

Kỷ Thư xử lý xong công chuyện, quay lại thấy Khương Ly đang cúi đầu dựa lưng vào tường, nghĩ rằng cậu không được thông qua nên bước tới an ủi: “Chỉ là một vai diễn, A Ly đừng quá để ý. Coi như đây là tích lũy kinh nghiệm đi.”

Khương Ly đang cùng hệ thống tán gẫu, hỏi hệ thống có phải lúc cậu diễn rất đẹp trai không thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của Kỷ Thư chưa kịp phản ứng lại: “Anh nói gì?”

Kỷ Thư chỉ xem như cậu đang khổ sở nên tinh thần hoảng hốt liền an ủi: “Tôi nói lần thử vai này không được cũng không sao. Giang tổng nói nếu như cậu đồng ý thì có thể đền bù cho cậu chuyện khác...”

“Thầy Khương!”

Anh còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên có âm thanh từ sau lưng chen ngang, quay đầu lại thấy một nhân viên đi tới, trước chào hỏi anh rồi đem một phần tài liệu trong tay cho Khương Ly: “Thầy Khương, đây là chị Hoàng nhờ tôi đưa cho cậu. Là phân tích có liên quan tới hai nhân vật Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc, chắc hẳn cậu sẽ cần dùng tới.”

“Tất nhiên rồi, thay tôi cảm ơn chị Hoàng nhé.” Khương Ly cười tiếp nhận, cậu đoán là do ban nãy mình nói là lần đầu diễn xuất nên cô mới đưa tư liệu này cho mình.

“Được chứ, ngày hôm nay phần biểu diễn của thầy Khương là đặc biệt nhất đấy! Tôi đi trước.”

Kỷ Thư ở cạnh nghe cuộc đối thoại mà lâm vào mê man nhìn nhân viên rời đi rồi lại nhìn Khương Ly cười tủm tỉm, trên mặt là sự kinh ngạc: “Thầy Khương?”

“Hửm?” Khương Ly quơ quơ tập tài liệu trong tay, “Vừa vặn giữa trưa rồi, để ăn mừng tôi lấy được vai diễn yêu thích trong lòng, Kỷ thư ký có nể mặt tôi ăn cùng bữa cơm không?”

“...Ăn.” Kỷ Thư cảm thấy chính mình đã bỏ lỡ điều gì đó chứ không sao đột nhiên nhiên lại biến thành Khương lão sư rồi?

Hai người ăn cơm trưa xong, Kỷ Thư chở Khương Ly về tới nhà mới trở lại công ty, sau đó kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Giang Trạm.

Giang Trạm nghe thấy Khương Ly thông qua thử vai thì rất bất ngờ, hắn tưởng Khương Ly sẽ tay trắng trở về, ai ngờ cậu lại dựa vào bản lĩnh của chính mình giành được hai vai diễn.

Đối với chuyện trực tiếp đưa Khương Ly vào đoàn phim, cữu cữu đã từ chối, nói thẳng là nếu muốn thì phải thay đổi đạo diễn, nếu không thì phải thông qua buổi thử vai.

Không nghĩ tới Khương Ly có thể đạt được sự đồng ý của cữu cữu nổi tiếng hà khắc.

Tên nhóc khốn nạn này thật sự lợi hại.

Giang Trạm không hiểu sao lại vui vẻ, dựa ra sau hỏi Kỷ Thư: “Vậy cậu ấy có muốn bồi thường gì không?”

“Không có. Khương tiên sinh nói cậu ấy rất thông cảm cho anh.”

Rất thông cảm cho tôi?

Xem ra tên nhóc này vẫn còn lương tâm lắm, mặc dù mình không cho cậu vai diễn nhưng dù gì cũng là nhờ có mình mới cậu ấy mới có cơ hội thử vai dấy chứ.

Thấy Khương Ly hiểu chuyện, Giang Trạm quyết định đối xử tốt với cậu một chút: “Cậu đi tra thử, nếu như cậu ấy chưa có trợ lý thì an bài giúp cậu ấy.”

“Vâng, Giang tổng.” Kỷ Thư đáp, thấy hắn không nói thêm gì nữa thì định rời đi nhưng mới bước hai bước đã bị gọi lại.

Giang Trạm không để ý, hỏi: “Cậu ấy có còn nói gì nữa không?”

Ví dụ như muốn mời tôi bữa cơm cảm ơn các kiểu.

“Chuyện khác...” Kỷ Thư do dự không biết có nên nói hay không.

“Có thì nói.” Giang Trạm nhìn bộ dạng do dự của anh, hơi nhướn mày.

“Khương tiên sinh nói anh là tên lừa đảo...”

“...”

Giang Trạm act cool đứng hình 5s, sau đó mây đen bão tố xông tới dày đặc, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Lăn!”

Kỷ Thư nhanh nhẹn lăn ra ngoài.

Cùng lúc đó, Khương Ly đang chuyên tâm đọc tư liệu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống vội vàng nhắc nhở.

“Ký chủ xin chú ý! Độ thiện cảm của nam chính đang bị hạ thấp, độ thiện cảm của nam chính đang bị hạ thấp, độ thiện cảm của nam chính đang bị hạ thấp!!!”

Khương Ly kéo cột ra nhìn thì phát hiện độ thiện cảm nháy mắt hạ xuống tới -25!

Khương Ly cảm thấy mông lung như một trò đùa: “...”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Trạm: Thật tức giận quá mà! Xém nữa thổ huyết, tổn thương long thể rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.