Dịch: Laoshu
***
Trần Tiếu gắng nặn ra vẻ mặt mà bản thân hắn tự cho là khá lịch sự. Chỉ có điều, kết hợp với bộ dạng đau đến nghiến răng nghiến lợi và khuôn mặt xấu xí đến thảm hại của hắn, quả thực chẳng thể khơi dậy một tí hảo cảm nào của người khác.
Đồng thời trong thâm tâm, hắn cũng chậm rãi, rõ ràng hỏi thăm người ta vài lần những dạng câu hỏi chả ra đâu vào đâu, kiểu như: “Ngài bao nhiêu tuổi rồi?“. Thấy đối phương không có phản ứng gì, hắn lại chửi thầm vài câu thăm dò. Song chỉ một giây sau thì trực tiếp biến thành một tràng giang đại hải những lời lẽ dơ dáy bẩn thỉu, đến mức người ta nghe xong có chém chết hắn cũng chẳng hề quá đáng. Lại qua một giây sau, trong đầu Trần Tiếu đã bắt đầu vẽ nên bức tranh một thanh niên cường tráng đang tham luận một cách gay gắt vấn đề triết học với ông lão này. Cuối cùng, não bộ của hắn đột ngột nảy ra xúc động muốn lôi súng ra bắn cho đối phương một cái chỉ trong nháy mắt.
Với tốc độ suy nghĩ ấy, Trần Tiếu dùng hết vẻn vẹn ba giây để âm thầm thăm dò, rồi mới dần dần thả lỏng.
Sau khi đã xác định được đối phương không có loại năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người khác, Trần Tiếu mới bắt đầu nhả ra bốn chữ.
“Chúng tôi đi đây!”
...............
Đúng thế! Hắn không hề nói gì với đối phương, cũng không muốn dùng đủ mọi cách để dẫn dắt lời nói của đối phương, một cách bất thường. Vào giờ khắc này, mấy câu hỏi kia đã không còn quan trọng nữa. Trần Tiếu chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
Có lẽ là bởi vì, nếu còn dây dưa thêm một lúc nữa, ắt hẳn sau này bản thân hắn sẽ phải dựa vào tay giả, chân giả mà sống giống như lão Triệu không biết chừng. Cũng có thể là vì hắn rất không thích cái cảm giác vô cùng hài hòa một cách bình thường của đối phương.
Tóm lại, hắn muốn đi. Ý muốn này không rõ đã nhen nhóm trong đầu của Trần Tiếu từ lúc nào. Khóe mắt của hắn liếc nhìn vẻ mặt của Bạch Hùng và Đinh Mãn Sơn đang đứng ở hai bên người mình. Lúc này, cả người người bọn họ đều đang khẽ nhíu mày, rõ ràng là vẻ mặt “vật phẩm dị thường đã nắm được trong tay, cứ đi trước đã.”
Vẻ mặt của ông chủ Chu cũng rất mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay về đằng sau, tỏ ý: “Lượn mau lượn mau.”
Mà ba người Trần Tiếu cũng chẳng cần nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào thang máy.
...............
Một trận chiến vốn đang trong tình thế ác liệt bỗng dừng lại đột ngột, sau đó cứ thế trực tiếp đưa vật phẩm cần thu nạp cho nhóm ba người Trần Tiếu; hơn nữa, dường như ba người này cũng chẳng hề lưu luyến gì, xoay người đi thẳng một hơi.
Vào giờ phút ông lão kia bước ra, cứ thế xuất hiện một cảm giác hài hòa khó tả, như có như không, tựa hồ tất cả mọi thứ đều dễ nói chuyện. Thế nhưng lại vẫn có chỗ nào không đúng lắm. Giống như mùi vị của khúc thịt thối, khi người ta cố ý ngửi thử, lại chẳng thể ngửi ra được thứ gì.
…………
Vào lúc này, trong một căn phòng nhỏ trên tầng thượng của tòa “cao ốc Kim Đỉnh” vẫn còn một gã mập đang ẩn núp.
Thời điểm gã Vương Tam kia tắt thở, tên này vẫn luôn nấp ở đây. Hơn nữa, vận may của gã cũng không tệ. Bởi tiếp đó, những người còn lại lập tức bắt đầu đánh lẫn nhau, không còn ai đi từng phòng tìm người nữa.
Cho nên, gã còn sống sót.
Mới vài phút trước, gã phát hiện tiếng súng dừng hẳn.
“Xem ra đánh đấm xong rồi…” Gã nghĩ.
Tiếp đến, sau khi đấu tranh tư tưởng mất mấy lần, gã bèn quyết định đi ra xem thử. Bởi vì vào lúc này, gã cảm thấy chắc hẳn mấy thằng cha kia đều đã chết kha khá rồi. Cho dù có kẻ còn sống, cũng khó có thể lành lặn không chịu thương thế gì.
Vậy nên, bản thân đi ra bồi thêm một nhát, nói không chừng lại thành kẻ chiến thắng cuối cùng trong đêm nay…
Gã ôm một tia hy vọng gặp may, bước ra ngoài hành lang.
Có điều vừa qua một ngã rẽ, gã lại nhìn thấy có mấy kẻ đang đứng trước cửa thang máy, là đám người thuộc nhóm gã để râu. Mà đứng ngay trước mặt bọn chúng còn có một ông lão mà mình chưa từng gặp bao giờ.
Giờ phút này, bốn người đối diện đều đã nhìn thấy gã.
Song có một điều hết sức kỳ lạ là, đối phương không nổ súng.
Còn bản thân gã cũng đứng ngốc lăng ngay tại chỗ, chẳng hề có ý niệm phải núp vào sau bức tường.
………
Cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, qua khe cửa, tên mập nhìn thấy bóng ông lão đang dần biến mất. Ông ta liếc nhìn gã một cái, chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường, giống như đang nhìn một kẻ sẽ chẳng bao giờ gặp lại giữa dòng người đông đúc.
Một tiếng “tinh” vang lên, thang máy bắt đầu đi xuống. Cả tầng thượng này chỉ còn sót lại một mình gã mập.
Gã vẫn cứ ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, mặt đất xung quanh đều đầy những vụn gạch đá, máu tươi, vỏ đạn; trên tường còn thủng lỗ chỗ. Có một cơn gió đêm thổi tới, gã cúi đầu xuống, liếc nhìn khẩu súng đang nắm trong tay một cách khó hiểu.
Trong đầu gã nảy lên một suy nghĩ. Gã biết, suy nghĩ này rất ngu ngốc, rất hoang đường. Nhưng suy nghĩ ấy cứ thế xuất hiện trong đầu gã một cách tự nhiên.
Gã mập hơi nhíu mày, có vẻ hơi nghi hoặc.
Sau đó, nâng khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào thái dương của chính mình.
“Nếu như nổ súng, mình sẽ chết… Vậy thì mắc mớ gì mình phải nổ súng kia chứ?” Gã suy nghĩ mà chẳng hiểu ra làm sao cả, cứ như chỉ đang nghĩ về việc tối tay ăn gì mà thôi.
Tiếp đó… gã bèn bóp cò súng.
………..
.……….
Tại trung tâm thành phố K, ánh đèn soi rọi màn đêm khắp mọi nẻo đường. Trên đoạn đường quốc lộ, một chiếc xe hơi đang chạy như bay, tiếng còi xe không ngừng vang lên đến đinh tai nhức óc, tiếng hò hét xuyên qua từng thảm thực vật xanh mơn mởn, quyện trong tiếng gió rít gào thổi tới, khiến cho đám cỏ dại nhìn như quần ma loạn vũ.
Trên hàng ghế sau, Bạch Hùng đang không ngừng vừa ấn vào vị trí xương cánh tay xuyên ra khỏi da của Trần Tiếu, vừa xịt thuốc cầm máu. Thế nhưng hiệu quả chỉ duy trì được chừng vài phút là huyết quản lại ào ạt đổ máu một lần nữa.
“Nhanh lên!” Bạch Hùng thúc giục. Tuy giọng điệu vẫn tỏ ra trầm ổn, nhưng trong mắt gã rõ ràng đang tràn ngập sốt ruột.
Mặc dù thuốc cầm máu dạng xịt này có hiệu quả cực cao. Song từ sau khi ba người họ bước vào thang máy, có lẽ do sự thay đổi về tư thế, hoặc cũng có thể do sự mất cân bằng trọng lực lúc thang máy đi xuống, kết quả là khung xương của Trần Tiếu bỗng đâm xuyên qua động mạch một cách khó hiểu. Trong nháy mắt, dòng máu tươi phun trào, áp lực cực lớn ấy không còn đơn giản ở việc dùng đồ “cầm máu” là có thể giải quyết được nữa.
Trong con mắt của gã Đinh Mãn Sơn xẹt qua một tia tàn khốc, vội vã nhấn số của chiếc xe, đạp mạnh vào chân ga. Chiếc xe đang trên đà lao đi với tốc độ lớn bèn nghiêng cả thân xe, quay ngoắt một đường vòng cung vô cùng hiểm hóc, sau đó tiếp tục vội vã lao nhanh về phía trước, phát ra một thứ mùi vị vô cùng quyết tuyệt.
Trần Tiếu nằm ngửa trên ghế, sắc mặt còn trắng hơn cả lúc bình thường. Hắn cảm thấy sức lực của bản thân đang dần cạn kiệt. Hắn muốn được suy nghĩ, muốn cười vài tiếng, muốn phỉ nhổ vài câu, song cơ thể càng ngày càng mê man đi, càng ngày càng mệt mỏi thêm. Hắn cảm nhận được mùi máu tươi ở xung quanh đang nhạt dần, tiếng gầm rú của động cơ cũng yếu dần, ánh sáng trở nên mờ nhạt, như có như không. Tiếp theo đó… chẳng còn cảm nhận được gì nữa cả.
Bản thân đang chìm dần, hoặc cũng có thể đang bay lên - hắn cũng không rõ nữa. Hắn không còn cảm nhận được sự đau đớn, không còn cảm nhận được nhiệt độ, không còn cảm nhận được thời gian dần trôi. Trong hư vô, dường như hắn ngửi được mùi vị cây thuốc lá, còn có tiếng cười cuồng vọng như có như không. Ai đó đang nói với hắn điều gì đó, về việc bị cảm thì phải uống thuốc, về việc chiếc bình rất dễ vỡ, về việc phải vặn chặt vòi nước.
Đều là những việc vụn vặt thường ngày trong nhà. Thế nhưng Trần Tiếu biết, những việc này vô cùng quan trọng; hắn nhất định phải nhớ.
Đúng, nhất định phải ghi nhớ!!!
Chỉ có điều… Phải nhớ việc gì?
Hắn mờ mịt hỏi chính mình.
Phải chăng ai đó đã nói điều gì với mình?
Hắn, hoàn toàn không nhớ ra được.
Dường như hắn nhìn thấy những hạt cát đang chảy qua kẽ tay đó, nhưng lại không biết những hạt cát này tượng trưng cho điều gì?
Có một cấm địa mà tư duy của hắn không thể chạm được tới.
Cứ thế, hắn dần dần quên hết tất cả.
Trong hư không, chẳng rõ đã qua bao lâu.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được thứ gì đó.
Một dòng điện lan tràn từ lồng ngực.
Đau đớn.
Toàn thân của hắn đều co giật từng hồi, như thể bản thân bị nảy cao lên. Hắn cảm nhận được sự hô hấp, không khí lạnh lẽo tràn vào buồng phổi.
Âm thanh bên tai cũng dần trở nên rõ ràng.
Đó là tiếng máy móc phát ra âm thanh “tít… tít…”, chậm rãi nhưng rất có tiết tấu.
Giống như tiếng tim đập.
..............