Edit: Tuyền
- ------------
“Thưa thầy! Tiền là hắn trộm!”
“Nhà hắn nghèo như vậy, chắc chắn là hắn trộm...”
“Nghiệt tử, mặt của ta đều bị ngươi làm mất hết!”
“Con ngoan, mẹ xin lỗi......”
“Khương Ly thoạt nhìn rất âm u, có chút đáng sợ!”
“Không nghĩ tới hắn thật sự thích nam nhân, thật là ghê tởm!”
......
Khương Ly cảm giác trong đầu mình có một cổ cảm xúc tiêu cực mãnh liệt vô cùng hỗn loạn, giống như một sợi thép tinh tế đem tất cả dây thần kinh của cậu buộc vào, gắt gao mà thít chặt, cảm thấy đau đớn liên hồi.
“Ký chủ đại nhân.”
Trong đầu lập tức vang lên thanh âm của hệ thống, thanh âm máy móc luôn bình tĩnh đem năng lượng cơ hồ sẽ nổ tung trong đầu Khương Ly loại bỏ trong nháy mắt, làm ý thức cậu chậm rãi rõ ràng.
Khương Ly cảm giác thân thể mình có chút lâng lâng, không có điểm dựa, liền hỏi hệ thống:“Đây là đâu?”
“Ký chủ hiện đang ở dưới nước” Hệ thống trả lời “Thỉnh mau chóng lên bờ”
Khương Ly chậm rãi mở to mắt, phát hiện chính mình quả nhiên đang rơi trong nước, tầm mắt mơ hồ còn có thể nhìn thấy một bóng người đang bơi tới chỗ cậu, còn chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt, đối phương đột nhiên bám lấy cậu bơi lên trên, Rầm” một tiếng, hai người nổi lên mặt nước
Không khí mới mẻ từ mũi tràn vào, Khương Ly mở to miệng hô hấp theo bản năng, liền có loại cảm giác sống sót sau tại nạn.
Đối phương đem cậu lên bờ, tùy tiện ném trên bãi cỏ, ngữ khí nghe có vẻ không được tốt lắm:“ Này, ngươi không có chết đấy chứ?”
Ánh mặt trời chói mắt khiến Khương Ly thấy không rõ diện mạo đối phương, vừa muốn nói chuyện liền khụ ra hai miếng nước, cảm giác hít thở không thông khi chết đuối làm cậu thật không dễ chịu,cong lưng ghé xuống bãi cỏ dùng sức ho vài cái, ách thanh âm nói tiếng cảm ơn.
“Không có gì, không chết là tốt. Sao đang yên lành lại nhảy sông? Không có chuyện gì liền tìm việc làm à”
Đối phương thấy cậu còn có thể nói chuyện,lẩm bẩm oán trách hai câu, liền xoay người đi rồi.
Khương Ly lau nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đối phương, chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút.
Nơi này hiển nhiên là vùng ngoại ô, trước mặt cậu là một con sông, xung quanh cỏ mọc xanh mướt.
Khương Ly hiểu rõ, cậu đã tiến vào thế giới thứ 2. Cảm xúc tiêu cực vừa rồi quá mãnh liệt, thế nên lúc cậu thanh tỉnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Tiểu Khả Ái” Khương Ly kêu hệ thống một tiếng, “Truyền ký ức của thân thể này cho ta”
“Đã hiểu”
Ước chừng vài phút sau, ký ức thuộc về thân thể này từ từ hiện lên
Cùng thế giới trước giống nhau, thân thể này vẫn tên Khương Ly.
Khương Ly, 16 tuổi, trở thành học sinh năm hai lớp 5 của trường cao trung đệ nhị, con một.
Mẹ Khương Ly đã bỏ nhà đi kể từ khi cậu 10 tuổi và chưa từng trở về một lần nào, bố là một công nhân sửa xe, say rượu thích đánh bạc, khi uống say liền đánh chửi cậu, cảm thấy cậu và người mẹ đi không một lời giã từ kia là cùng một mặt hàng.
Bởi vì bố Khương thích đánh bạc, tròng nhà nợ ngập đầu, cuộc sống hằng ngày vẫn thực túng quẫn, vào thời điểm Khương Ly học tiểu học, bố thường hay kéo dài hạn nộp học phí, mỗi lần có người tới cửa đòi trả nợ, Bố Khương liền chạy ra ngoài trốn mấy ngày, mặc kệ Khương Ly ở trong nhà tự sinh tự diệt.
Thanh danh của Bố Khương ở cái huyện này vô cùng không tốt, thậm chí có thể nói là cực xấu, bởi vì có một người bố như vậy, phần lớn đồng học ở quê nhà đều không thích Khương Ly, cảm thấy “Thượng bất chính, hạ tắc loạn (*)”, khẳng định cậu cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì, dần đà liền hình thành tính cách hèn mọn, nhát gan, yếu đuối của Khương Ly
(*) Trong cuốn “Từ điển Thành ngữ và Tục ngữ Việt Nam (của Vũ Dung, Vũ Thúy Anh, Vũ Quang Hào nhà xuất bản Văn hóa Hà Nội (1995)” đã giải nghĩa “Thượng bất chính hạ tắc loạn” như sau: “Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn) - Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được“.
Từ thực tế cuộc sống và xã hội đã cho hay: Phàm là một người trên. (Người có vai vế là trụ cột) trong một gia đình mà ăn ởkhông chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu, đến mọi người trong nhà Thành ngữ Việt Nam có câu: “Dột từ nóc dột xuống” - Người trên mà hư hỏng thì lớp dưới coi thường. Khuôn phép gia phong không nghiêm. Luân thường đạo lý mai một:.. Nhãn tiền cho thấy: Trong một nhà mà ông bà, cha mẹ hư hỏng thì khó mà có được con cháu tử tế nên người. Khó mà có được nếp sổng đầm ấm thuận hoà.
Thời điểm học lớp 4 tiểu học, lớp học tổ chức một buổi du xuân, khi trả phí du xuân, một học sinh trong lớp phát hiện ra tiền của mình đã mất, trùng hợp tiết thể dục vừa rồi Khương Ly ở trong lớp, thế nên học sinh đó liền khẳng định Khương Ly ăn trộm tiền của mình, lý do là nhà cậu nghèo, từ trước đến giờ đều không có tiền để tham gia các hoạt động lớp nhưng lần này lại có tiền tham gia, khẳng định là trộm.
Khi ấy mọi người đều còn nhỏ, chưa có đủ năng lực phân rõ đúng sai, đi theo phụ họa nói Khương Ly là ăn trộm, đem Khương Ly vây thành một vòng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc đó Khương Ly mới 10 tuổi, đem chính mình thu vào một góc tường, liều mạng lắc đầu nói mình không có ăn trộm tiền, nói tiền này là khi nghỉ hè cậu đi lượm ve chai tích góp được, muốn cùng mọi người đi du xuân.
Nhưng chẳng ai để ý, thanh âm mắng cậu là ăn trộm không ngừng chui vào lỗ tai, giống như ma âm, đem thân thể gầy yếu gắt gao bao lại, ép cậu đến không thở nổi, chỉ có thể dùng sức co thân vào góc tường.
Ngay cả giáo viên cũng hoài nghi cậu, gọi điện thoại cho Bố Khương đến xử lý, Bố Khương đi vào trường, không nói rõ trắng đen liền cho Khương Ly một cái tát, mắng cậu làm mất mặt mình.
Bố Khương là một công nhân sửa xe, bàn tay to vô cùng, gã đánh Khương Ly khiến xoang mũi cậu đổ máu, nửa khuôn mặt đều sưng, lỗ tai ong ong, trực tiếp ngất xỉu, trước khi ngất đi cậu hoảng hốt nghĩ nếu ba ba đem mình đánh chết thì tốt rồi.
Từ lần đó trở đi, Khương Ly đã không còn ý nghĩ muốn hòa nhập với mọi người, thành một người độc lai độc vãng, không giao lưu với bất kỳ ai, mỗi ngày đi học đều ngồi một góc, tóc mái dài cùng cặp kính mắt dày cộm che đi nửa khuôn mặt, cả người cho người khác một cảm giác âm u, trong hai kỳ học của năm nhất cao trung, cả lớp chẳng có ai biết cụ thể mặt cậu trông ra sao.
Thành tích học tập cũng như vậy, tính cách Khương Ly tối tăm yếu đuối, ở lớp không có cảm giác tồn tại, ngay cả giáo viên cũng chẳng chú ý đến lớp mình còn có một học sinh như vậy, tình huống này cứ tiếp diễn cho đến khi bí mật Khương Ly thích Từ Hạo Văn lớp bên bị phát hiện
Từ Hạo Văn là lớp trưởng lớp bên, không giống Khương Ly hèn mọn nhỏ yếu, tính cách của Từ Hạo Văn rất rộng rãi dương quang, thành tích học tập vẫn luôn đứng nhất, là một học sinh xuất sắc trong mắt nhiều giáo viên.
Người bình thường rất dễ chú ý đến sự vật tương phản với mình, Khương Ly cũng vậy, cậu càng tối tăm hèn mọn, nội tâm càng hướng tới ánh mặt trời, mà Từ Hạc Văn chính là mẫu người cậu muốn trở thành.
Từ khi Lễ Khai Giảng năm nhất bắt đầu, ánh mắt cậu liền không tự chủ được mà nhìn Từ Hạo Văn đang phát biểu trên lễ đài, thật cẩn thận mà thu thập tin tức có liên quan đến đối phương, đem nội tâm vui mừng khi gặp được một người xuất sắc như vậy viết vào nhật ký, đem nhật ký giấu thật kĩ trong cặp.
Đây chính là bí mật sâu nhất trong nội tâm cậu, không muốn nói cho bất kì kẻ nào, dù là Từ Hạo Văn cũng không, ở trong lòng thầm nghĩ cậu là một người vô dụng, sao có thể xứng với một người chói mắt như thế.
Nhưng ông trời đâu có chiều lòng ai bao giờ, vào một giờ nghỉ giải lao, thời điểm cậu đi nhà ăn lấy nước, một học sinh trong lúc đùa giỡn không cẩn thận đụng ngã bàn của cậu, sách vở rơi hết xuống sàn nhà, bao gồm quyển nhật ký được giấu trong đó, bí mật của cậu không chút che chắn ma bại lộ ở trước mặt mọi người.
Thời điểm cậu lấy nước xong và đang đi về phòng học, cuốn sổ nhật kí của cậu đang nằm trong tay một bạn nam sinh nghịch ngợm nhất trong lớp, những cảm xúc và tình cảm cá nhân bị nam sinh kia đọc diễn cảm khiến cho người khác cười ha ha, sau những tiếng cười đó, là những cảm xúc phập phồng không ngừng chán ghét.
“Mình khát vọng mình có thể trở thành một người giống cậu ấy, như là ánh nắng mặt trời, như là một bó hoa tươi, muốn chiếu sáng lên chính mình... Êu ôi, không đọc nổi nữa, những lời ghê tởm như vậy cũng có thể viết ra.”
“Thích ánh mặt trời sao lại lớn lên âm trầm đáng sợ như vậy?”
“Quá ghê tởm.”
Khướng Ly cầm ly nước ấm trong tay đứng ở cửa phòng học, nghe bọn họ nói, phảng phất như trở về cái ngày mình bị vu hãm trộm tiền kia, cậu co người vào trong góc tường liều mạng lắc đầu phủ nhận, nhưng không một ai tin tưởng, bao gồm cả người bố ruột của mình.
Chuyện này bị người hiểu chuyện truyền tới trước mặt Từ Hạo Văn, Từ Hạo Văn không quen biết Khương Ly, bị một nam sinh thích, tuy hắn không cảm thấy vui vẻ gì nhưng cũng không giống như những người khác cười nhạo cậu, chỉ có thể làm như không biết chuyện.
Sau chuyện này, tình cảnh của Khương Ly ở lớp học ngày càng gian nan, ngay cả khi tự học cững có người bên cạnh chỉ vào cậu khe khẽ bật cười, làm cậu không có chốn dung thân.
Tuy rằng cuộc sống không vừa ý, Khương Ly cũng chưa từng coi thường mạng sống của bản thân, lần này chết đuối chẳng qua là ngoài ý muốn.
Vào mỗi cuối tuần, cậu đều đến xưởng gỗ ở vùng ngoại ô làm việc vặt, ngày hôm nay trên đường trở về nhà nhìn thấy một đang đứa bé rơi xuống sông, không nói hai lời liền nhảy xuống cứu người, vào lúc đem đứa bé đẩy lên bờ, chân cậu bất ngờ bị chuột rút, dưới chân hoàn toàn không có sức lực, trong lúc hoảng hốt nắm lấy cỏ trên bờ, sau đó cả người liền chìm xuống.
Đứa nhỏ khi đã được cứu liền không quay đầu lại mà chạy, xung quanh cũng chẳng có ai, Khương Ly cứ vậy chết chìm trong nước.
........
Tiếp thu xong kí ức của nguyên chủ, Khương Ly đã hiểu tại sao lúc nãy mình tỉnh lại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như thế, những cảm xúc đó đều được tích góp từ mặt tối nội tâm của nguyên chủ.
Nguyên chủ lớn lên trong một gia đình như vậy, không chỉ cha không thương mẹ không yêu, ngay cả bạn học cùng lớp cũng có ác ý với cậu. Trong hoàn cảnh đó, cậu trừ bỏ tính cách không tốt cho lắm, cũng không làm việc gì có lỗi với mọi người, nguyên chủ sẽ dùng tiền làm công của mình mua thức ăn cho mèo hoang, khi tan học sẽ một mình yên lặng đem rác rưởi trong phòng học quét tước sạch sẽ, sẽ đi cô nhi viện làm tình nguyện viên.
Hôm nay nguyên chủ không chút do dự nhảy sông cứu người, đối phương sau khi được cứu liền bỏ cậu mà đi, thậm chí một tiếng kêu cứu cũng không có.
Khương Ly nhìn đôi tay của chính mình hiện giờ, chậm rãi nắm chặt, khẽ thở dài “An giấc ngàn thu đi.”
Bên cạnh có gió thổi qua, như là thanh âm ai đó đang nức nở khóc.
Sau một lúc lâu, Khương Ly cứng nhắc gọi hệ thống ra tới, muốn biết một chút về nhiệm vụ ở thế giới này vừa mở ra liền thấy cột của nam chủ dĩ nhiên sáng rồi.
【 nhiệm vụ chính: Công lược nam chủ —— Trì Phóng; nhiệm vụ phụ: Gặp lại mẹ Khương, hỏi bà ấy năm đó vì sao lại rai đi không một lời từ biệt 】
【 Trì Phóng, 17 tuổi, học năm hai lớp 6 trường cao trung đệ nhị 】
Dựa theo giả thuyết của hệ thống, chỉ khi nam chủ xuất hiện thì cột quest mới có thể sáng lên (cho bạn nào chưa biết thì cột quest là Thanh nhiệm vụ nhé, để tiếng anh cho sang:))))
Khương Ly nghĩ, sau khi cậu đến thế giới này, người duy nhất cậu gặp là người vừa cứu mình, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn chính là đối tượng phải công lược ở thế giới này, chỉ là hắn cứu mình xong sau đó liền đi, cậu căn bản không thấy rõ diện mạo của hắn.
Nhưng nếu cùng học chung một trường thì về sau còn rất nhiều cơ hội.
Khương Ly từ bãi cỏ đứng lên, mới vừa đi được hai bước thì dưới chân dẵm phải một đồ vật khá cứng, cúi đầu liền thấy là một cái bật lửa màu cam, dưới mặt trời lóe lên ánh bạc.
Bật lửa được chế tác vô cùng tinh xảo, ở dưới góc trái có khắc một chữ “ Ao “, có thể nhìn ra được nó là chuyên môn làm riêng.
Khương Ly suy đoán là vừa nãy nam chủ cứu mình không cẩn thận làm rơi, khom lưng nhặt lên nhét vào trong túi, dự định lần sau trả cho đối phương, sau đó chậm rãi hưỡng về bến xe mà đi.