Dịch: Laoshu
***
Vương Tam khó khăn bò dậy, cảm giác xây xẩm đầu óc vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có thể là vì sợ hãi, cũng có khi là do đau đớn, nhưng tóm lại, cơ bắp toàn thân của gã đều đang run rẩy. Dưới nền nhà có một vệt máu, kéo dài từ bên chân gã cho đến tận ngoài cửa. Cách vị trí vết máu này khá gần, có đặt một khẩu súng.
Vương Tam là một kẻ cực kỳ ghét động não. Theo lời đánh giá của những kẻ xung quanh, gã chính là một tên “cục súc“. Còn nếu dịch ra lời hay ý đẹp, thì chính là đơn giản, thẳng thừng, song không nhất định là có hiệu quả.
Thế nên dựa trên tình hình vào giờ này phút này, trong bộ não của gã chỉ xuất hiện những suy nghĩ theo bản năng như sau:
Một là, ngoài cửa có người.
Hai là, nó muốn giết mình.
Ba là, dưới đất có súng.
Gộp ba điều này lại với nhau, thì sẽ có được một kết luận vô cùng đơn giản, thẳng thừng, đó chính là: “CMN! Ông đây muốn xử nó!”
Nỗi sợ hãi là một thứ rất kỳ diệu. Nó có thể công kích một người trong chớp mắt, cũng có thể tạo cho người ta một loại dũng khí hư vô mờ ảo. Gã Vương Tam của lúc này chính là điển hình của dạng máu nóng xông lên não, chẳng hiểu sao toàn thân bỗng trào dâng một nguồn sức mạnh, giống như kiểu “hồi quang phản chiếu” của người sắp chết vậy. Gã bổ nhào về phía khẩu súng tựa như một con chó săn, sau đó lăn một vòng.
Gần như cùng một lúc, “gã xăm trổ” ngoài cửa cũng vừa vọt đến trước cửa, lấy hết sức bình sinh, đạp một cái làm cánh cửa bật mở.
Kẻ liều mạng.
Chó săn sắp chết.
Trong nháy mắt ấy, tiếng súng đã vang lên, phun ra tia lửa rực rỡ. Dưới ánh đèn trắng rực rỡ lại điểm thêm một màu đỏ tươi.
Đây là tiếng súng đầu tiên của đêm nay.
.……….
.……….
Nhóm ba người của tên để chỏm râu đã chiếm cứ được phòng hội nghị lớn nhất, nằm một bên tấm cửa kính sát đất trên tầng thượng này.
Phòng họp này được thiết kế hình bậc thang, có ba cánh cửa. Một cánh cửa đã bị chặn từ bên trong bởi chiếc bàn sắt, hai cánh cửa còn lại nằm đối diện nhau, hơn nữa còn được mở rộng ra.
Hai dãy bàn đã bị chuyển ra ngoài hành lang trước cánh cửa chính, hơn nữa còn được dựng đứng sát rạt vào nhau.
Bên trong phòng họp, có một gã đàn ông mặc áo ba lỗ đang chán ngán đùa nghịch với một con dao dài. Gã để lộ ra khối cơ bắp cuồn cuộn, hai bên má đầy râu ria, vừa nhìn vào đã thấy lôi thôi lếch thếch, song lại tạo cho người ta một cảm giác rất đàn ông, rất đặc biệt.
Đúng lúc này.
“Pằng pằng pằng!!!”
Một tràng tiếng súng vang lên.
Thế nhưng dường như gã đàn ông mặc áo ba lỗ không hề bị ảnh hưởng bởi âm thanh ấy. Con dao dài từ phía cổ tay gã bay thẳng lên không trung, xoay một vòng rồi lại trở về trong tay gã.
“Hai bên bắt đầu đánh nhau rồi!” Gã ta nói một cách thờ ơ.
“Gã để chỏm râu” ở bên cạnh đang ngồi dựa vào một chiếc ghế, hai chân bắt chéo nhau, tỏ vẻ việc chẳng liên quan đến ta.
“Beretta 92F, Colt 2000, súng lục nòng ngắn tự chế, còn có cả P229, là tổ chức Thanh Bang và ba tên ngốc chán sống.” Gã để chỏm râu nói.
Lại qua vài giây sau.
“Hử?” Gã hơi ngẩn người một chút rồi ngồi thẳng dậy.
“Sao rồi?” Gã đàn ông áo ba lỗ lấy ngón tay cái miết lên lưỡi dao, rạch một vết thương khá nông, sau lại dùng ngón tay chà xát chỗ đó.
Gã có chỏm râu suy nghĩ một chút, khẽ nhún vai, rồi lại dựa vào ghế như cũ: “Có hai người của Thanh Bang không nổ súng!” Gã đạm nhạt nói.
“Vì sao?” Gã áo ba lỗ thuận miệng hỏi một câu.
Gã đàn ông để chỏm râu đổi thế bắt chéo chân: “Không biết, đoán chừng chưa kịp nổ súng đã chết rồi, cũng có khả năng là bị trúng đạn lạc. Còn có một khả năng nữa có liên quan đến tiếng nổ vừa nãy… Để ý làm quái gì.”
“Ờ…” Gã đàn ông áo ba lỗ ậm ờ một tiếng, rồi quả thật không thèm để tâm đến nữa. Gã ta lắc lắc con dao trong tay, sau đó thực sự cảm thấy quá vô vị, cho nên phất tay một cách nhẹ nhàng bâng quơ; một tia sáng lạnh xẹt ngang, thế rồi chiếc bàn cứ thế bị cắt mất một chân.
“Còn phải đợi bao lâu nữa đây…” Gã ta nhăn mày nhăn mặt nói.
Tên để chòm râu nhín thấy vẻ tù túng hấp tấp này của gã kia, bất đắc dĩ cười xòa: “Mày không phải gấp, ông chủ Chu đã nói rồi, buổi đấu giá lần này có 'mấy người kia'!”
Gã “áo ba lỗ” nghe đến ba từ “mấy người kia” thì nhếch miệng lên cười một cái.
“Tao biết, nếu không thì tao cũng chẳng đến làm gì!” Gã nóng lòng nói: “Cái thằng oắt điên điên khùng khùng đó.”
Lời vừa dứt.
“Thịch thịch thịch…” Một tràng tiếng súng tiểu liên vang lên, tiếp theo đó là một tiếng kêu “A…” thảm thiết.
Gã để chỏm râu nhíu chặt mày.
Lúc này, một tên mặt sẹo bước vào phòng hội nghị. Nhìn hai gã trong phòng đang kẻ ngồi người nằm trông vô cùng nhàn tản tự tại, tên này bèn tức lộn ruột.
“Này! Có người tới!” Tên này hét lên, vẻ mặt hết sức bất mãn.
Tên để chỏm râu biếng nhác vặn vẹo lưng “răng rắc”, sau đó đứng dậy một cách ẻo lả.
“Đi… Đi ra xem xem!”
.……….
.……….
Tại căn phòng cách nơi bình cứu hỏa phát nổ hai dãy hành lang, có một gã mập đang ở trong đó.
Toàn thân gã bị phủ lớp bột khô màu trắng, kế bên cánh tay là một khẩu súng tiểu liên. Gã đang nằm sấp dưới mặt đất, không hề động đậy.
“Pằng pằng pằng pằng!!!”
Một loạt tiếng súng vọng đến, khiến gã như bị giật mình tỉnh lại đôi chút.
“Ái…” Trong miệng gã mập phát ra những tiếng rên rỉ, gắng gượng chống đỡ cơ thể phì nhiêu của mình để ngồi dậy.
Phía sau ót của gã rất đau, vừa đưa tay rờ vào chỗ đó đã thấy bàn tay đầy máu tươi.
“MN…” Gã chửi thề một tiếng, rồi thò đầu ra, liếc nhìn về hướng vừa phát ra tiếng súng.
Một cái liếc mắt này vừa đúng lúc nhìn thấy được ba người.
Một tên xăm trổ, một tên bộ dạng như kẻ suy thận, còn một gã có vẻ cường tráng, khuôn mặt đầy hung dữ. Bọn chúng đều đi giật lùi đến bên cạnh tường, đồng thời nhắm bắn về phía đối diện; bởi thế vừa lúc xuất hiện trong tầm nhìn của bản thân gã.
Gã mập không nghĩ ngợi nhiều, theo bản năng “nhìn thấy kẻ địch là xử” bèn vớ lấy khẩu súng tiểu liên ở bên cạnh mà nã đạn.
Thế nhưng do vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn mơ hồ, cho nên mấy phát súng này chẳng chuẩn tí nào, chỉ có một viên đạn lạc bắn trúng vào đùi của gã xăm trổ nọ.
Gã xăm trổ gào lên đau đớn, lập tức ngã xuống đất, đồng thời bắn mấy phát về phía tên mập.
“Bọn chúng có mai phục…!!!” Tên suy thận kia gân cổ lên hô hoán.
Sau đó vừa bắn súng loạn xạ, vừa biến mất khỏi tầm nhìn của gã mập.
Chỉ một giây sau, lại có một cơ thể nhuốm đầy máu từ hướng đó xông ra. Khắp toàn thân tên này đều là lỗ đạn, rõ ràng nội tạng đã sớm bị lòi ra bên ngoài, máu tươi từ miệng và các lỗ thủng trên cơ thể không ngừng tuôn trào. Tên này không chút kiêng dè đứng giữa làn mưa đạn, tựa như một con sói giãy giụa trước khi chết.
Rồi tiếp đó… bèn ngã xuống.
Gã mập vội vàng vừa lăn lê vừa bò trườn qua bên đó. Bởi vì gã nhận ra, người này chính là Vương Tam.
Gã mập dựa vào góc tường, cố hết sức né thoát khỏi tầm nhìn của ba tên lúc nãy.
Gã Vương Tam ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là tên mập bèn trợn tròn hai mắt.
Gã ta biết bản thân sắp chết đến nơi rồi. Nhưng phong cách đơn giản, thẳng thừng mách bảo gã, trong khoảng thời gian cuối cùng này, mình phải làm được chút gì đó.
Thế nên, gã nhớ lại khuôn mặt cười vô cùng kinh khiếp kia.
Gã Vương Tam gắng gượng chút hơi tàn, vặn vẹo cơ thể đã như ngọn đèn cạn dầu của mình, chỉ về hướng mà mình vừa chạy tới.
“Đừng... đi về... phía đó…”