Dịch: Laoshu
So sánh với các khu thu nhận khác, khu nghiên cứu sinh vật số 15 không lớn lắm. Nó toạ lạc tại vùng ven thành phố K....... Thật ra dùng từ “toạ lạc” cũng không được chuẩn cho lắm, bởi vì phần chủ chốt của khu nghiên cứu này ở dưới lòng đất.
Nó được chia thành tổng cộng 3 phần. Tầng trên cùng là khu vực văn phòng, tầng giữa là khu thu nhận cấp D và tầng dưới sâu nhất là khu thu nhận cấp C. Sắp xếp như vậy cũng để thể hiện ra vẻ bề ngoài cho người ta thấy rằng, đây là một toà nhà được mệnh danh là “Trung tâm nghiên cứu bệnh tật thành phố K“.
Còn đương nhiên, căn bản là toà nhà này không thể nghiên cứu ra bệnh tật gì rồi. Đây chỉ là lớp nguỵ trang cho những nhân viên hàng ngày ra ra vào vào nơi đây mà thôi. Nếu không, những người qua đường khi nhìn thấy mỗi ngày đều có 100 - 200 người đi đi về về trong căn nhà rách nát nơi vùng ven hoang dã này, đến kẻ ngốc cũng biết đằng sau nhất định có khuất tất.
Mà lúc này, sự cố phát sinh đột xuất trong khu thu nhận cấp D đã lắng xuống. Quá trình đại khái là, Trần Tiếu mang theo súng lục, đi đến đằng sau người ông cụ kia, dùng tư thế đánh gôn tiêu chuẩn mà đập vào sau ót lão ta nghe cái “bụp” một tiếng là xong.
Ông cụ ngã lăn xuống đất theo âm thanh ấy, còn hớp hớp vài cái. Thế là, sự phiền toái lớn nhất đột ngột phát sinh trong vài năm trở lại đây cũng theo đó mà kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Trên thực tế, những phiền phức trong sự kiện lần này chẳng phải bởi vì “sự biến dị bất thường” của con hàng được thu nhận đáng sợ nhường nào, cũng không phải do sự kiện này sẽ tạo nên những tổn thất không thể vãn hồi được. Kỳ thật, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, kẻ tạo cảm giác đầy nguy hiểm cho Mr. Trâu..... chính là bản thân Trần Tiếu mà thôi.
Ồ, đúng rồi! Hiện tại Trần Tiếu đã bị giam cầm trong một căn phòng thẩm vấn thuộc khu vực văn phòng. Hắn đã cùng Mr. Trâu giao kèo, tao giúp mày giải quyết vấn đề đột ngột phát sinh lần này, mày phải kể một câu chuyện xưa cho tao. Trong nhận thức của Trần Tiếu, loại giao dịch này rất công bằng, hợp lý.
...............................
Một tiếng sau, cửa căn phòng thẩm vấn mở ra, Mr. Trâu bước vào.
Đương nhiên là, lão ta không phải tới để hoàn thành giao dịch rồi. Ngay trước khi mở cánh cửa ra, lão còn rất do dự rằng, liệu có nên trực tiếp giải quyết luôn Trần Tiếu hay không? Thế nhưng cuối cùng, lão vẫn ngồi ngay trước mặt hắn. Trước hết, lão biết, trừ đầu óc không được bình thường, những điều kiện cơ thể khác của Trần Tiếu cũng đều chỉ đạt được tiêu chuẩn của người bình thường mà thôi. Bởi vậy, lão không tin Trần Tiếu có thể làm ra trò quỷ gì vào lúc này. Thứ đến chính là, trước khi xử quyết thằng nhóc thối tha trước mặt, lão muốn biết rốt cuộc thằng điên này nói đến “kể chuyện xưa” là có ý nghĩa gì.
Đây chẳng phải là các hành vi cẩu huyết thường thấy trong các bộ phim điện ảnh như: vai phụ tự tìm đường chết, hay phe phản diện còn nhiều lời. Bạn nghĩ mà xem, một bên là bệnh nhân tâm thần chẳng có năng lực gì, còn một bên là một tổ chức thần bí thâm sâu không thể lường được với đầy đủ tài lực, vật lực, thiết bị vũ trang. Nếu thực sự trong tình huống như thế rồi mà còn để hắn chạy thoát, vậy thì mới gọi là cẩu huyết có được không!
“Hây!”- Trần Tiếu nhìn vào Mr. Trâu đang tiến vào, muốn nhiệt tình chào hỏi một tiếng, nhưng cổ tay hắn lại bị gô lại trên bàn, chỉ có thể vẫy vẫy vài cái với biên độ rất nhỏ trước ngực.
Mr. Trâu nhìn thấy khuôn mặt cười gớm ghiếc của Trần Tiếu, lửa giận trong lòng lại từ từ bốc lên.
“Mày có biết là mày đã làm ra những gì rồi chưa?”- Lão lạnh nhạt trừng Trần Tiếu.
Trần Tiếu dựng thẳng ngón trỏ lên gật gật giữa không trung, tỏ vẻ như đã quá khen rồi: “Ừ ừ, tao biết! Tao giúp mày giải quyết được một vấn đề lớn!”
Khoé miệng Mr. Trâu co rút, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt.
“Mày nên biết, giao dịch của chúng ta chỉ là: “mày muốn nghe tao kể chuyện xưa”, nhưng lại không nói rằng sau khi kể chuyện xong, mày sẽ sống hay chết! Mày hiểu ý tao mà!”- Lão ta nói xong bèn mong ngóng biểu hiện sợ hãi, phẫn nộ của Trần Tiếu.
Thế nhưng, Trần Tiếu hoàn toàn không có biểu hiện gì. Hắn chỉ liếm liến vành môi như một kẻ tâm thần, nói: “Ừ ừ, tao biết, kể cả mày đã hứa với tao, nhưng rồi sẽ nuốt lời thôi. Loại người như mày, ở bên kia tao đã gặp quá nhiều rồi. Thông thường tao gọi chung bọn mày là……….”
Hắn nhíu mày, giống như đang cố gắng suy nghĩ: “Ồ, phải rồi! Gọi chung là rác rưởi!”
Câu nói này nghe qua thì rất trôi chảy, nhưng trong câu chữ lại có một từ rất kỳ lạ. “Bên kia”! Chữ này có thể mang rất nhiều ý nghĩa, ví dụ “Tôi ở chỗ nhà cũ bên kia”, hay ví như “tôi ở khu phố XX đằng kia“. Vậy nên, nói như thế dường như không có chỗ nào không thỏa đáng, nhưng nếu như Mr. Trâu tỉ mỉ lắng nghe, chắc chắn có thể cảm nhận được hai từ này bao hàm chút mùi vị khác.
Có điều, Mr. Trâu của hiện tại căn bản không hề chú ý lắng nghe Trần Tiếu. Ông ta đã giận đến mức thiếu chút nữa là đứng dậy đạp một cước qua rồi!
Trong lòng lão không ngừng tự nhủ thầm: “Nhịn đi nhịn đi! Thằng oắt này đã chết chắc rồi, một lúc này không là gì!”
“Vậy thì Mr. Trần Tiếu thân mến! Trước khi mày bị xử tử, rốt cuộc muốn nghe tao kể câu chuyện cũ nào đây?”- Mr. Trâu hỏi. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lão không trực tiếp cho Trần Tiếu ngỏm luôn, mà còn ở đây dây dưa, làm cho nộ khí của ông ta bốc cao ba trượng luôn rồi.
Trần Tiếu nhếch miệng, dí sát mặt qua, có chút hứng thú nhìn Mr. Trâu, rồi nói: “Tao muốn để cho mày kể về….. thế giới này!”
…………………….
…………………….
Mr. Trâu ngẩn ra, hiển nhiên nghe không hiểu: “Thế giới này? Có ý gì?”
Trần Tiếu không nề hà phiền phức mà giải thích: “Chính là thế giới này! Tao cảm thấy thế giới này không giống như những gì mà người ta nhận thức được. Nơi đây có những thứ mà người bình thường không thể lý giải được. Ví dụ như đứa bé gái trong cô nhi viện, lại ví dụ như lão già dùng ký ức làm thức ăn kia. Mà mấy người bọn mày rõ ràng đang tìm kiếm bọn họ, sau đó trói buộc họ. Nếu như tao đoán không nhầm, bọn mày cũng đang tiêu diệt họ. Điều này thực quá thú vị! Vì vậy, mày phải nói cho tao nghe…. Cái dáng vẻ thực sự của thế giới này!”
Trần Tiếu dùng chất giọng bén nhọn của mình để nói. Biểu tình của hắn càng ngày càng hưng phấn, cứ như con sâu rượu nhìn thấy mỹ tửu, như kẻ lang thang nhìn thấy tiền bạc vậy. Thậm chí, hắn hưng phấn đến mức khiến Mr. Trâu nảy sinh cảm giác sợ hãi trong lòng.
“Tao từ chối….thì sao?”- Mr. Trâu vốn dĩ muốn trực tiếp cự tuyệt Trần Tiếu. Song không hiểu vì sao, lão lại thay đổi chủ ý, sửa lại câu nói thành một câu nghi vấn. Thời còn trẻ, lão cũng đã lăn lộn suốt một khoảng thời gian khá lâu tại “tổ ngoại cần“. Cho nên, ông ta đã hình thành một loại trực giác đối với nguy hiểm.
Đổi cách nói thì… lão kinh hãi rồi!
“Từ chối?”- Trần Tiếu tỏ ra rất mờ mịt, giống như trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Sau đó, hắn bắt đầu cất tiếng cười “hi hi hi hi“.
Mr. Trâu nhăm mày: “Thằng này vì sao cứ cười mãi thế? Hắn có gì đáng cười chứ? Dù cho biết được rằng mình sắp chết đến nơi mà vẫn cười! Lại còn cười đến khó nghe thế nữa!”
Trần Tiếu dường như không có ý ngừng lại. Vừa cười, hắn vừa hướng đến trước mặt Mr. Trâu, cái miệng ghê tởm bị rạch khóe vừa đúng đối diện với lão. Lão thậm chí đã có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Tiếu đang phả vào mặt mình.
“Sao mày không thử xem? Thế thì nói không chừng sẽ càng thú vị…..!”- Hắn thì thầm vừa đủ cho một mình Mr. Trâu nghe thấy.
Như trước đây từng nói, Mr. Trâu đã từng đối mặt với rất nhiều trường hợp đáng sợ, trải qua vô số lằn ranh sinh tử. Lão biết trong lòng bản thân mình đã đủ mạnh mẽ. Thế nhưng, không hiểu tại sao, Mr. Trâu lại một lần nữa tự nhủ trong lòng: “Thằng oắt này chỉ là một thằng thần kinh, giờ đây chẳng thể làm nên trò trống gì nữa. Thậm chí hắn còn chẳng có cách nào lấy cái còng kia còng lại cổ tay của gã nữa….”
Khi lão đang nghĩ những điều này, vô tình hay cố ý, lại không hề nhìn vào đôi mắt của Trần Tiếu. Cũng giống như khi còn nhỏ, lúc chưa hoàn thành bài tập, sẽ luôn né tránh ánh mắt của giáo viên. Chỉ là, lão vẫn chưa nhận thức được điểm này.
“Nếu hắn đã là một kẻ sắp chết, vậy thì nói cho gã biết cùng chẳng có gì to tát cả!”- Mr. Trâu nghĩ như vậy, hoàn toàn không hề chú ý đến một suy nghĩ lạ kỳ xuất hiện trong đầu mình: “Nói không chừng còn không nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của hắn. Chắc là….. khá thú vị!”
“Thôi được!”- Ông ta nói: “Tao sẽ nói cho mày nghe về thế giới này!”
………………
………………
(Chương thứ 18 mới xuất hiện thế giới quan, có hơi chậm trễ rồi. Có điều bổn tác giả chẳng hề thấy xấu hổ a! Hi hi hi hi)
………………..
………………..
Một tảng đá toát ra mùi thối rữa.
Một tấm ma kính khiến cho người thân chém giết lẫn nhau.
Một chiếc đèn dầu có thể thực hiện nguyện vọng.
Một con thỏ có thể dẫn người ta nhập vào giấc mộng sâu thẳm.
Những thứ này có lẽ là truyền thuyết, hoặc là truyện cổ tích, nhưng cũng có thể….là sự thật.
Thế giới mà mọi người nhìn thấy là một thế giới lý tính, hòa bình và tràn đầy hy vọng. Hoặc giả, đây là một tinh cầu đầy sự phiền muộn về tiền bạc, quyền lợi, sắc dục. Thậm chí, người ta có thể hiểu nó theo một cách đơn giản nhất là sinh, lão, bệnh, tử. Có những kẻ đắm mình bên trong sự xa hoa trụy lạc, lắc nhẹ ly rượu rồi vừa lắng nghe người ta cười đùa một cách giả dối, vừa hưởng thụ ánh đèn nê-on sáng rộ giữa bóng đêm huyền ảo.
Con người ta, đại đa số đều sống như thế.
Nhưng vì sao, mỗi khi những ồn ào náo động qua đi, lúc một mình yên tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng sẽ luôn trào dâng một nỗi niềm hư vô và sợ hãi như có như không?
Bởi vì, tổ tiên của chúng ta trong suốt những năm tháng đằng đẵng của đời người đã gieo trồng nên tình cảm trong lòng mỗi người. Chúng ta từng ngồi quây quần lại với nhau run rẩy trước ngọn lửa trại. Chúng ta từng cúi đầu cầu nguyện mà không dám ngước nhìn lên bầu trời. Trong lòng chúng ta đang chôn giấu một thanh âm, nó đang nói cho mỗi người rằng, thế giới đích thực….. không phải dáng vẻ mà bạn đang nhìn thấy.
Cái thế giới này vặn vẹo, điên cuồng, hoang đường, không thể hiểu nối đến mức khiến người ta khó có thể lý giải. Loài người tự cho là đã nắm giữ được khoa học, tiếp xúc được chân lý của vũ trụ. Nhưng trên thực tế….. lại chẳng biết gì cả. Chúng ta quá mức nhỏ bé, chẳng có gì có thể bảo vệ được chúng ta! Thế nhưng trong nỗi sợ hãi không thể tồn tại được của nhân loại, chúng ta cần phải tự bảo vệ lấy chính mình. Có người sống trong một xã hội tốt đẹp với trật tự thông thường, thì cũng sẽ có người phải dẹp yên những thứ chưa xác định trong một thế giới hoang đường.
Đây là một tổ chức không lệ thuộc vào bất kỳ quốc gia nào, bao trùm quyền lực lên tất cả hệ thống tư pháp. Mọi người trên thế giới không biết đến sự tồn tại của nó. Nó có một cái tên cũ rích là “Hội ký thác trật tự“. Công việc chủ yếu của hội là thu nhận tất cả những con hàng có khả năng gây ảnh hưởng tới trạng thái bình thường của cuộc sống hiện tại, nhằm đảm bảo xã hội loài người không phải chịu sự khủng hoảng, ô nhiễm và phá hoại. Những con hàng này muôn vàn kỳ quái, cấp độ an toàn không giống nhau, được phân chia từ D đến S. Cấp D thì chỉ có thể tạo nên một vài nỗi sợ hãi và phá hoại; về phần cấp S, nếu như thu nhận thất bại, có thể dẫn đến sự diệt vong của toàn nhân loại hoặc có thể đáng sợ hơn nữa.
Mà vào lúc này, Trần Tiếu đang ở trong khu nghiên cứu sinh vật số 15 trực thuộc “Hội ký thác trật tự” này. Mà Mr. Trâu cũng đã kể xong câu chuyện thú vị về thế giới chân thực cho cái gã thần kinh sắp sửa bị xử quyết này.
Trần Tiếu vẫn đang cười. Hắn rất vui vẻ, rất hưng phấn, thậm chí có hơi bối rối. Giống như một đứa trẻ bỗng nhiên nhận được món đồ chơi mà mình chỉ dám cầu mong trong mơ.
Hắn muốn cười, muốn hét, muốn bò ra đất mà lăn lộn! Bởi vì cái thế giới này, thật sự quá thú vị rồi!
……………
Nhưng mà, đúng vào lúc này, trong bộ não đang vui mừng như điên của hắn, bỗng vang lên một âm thanh vô cùng bình tĩnh, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Đã chơi lâu như thế….. cũng nên quay trở về rồi!”