Trò Chơi Cút Bắt

Chương 21: Chương 21: Ngoại truyện




Hôm nay là ngày Thiệu Lam chuyển đến nhà Cố Nguyên để tạo dựng cái tương lai tươi sáng không thiếu máu lợn mà anh nói.

Ngồi một mình trong phòng ngủ của mình, Thiệu Lam cứ nhìn ngó xung quanh mãi vẫn chưa biết nên bỏ lại cái gì và đem theo cái gì nữa.

Đồ đạc trong nhà cậu cũng chất đống luôn ý, quần áo thì phải bớt qua một cái tủ thứ hai dự bị nữa cơ. Nhiều lúc Cố Nguyên nhìn vào mà còn phải cảm thán:

“ Em bị nghiện mua sắm à!!”

Nhưng mà anh nào biết đồ đạc vốn dĩ nhiều như vậy đâu phải chỉ do mỗi mình cậu thôi đâu. Còn có công lao của Merry nè, của cả L nữa đó.

Nhắc đến hai người đó, Thiệu Lam đứng dậy, đi đến kéo cái hộc tủ ở phía dưới cùng ra. Trong đó đang chứa rất nhiều bộ đầm Tây Âu hàng hiệu đàng hoàng nha. Màu sắc thì đậm chất lạnh lùng kiêu kỳ luôn.

Thiệu Lam cầm một cái lên liếc nhìn, sau đó đi đến trước gương, ướm qua nhìn thử một phát liền đứng hình. Cái bộ mặt của cậu đem kết hợp với bộ đầm này đúng là...không tệ tí nào.

Hoàn toàn không khó coi.

Đột nhiên Thiệu Lam rất tò mò muốn biết bộ dạng của mình khi bận quả đầm này sẽ ra sao ý nhỉ?

Lúc này ngoài cửa phòng có tiếng dép đi trên sàn. Thiệu Lam liếc mắt nhìn qua, phát hiện Cố Nguyên đã mở cửa và nheo mắt nhìn mình.

“ Em muốn thử?” Cố Nguyên dựa người vào cửa, cười mỉm.

Thiệu Lam chẳng ưa gì nổi cái nụ cười bỉ ổi đó của anh đâu. Nhìn kiểu quái nào cũng chứa đầy sự bỉ ổi biến thái và...còn rất nhiều tính xấu nữa.

Ném quả đầm qua một bên, Thiệu Lam bĩu môi, tỏ ra lạnh nhạt:

“ Anh thần kinh à?! Ai mà bận làm gì chứ.”

Nói rồi Thiệu Lam xoay người đi sắp xếp quần áo của mình. Cố Nguyên vẫn dựa người vô cửa, mắt đăm chiêu nhìn quả đầm bị Thiệu Lam ném đi, mi nhướng lên tính toán gì đó.

Khi xuống đến tầng hầm, Thiệu Lam đã phải hít sâu một hơi rồi mới dám mở cánh cửa kia ra. Cậu không muốn khi mình nhìn thấy cảnh tượng bên trong sẽ phải khóc thét lên bởi cái quá khứ kia nữa.

Bảo khóc thét thì có hơi quá vì cậu nào phải Merry chứ. Chí ít thì run rẫy một tí, rơm rớm một tí rồi thôi.

Trước kia khi Thiệu Lam vừa bị cảnh sát bắt được, bọn họ đã đến nhà của cậu mà lục tung mọi thứ lên để điều tra. Lúc ấy, bọn họ tìm được căn hầm này và đã tống khứ hết mấy món hàng của L mất rồi.

Bây giờ nhìn cái kệ trống không kia, Thiệu Lam có chút tiếc nuối. Cố Nguyên luôn theo sát cậu khi hai người bước xuống hầm. Anh sợ ai kia lại nhớ đến quá khứ mà...khóc thét.

Cố Nguyên đi lại quầy kệ từng đựng món hàng của L, chậc lưỡi:

“ Bọn họ tịch thu chiến lợi phẩm hết rồi. Cả một kho chứ chẳng đùa.”

Thiệu Lam liếc anh một cái khinh bỉ, “ Ý anh là đang tiếc nuối chứ gì? Muốn thử lắm đúng không?”

Cố Nguyên nhún vai, xoay mặt mỉm cười, “ Anh thử rồi. Mà đúng là hơi tiếc một tí.”

Nói xong anh đi ngang qua Thiệu Lam, cảm thấy luồng khí lạnh nhẹ toát ra. Quay lại, trông thấy bộ mặt hờn dỗi thờ ơ kia mà anh khẽ cười.

“ Sao thế?”

Thiệu Lam chẳng liếc một cái, hất mạnh vai anh ra, “ Không sao!!!”

Cố Nguyên lập tức níu lấy tay người kia, “ Thôi nào, anh dùng cái đó trên người em đấy. Ghen cái gì?”

“ Là L, không phải em.” Thiệu Lam lườm, “ Khai mau đi, trước đây hai người có từng làm gì quá đáng không?”

Quá đáng?

Cố Nguyên thừ người ra suy nghĩ thật. Bỗng anh nhớ đến cái hôm Thiệu Lam bị bắt cóc, tra tấn các kiểu rồi L tỉnh lại.

Được rồi, khi đó anh không phủ nhận trông L cực kỳ quyến rũ. Cách hôn của tên đó cũng không tệ nhưng mà...tình hình này thì có lẽ không nên kể hết ra.

Cố Nguyên xoa xoa mũi, “ Chắc là chỉ có cái hôm chúng ta lần đầu ấy ấy thôi.”

“ Ấy ấy...” Thiệu Lam nhiều lần suýt cắn phải lưỡi bởi cách ăn nói tỉnh bơ của Cố Nguyên.

Mặt cậu có hơi hồng hồng, nhìn kỹ lắm mới thấy nha nhưng mà Cố Nguyên kia như có thần nhãn í, nhìn một phát là thấy ngay rồi. Cho nên anh cười thật bỉ ổi.

“ Chúng ta làm không dưới mười lần rồi, em còn ngại cái gì?”

Thiệu Lam nhếch môi khinh khỉnh, “ Làm ơn nghe lời bố đây. Sau này nói mấy chuyện đó thì làm ơn giả vờ ngại ngùng một chút. Con mẹ nó, nói hoạch toẹt như thế thì muốn khiêu khích ai chứ hả?!!!”

Bực tức quát lên một câu rồi Thiệu Lam xoay người, đóng cửa hầm lại một tiếng. Cố Nguyên vẫn còn đứng trong đó, mặt anh chẳng biến dạng là bao vì anh quen rồi.

Mặc dù không phải loài mèo quý tộc nhưng Thiệu Lam vẫn rất hay xù lông, cho nên anh rất bình tĩnh mà đẩy cửa ra, bước chân khỏi đó, rồi đóng cửa lại.

Cuối cùng cả hai cũng dọn dẹp xong đồ đạc, bây giờ chỉ cần đem mấy cái túi xách khổng lồ đấy ra ngoài cốp xe thôi.

Thiệu Lam cài đai an toàn, khuôn mặt đã sớm vui vẻ trở lại.

Hiện tại cậu sẽ về sống chung một nhà với Cố Nguyên. Như vậy là cậu đã hết cô đơn một mình rồi. Mặc dù bản thân biết rõ khi về sống chung như thế, cái mông của cậu sẽ không yên ổn nổi đâu.

Mới nghĩ đến thôi mà nó nhức nhức rồi này.

Thiệu Lam rùng mình một cái, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa kính.

Buổi tối, trời thanh gió mát.

Thiệu Lam đến bây giờ mới chịu lôi mấy cái vali của mình ra mà soạn đồ. Bên thư phòng, Cố Nguyên đang tập trung cho vụ án mới của mình.

Dạo này công việc của anh lại nhiều hơn rồi, mà hình như anh cũng chuẩn bị được thăng chức nữa. Khi biết tin này, Thiệu Lam còn mừng hơn cả Cố Nguyên nữa cơ.

Ngồi trong phòng ngủ một mình, Thiệu Lam sắp xếp từng cái áo vest rồi đến áo thun, quần tây dài lịch thiệp đến quần lửng bông sặc sỡ.

Mấy cái quần bông ý có lần khiến Cố Nguyên chau mày nhăn mặt, sau đó thì anh phì cười hết năm phút. Thiệu Lam nhớ lại, bĩu môi, ném nó vô xó.

Lục lọi một lúc, khi mấy chiếc áo cuối cùng được treo lên, Thiệu Lam mới phát hiện dưới cùng của cái vali vẫn còn một món nữa. Ngồi xổm nhìn nó, Thiệu Lam còn nghĩ mình nhìn nhầm.

Nhắm mắt lại, mở mắt ra, lại nhắm, lại mở, rốt cục thì cậu lật tung cái vali sang một góc.

Con mẹ nó, bố đây đã bỏ cái đầm kia vào vali bao giờ chứ hả?

Liếc nhìn chiếc đầm, lại hậm hực chọt chọt kiến, bực bội đứng dậy. Sau năm phút, Thiệu Lam tiếp tục lặp lại hành động khi nãy, rồi cuối cùng vểnh môi lên cười thật gian.

Lúc này Cố Nguyên cũng đã xong việc của mình. Anh gỡ kính đặt lên bàn, sau đó rời khỏi thư phòng. Đẩy cửa phòng ngủ, Cố Nguyên nhu nhu thái dương một chút rồi liếc nhìn đến giường ngủ.

Trên giường bỗng thấp thoáng hiện ra một người bận cái quả đầm Tây Âu kiêu kỳ kia, còn đang nằm một cách...gợi tình.

Cố Nguyên định lực tốt cực kỳ cho nên anh đã dựa người vào cửa, nụ cười bỉ ổi sói đói của anh được che giấu qua mấy kẽ tay.

Buổi sáng khi mà thấy Thiệu Lam ướm thử chiếc đầm kia, Cố Nguyên đã rất muốn tạo cho người mình yêu một sự bất ngờ hạnh phúc.

Và bây giờ thì anh được chiêm ngưỡng vẻ mặt hạnh phúc đó rồi.

Chậm rãi đi đến giường, Cố Nguyên cúi thấp người, bàn tay nhanh chóng đặt lên một bên bắp đùi của Thiệu Lam, trượt nhẹ lên trên.

“ Vẫn còn vừa quá chứ.” Cố Nguyên khẽ cười, ngón tay một lúc một mân mê trên da thịt.

Thiệu Lam thừa biết Cố Nguyên chơi mình một vố, và cậu đương nhiên sẽ trả thù lại nhưng mà...chưa phải lúc đâu. Cậu nghĩ thầm, nhếch môi cười khẩy một cái rồi túm lấy cổ áo của Cố Nguyên kéo mạnh xuống.

Hai người ngay sau đó tạo một tư thế vốn dĩ rất quen thuộc rồi.

Ngón tay Cố Nguyên trượt dần lên trên, cố ý kéo dãn chiếc underwear hàng hiệu của Thiệu Lam xuống một chút rồi buông tay ra.

Vuốt ve sườn mặt của cậu, trao cậu ánh mắt thèm khát bấy lâu, sau đó thì ngấu nghiến cánh môi của cậu như một loại tư vị đặc biệt.

Thiệu Lam không hề bối rối cũng như hoảng loạn, đôi mắt xếch kia hé mở quan sát một chút, sau đó nhắm lại, thưởng thức nụ hôn của người đàn ông trưởng thành.

Cúc áo lần lượt được cởi ra, Cố Nguyên hôn từ cằm xuống đến cổ. Cúc cởi đến đâu, anh hôn đến đấy. Sau đó, Cố Nguyên kéo trễ vai áo của Thiệu Lam xuống, gặm nhắm từng chút nơi bả vai.

Cắn một chút, mút một chút, hôn một chút, mân mê một chút. Mỗi việc đều một ít tạo nên những tư vị tuyệt diệu.

Thiệu Lam nghiêng đầu một bên, khóe môi đã sớm tràn ra tiếng rên khẽ, “ Ưm..”

Bàn tay lưu động bên dưới rất tích cực. Mặc kệ quả đầm kia vướng víu, Cố Nguyên vẫn bình tĩnh vén nó lên một nửa, lộ cả đôi chân thon dài của cậu. Sâu bên trong lớp váy màu xanh sẫm đấy đã không còn gì che đậy nữa rồi.

Liếc mắt nhìn xuống, Cố Nguyên cười một tiếng, ghé sát tai Thiệu Lam thì thầm:

“ Sau này cứ bận chiếc váy này nhé. Anh hứng rất nhanh, em cũng vậy.”

Thiệu Lam bị những động chạm liên tục công kích đến nói không ra hơi. Cậu ngửa cổ, tùy tiện ừm một tiếng rồi giữ lấy lưng của Cố Nguyên, đưa đẩy nhiệt tình.

Quả đầm của Merry sớm bị trút bỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nếu như cô bé Merry mà thấy cảnh này thì có mà đau lòng đến chết.

Dưới lớp chăn bông ấm áp, có hai thân thể dán sát vào nhau, chậm rãi mà truyền nhau hơi ấm, chậm rãi tạo cho nhau những khoái cảm kỳ diệu.

Những gì cần làm, Cố Nguyên đã làm. Đã lâu lắm rồi hai người không gần gũi như vậy, nó khiến anh nhớ lắm.

Hôn lên vành tai của Thiệu Lam, Cố Nguyên nổi hứng bưng kín đỉnh mẫn cảm, không cho phép ai kia được giải thoát. Điều này làm cậu không chịu nổi, cơ thể liên tục vặn vẹo mãi thôi.

“ Bỏ ra~..bỏ ra...”

Thiệu Lam cắn môi cầu xin khe khẽ, nhưng Cố Nguyên giả vờ không nghe. Đến khi anh tiến vào sâu bên trong cậu, luân động nhiệt tình mà không cần một sự cổ vũ nào, Thiệu Lam mới được phép giải tỏa.

Cơ thể run rẫy mềm oặt, từng ngón tay dùng một tí lực bám vào ngực Cố Nguyên làm điểm tựa, Thiệu Lam bắt đầu đưa đẩy cơ thể hết sức gợi tình của mình.

“ Ư...a~...chậm, chậm đi...”

Thiệu Lam luôn nói như thế, và Cố Nguyên thì luôn làm ngược lại điều đấy.

Nếu như cậu càng van xin, càng nài nỉ, càng rên rĩ, anh sẽ càng thật mạnh, thật nhanh, thật bỉ ổi và lưu manh.

Mấy tính từ này đều do Thiệu Lam đặt ra cả. Kinh nghiệm của cậu khi trải qua không dưới mười lần mà.

Một lần nữa khi mà Thiệu Lam cảm giác trời đất vừa được ghép lại, cậu hé mở mắt, định nói gì đó thì Cố Nguyên ngay lập tức lưu giữ thật nhiều, thật nhiều bên trong cậu.

Sức nóng rát cùng với cái thứ đặc sệt kia khiến cho phía sau co rút không thôi. Thiệu Lam kêu lên một tiếng, ngón tay hết lực mà xuôi xuống trên giường.

“ Nghỉ ngơi thôi.” Cố Nguyên ôm cả người cậu vào lòng, cười nhẹ một tiếng.

Nghỉ ngơi thôi, đúng vậy, đây chỉ là hiệp đầu của Cố Nguyên thôi.

Những hiệp sau đó, Thiệu Lam cứ ngỡ anh sẽ mệt mà đuối sức nhưng chẳng bao giờ đời như mơ cả.

Cơ thể rã rời, Thiệu Lam nằm sấp mà ngủ quên luôn. Chỉ còn Cố Nguyên nửa ngồi nửa nằm bên cạnh, vuốt ve mớ tóc ướt đẫm của cậu, cười mỉm một cái.

Liếc nhìn chiếc đầm, Cố Nguyên chậc lưỡi, đây là bảo bối có giá trị, phải được đóng trong lồng kính và bảo quản.

Sáng hôm sau, Cố Nguyên tỉnh giấc trước. Anh ngồi dậy định kéo rèm ra thì Thiệu Lam bên cạnh cũng đã loay hoay.

Xoay người nhìn người kia một cái, Cố Nguyên cúi xuống hôn lên trán, “ Chào buổi sáng, Lam Lam.”

Thiệu Lam hé mở mắt, cơn đau hình như đã bớt rồi. Lúc này cậu mới nhìn anh, bỗng dưng lại nở một nụ cười thật tà gian.

Cố Nguyên nheo mắt, đôi chút nghi hoặc. Vì chưa bao giờ Thiệu Lam nhìn anh cười như thế.

Cho đến khi Thiệu Lam mở miệng thì thầm, “ Cảm giác khi làm tình với L này thế nào hửm, Cố Nguyên~?”

What the f*ck?

Cố Nguyên lần đầu tiên cảm thấy mình mất bình tĩnh như thế. Cơ mặt anh cứng nhắc, muốn cười một cái cho xóa bỏ bầu không khí này cũng không cười nổi.

Quay mặt nhìn ra cửa, Cố Nguyên nhắm mắt, hít thở thật sâu, rồi quay lại nhìn Thiệu Lam, quát lớn, “ Con mẹ nó, anh không đùa đâu đấy!”

Thiệu Lam vẫn mở to đôi mắt nhìn anh chăm chú, lát sau liền phì cười, cười đến lăn lộn trên giường.

Cậu không ngờ chỉ có câu nói đó đã dọa Cố Nguyên chết điếng, mắng luôn cả cậu.

Haha, chết tôi, chết tôi.

Thiệu Lam vẫn chưa thôi cười cho đến khi Cố Nguyên ghì chặt hai tay cậu, lườm một cái đanh lạnh.

Gian phòng im ắng.

Một lúc sau...

“ Hahahaha, mặt anh khi nãy...khi nãy...nó thế này này...haha...chết mất thôi. Con mẹ nó, anh không đùa đâu đấy!! Hahahaha...”

Cố Nguyên tuyệt nhiên không cười.

“ Em có biết sự khác nhau giữa lợn và em là gì không?”

Thiệu Lam nín bặt.

“ Lợn khi thấy dao mổ, nó còn biết sợ mà chạy trốn. Còn em, trước mắt là kẻ sắp làm thịt em, em vẫn trơ mặt mà chọc điên nó. Không biết nên khen em can đảm hay mắng em ngu ngốc nữa đây.”

Anh bình thản nói tiếp, còn cười vô hại, “ Nhưng dù khen hay mắng thì em vẫn bị làm thịt. Anh thề đấy.”

Lời vừa dứt, gió bên ngoài thổi nhẹ vào.

“ Con mẹ nó, không được, không muốn!! CỐ NGUYÊN, CON LỢN THỐI THA NÀY MAU TRÁNH RA!!! KHỐN KHIẾP, KHỐN KHIẾPPPPPP!!!!”

--- HẾT ---

Má Vi: Chúc mừng lần chơi dại đầu tiên cũng là cuối cùng của Lam Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.