Hàng loạt ánh đèn của tiểu khu được bật sáng rực rỡ, nơi vốn dĩ vắng vẻ lập tức tràn ngập mùi pháo hoa.
Là nhóm người đầu tiên chuyển đến, Triệu Thủy Vô đương nhiên được mời đến bữa tiệc khai trương khu chung cư mới. Những người tham dự tiệc đều là những người hàng xóm trong tương lai, cần phải xây dựng một mối quan hệ tốt với họ.
Khu chung cư này vốn hướng đến những con người trẻ tuổi, thời thượng và cao cấp nên phần lớn các chủ hộ đều cùng độ tuổi với Triệu Thủy Vô và có mức thu nhập từ trung bình khá trở lên. Triệu Thuy Vô xem qua một lượt danh sách những người tham dự tiệc, tỉ lệ nam nữ là 1:1, hoàn hảo. Có lẽ lần tụ họp này không chỉ là cuộc gặp gỡ của những người chủ mới, mà còn là một mạng lưới quan hệ hữu nghị.
Điều khiến cô cảm thấy hứng thú là hàng xóm phía đối diện, người mà cô chưa từng chạm mặt trong một tuần qua, hôm nay vị hàng xóm này cũng có tên trong danh sách khách mời.
Nhìn cái tên Bạch Cảnh Xuyên, nếu cô không nhầm thì đây là một người đàn ông.
Triệu Thủy Vô đến nhà hàng theo thời gian đã định, trước khi tiến vào cô ở ngoài cửa nắm bắt tình hình. Chỗ ngồi bên trong được xếp thành hình chữ nhật bởi ba cái bàn. Một bên là dãy vị trí của nam, đối diện là dãy vị trí ngồi của nữ. Giống hệt hình thức kết bạn trong mấy phim truyền hình Nhật, những điều này cô đều đã đoán được trước khi tới đây.
Hiện tại mới có 2 nam và 2 nữ đã đến, vị trí trung tâm của dãy nam đã có người ngồi, nhưng vị trí trung tâm bên dãy nữ thì chưa. Triệu Thủy Vô chào hỏi mọi người, tiến vào và ngồi xuống vị trí đó.
Không mất nhiều thời gian để mọi người có mặt đông đủ, chỉ còn duy nhất một cô gái chưa đến. Trong một bữa tiệc luôn có một người đến muộn dù thời tiết hay giao thông có thuận tiện đến thế nào đi chăng nữa. Điều này chẳng phải là vấn đề ngoài ý muốn.
Đồ uống được bưng lên, các quý ông bắt đầu tự giới thiệu trước.
Người đầu tiên nói: “Tôi là dân IT [1]”
[1] Ý là làm trong ngành công nghệ thông tin
Triệu Thủy Vô liếc mắt theo thói quen nhìn anh ta, người này một thân áo sơ mi kẻ sọc, gọng kính đen và mái tóc dường như mới được làm vào hôm nay. Cô nhanh chóng gắn cho anh ta cái mác: trai thẳng, là kiểu người mỗi ngày ngủ dậy chỉ mất 5 phút đồng hồ để rời giường ra ngoài đường, không biết bảo dưỡng da, rửa mặt chỉ bằng nước lã.
Đến người thứ hai lên tiếng: “Tôi là nhà phân tích tài chính” Nói rồi anh này báo cáo tên công ty, thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới.
Anh này giọng điệu mang theo sự tin tin và điềm tĩnh, còn rất kiêu ngạo về công việc và trình độ học vấn của bản thân. Triệu Thủy Vô quan sát anh ta, áo sơ mi cao cấp được là ủi phẳng phiu, cổ tay áo được sắn lên một khấc, vừa vặn lộ ra chiếc đồng dồ hàng hiệu, nhưng là dòng sản phẩm giá tương đối thấp. Cô cảm thấy có chút thất vọng.
Những điều kiện khách quan của người này đủ tốt, đủ để các quý cô khác thể hiện sự nhiệt tình rõ ràng của mình.
Giữa lúc náo nhiệt, tại cửa chính vang lên tiếng giày cao gót “thình thịch” chạy lon ton tiến vào, cùng với đó là âm thanh trong trẻo: “Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự là trên đường có chút kẹt xe, rõ ràng là tôi đã cố gắng xuất phát sớm rồi, không ngờ vẫn đến muộn”
Mọi người đứng dậy chào hỏi cô nàng mới đến, nói vài câu khách sáo rồi kêu phục vụ đem đơn rượu đến cho cô.
Sau khi ngồi xuống, cô ta ngượng ngùng cười với mọi người rồi lục túi xách tìm điện thoại di động.
Nhìn thấy cô ta mở điện thoại xem giờ, Triệu Thủy Vô cầm ly nước lên uống để che đi nụ cười nhạt trên môi. Có quỷ mới tin cô nàng kia xuất phát từ sớm. Đại khái là cô nàng chắc mới học được vài kĩ năng cơ bản, liền áp dụng một cách vô tội vạ.
Không biết có bao nhiều người ở trên mạng xem bài “Quan hệ hữu nghị bất khả chiến bại liên hoàn kế” rồi tôn sùng nó như Kinh Thánh, nắm giữ được vài ba kĩ năng cơ bản đã cho rằng bản thân đã đạt được trình độ đẳng cấp cao.
Cô nàng đến trễ mang dáng vẻ giống hệt nhân vật chính trong “Quan hệ hữu nghị bất khả chiến bại liên hoàn kế”, tiêu biểu là mái tóc ngắn, đôi bông tai pha lê lủng lẳng, và đặc biệt là đôi chân trần không mặc quần tất dưới lớp váy ren trắng.
Cô nàng từ lúc xuất hiện đến khi ngồi xuống hơi thở đều vững vàng, hoàn toàn không có dáng vẻ gấp gáp của người đến muộn. Cô ta không đeo đồng hồ nên chỉ có thể xem thời gian trên di động. Hầu hết mọi người khi đến muộn đều sẽ liên tục kiếm tra giờ trên đường đi đến, do đó khi đến nơi, họ sẽ cầm điện thoại trên tay hoặc đặt lên bàn, hoặc đặt đè lên túi xách.
Nhưng cô ta lại ngồi vào chỗ rồi mới tìm điện thoại, điều này cho thấy cô ta không quan tâm việc mình đến muộn hoặc thậm chí là cố tình đến muộn.
Sau khi cô ta ra nhập, cuộc trò chuyện vốn bị ngắt quãng lại tiếp tục diễn ra, lúc này đến phiên giới thiệu của người ở chính giữa.
Triệu Thủy Vô chú ý anh thật lâu, không đơn giản vì anh có vẻ ngoài xuất sắc mà còn vì từ lúc mới bắt đầu, anh luôn đem đến cho cô cảm giác không thoải mái.
Trong khi những người khác tán ngẫu, anh và Triệu Thủy Vô có khoảnh khắc trao đổi ánh mắt, trong cái nhìn này, cô liền ngửi ra được sự khác biệt trên người của đối phương - mùi của đồng loại.
So với sự hờ hững của anh, cô lại có chút kinh ngạc.
Trong ba năm qua, cô đã lừa đảo thành công không biết bao nhiêu người, cũng đã trả gần hết khoản vay mua nhà của bản thân, trong mắt cô lúc này, đàn ông chẳng khác gì “cái móng lợn”, nhưng lần khi gặp được người đàn ông trước mặt, trong lòng cô bỗng vang lên tiếng còi báo động lớn.
Rõ ràng hai người còn chưa trao đổi dù chỉ nửa chữ.
Mẹ nó, thật khó làm.
Anh lên tiếng thông báo tên của mình: “Bạch Cảnh Xuyên”
“Này, tôi nhớ rõ lần liên hoan này vừa vặn có hai nhà là hàng xóm đối diện cửa. Một người là anh Bạch, người kia là...”
“Là tôi.” Triệu Thủy Vô giơ tay lên, nhìn anh và tặng kèm nụ cười: “Thật trùng hợp”
Bạch Cảnh Xuyên đáp lại cái nhìn của cô, gật đầu, nâng ly cụng vào ly của cô: “Rất hân hạnh được gặp mặt, cô Triệu“.
Triệu Thủy Vô nâng ly đối thượng [2], tiếng cụng ly vang lên giòn tan, chất lỏng trong ly cũng theo đó mà lay động.
[2] Là kiểu chị cụng ly nhưng đặt miệng ly cao hơn miệng ly của anh nhà ấy. Ai hay xem tiktok có lẽ biết kiểu cụng ly đầy tính khiêu chiến này. Mình để video kiểu cụng ly này ở trên đầu bài nha.
Thật trùng hợp.
Rất hân hạnh được gặp mặt.
Cả hai uống một hơi cạn sạch.
Chủ đề lại quay trở về trên người Bạch Cảnh Xuyên.
Anh cho biết: “Tôi không phải chủ hộ thật sự, bạn tôi mua nhà để đầu tư, tôi mới được công ty cử đến bên này để quản lý sự vụ nên chỉ ở tạm vài tháng ở đây“.
Hèn gì nhà cách vách lại chưa từng sáng đèn, hóa ra anh ta chưa có ở qua, Triệu Thủy Vô vẫn cảm thấy anh thật giảo hoạt.
Lời nói của Bách Cảnh Xuyên rất nghệ thuật, khiến người nghe cảm thấy có rất nhiều nội dung, nhưng thực tế những thông tin quan trọng về nghề nghiệp, danh tính lại chỉ lập lờ. Cách sử dụng từ cũng hết sức tinh tế, hai chữ “quản lý” khiến người nghe có đủ loại liên tưởng. Ngoại hình và khí chất của anh trở thành điểm cộng khiến mọi người tự động xếp anh vào hàng nhân tài có mức lương cao, là một trong những lực lượng chính thúc đẩy sự phát triển của xã hội. So với anh chàng làm phân tích tài chính trước đó, trình độ hẳn là chỉ hơn chứ không kém.
Hai người tiếp theo giới thiệu thì có một người là bác sĩ phẫu thuật, anh ta nói giới thiệu nghề nghiệp của mình có “thời gian làm việc tỷ lệ thuận với tiền lương, nhưng nguy cơ lây nhiễm rồi sự cố y khoa cũng rất cao”, người còn lại làm công việc liên quan đến thiết kế game, anh ta chia sẻ game của mình thực sự là loại game đầy gian dối.
Triệu Thủy Vô cảm thấy không có húng thú với những người đàn ông này. Bốn trong số năm người bọn họ không đủ trình độ vượt qua được lưới sàng lọc mục tiêu của cô vì quá nhiều lí do, người còn lại thì quá khó đối phó. Cô cảm thấy phân tâm. Anh ta chỉ nói cái dăm ba câu, liên khiến cho những phụ nữ có mặt trên bàn ăn phải chú ý tới mình, khiến cho những người xung quảnh trở nên mờ nhạt và ảm đạm.
Đàn ông thích mưu mô còn đáng sợ hơn phụ nữ nhiều.
Mọi người gọi thêm vài ly bia để tăng bầu không khí. Cố Dư Sinh - cô nàng đến trễ - rời bàn đi toilet, lúc trở lại thì mặt ửng hồng thêm không ít.
Bạch Cảnh Xuyên chú ý tới, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Có vẻ cô say rồi“.
“Tôi không sao, lát vẫn về với mọi người được” Cô ta nói rồi ném sự chú ý này về phía Triệu Thủy Vô “Cô Triệu xem ra tửu lượng không tồi, uống đến bây giờ mà trên mặt một chút biến hóa cũng không có“.
Triệu Thủy Vô không ngờ được lại cô ta lại dùng mình làm bàn đạp để tạo sự nổi bật cho dáng vẻ ngây thơ thuần khiết không biết uống rượu của cô ta. Chỉ sợ là cô ta phải thất vọng rồi.
Triệu Thủy Vô lẳng lặng lấy nĩa chọc chọc bông cải xanh trên đĩa, qua đại khái 2 giây mới như người tỉnh mộng: “Hả...? Kỳ thật tửu lượng của tôi rất kếm, chỉ là không hiện lên mặt mà thôi, bình thường tôi say cũng bị người ta cho là giả vờ giả vịt”
Cô cố ý ngập ngừng, ngữ tốc chầm chậm, mọi người như là phát hiện bí mật: “Vừa mở miệng liền sẽ bại lộ!”
Vậy là cô thành công dẫn dắt mọi người từ việc người phụ nữu say rượu sang người phụ nữ say rượu mà không đỏ mặt.
Cô cười với mọi người, đến khi ánh mắt giao với Bạch Cảnh Xuyên, anh không tham gia nói trêu ghẹo cô cùng với ngời khác, anh nhìn lại cô, ngoài cửa nhưng trong không cười, ánh mắt biểu thị rõ mồn một “Kỹ thuật diễn không tồi“.
Triệu Thủy Vô nhân lúc mọi người không chú ý, trừng mắt với anh “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi móc mắt anh ra bây giờ”
Lúc này anh mới nhìn sang chỗ khác.
Chủ đề trên bàn ăn lúc này đã nhảy tới vấn đề trai thẳng, phụ nữ trách móc họ, nói rằng đàn ông căn bản không nhìn ra được các nàng rốt cuộc có trang điểm hay không. Chỉ cần họ son môi đỏ bị coi là trang điểm đậm, đánh má nhạt thì lại coi là mặt mộc.
Bạch cảnh xuyên ngẩn ra: “Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải nha!” Cô nàng đến trễ chỉ vào môi mình “Hôm nay tôi son chính là son dưỡng, tên là Trảm Nam Sắc Đâu”
“Tôi cứ nghĩ đó là màu tự nhiên” Anh nói với vẻ mặt đầy mờ mịt, tương pahrn rõ ràng với sự hiểu biết khi anh nói các chủ để khác, nhìn anh khá dễ thương.
“Còn có kem nền trên mặt tôi nữa” Cô ta nói thêm, thuận tiện đắp nặn cho bản thân hình tượng thẳng thắn thật thà thường thua thiệt: “Nếu không, làm sao tôi có thể có một làn da kem[3]?”
[3] Da kem là trạng thái da sau khi trang điểm, da sẽ có cảm giác mỏng mịn như kem, trắng và mờ. (Cái này là cách phân biệt da của mấy bạn bên Trung chứ bên mình không thấy phân loại da kiểu này, bên mình chỉ phân loại theo da thường, da khô và da nhạy cảm thôi thì phải)
Anh càng khó hiểu: “Da kem?”
Những người phụ nữ có cơ hội liền thể hiện ra sở trường của bản thân, bọn họ mồm năm miệng mười giải thích cho anh hiểu như thế nào là “da kem”, “da gốm sứ” và “da bóng nước”, rồi lại tiếp tục nói về cách phân chia các loại son môi, gồm son lì, son bóng, son kem, son nhũ, son dưỡng,... Những thuật ngữ chuyên môn này thực sự khó hiểu đối với đàn ông, chỉ cảm thán làm phụ nữ thật khó.
Cuối cùng tiêu điểm của sự chú ý lại vòng về trên người Bạch Cảnh Xuyên, anh tự do phát huy gống như thể đây là sân nhà của mình: “Thật ra tôi nghĩ trang điểm có cái đẹp của trang điểm, không trang điểm cũng có cái đẹp của không trang điểm, miễn là các cô cảm thấy thích, kiểu nào cũng đều rất đẹp”
Lời nói sến sủa ngọt như rót mật ong.
Triệu Thủy Vô nghe mà gần như trợn mắt ngoặc mồm. Cô giả bộ ho khan, giả bộ mắc nghẹn cổ họng, nhắc nhở đối phương kiềm chế.
Bạch Cảnh Xuyên mỉm cười trước sự kháng nghị của nàng, còn đưa khăn giấy qua: “Không sao chứ? Uống từ từ thôi nào, lau đi”
Nhìn bộ dáng vô tội của hắn mà Triệu Thủy Vô thấy tức giận, cô thẳng thừng cự tuyệt “Không cần, tôi cũng có”
Sau khi ăn uống no say thì tiệc cũng tàn.
Bạch Cảnh Xuyên đứng lên: “Tôi đi thanh toán”
Mọi người không thể đồng ý ngay được, họ lôi kéo một phen rồi mới để anh đi. Anh vừa đi, Triệu Thủy Vô phát hiện ví tiền của anh vẫn còn ở trên bàn, thật không may, cô lại là người đầu tiên phát hiện.
Cô định qua đưa ví cho anh, nhưng mọi người vẫn nhớ cô say rượu, liền nói muốn giúp cô, cô kiên quyết từ chối, xoay người bước đến quầy thu ngân. Khi rời bàn, cô không quên bước loạng choạng vài bước, khiến mọi người ở lại không khỏi bàn tán, quả là lần đầu tiên họ thấy có người say quắc cần câu mà trên mặt không chút biến hóa. Thật quá lừa dối.
Nàng cười thầm, thấy chưa, diễn cũng phải có kĩ thuật. Bây giờ mọi người sẽ chỉ nhớ đến Triệu Thủy Vô mặt say không đổi sắc chứ chẳng nhớ được cô nàng đến muộn rồi còn phải vào toilet đánh má hồng giả vờ say.
Triệu Thủy Vô tìm được Bạch Cảnh Xuyên, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Anh Bạch, anh quên mang ví này”
Anh đang ung dung đứng trước quầy thu ngân, vẫn luôn chờ đợi, nhưng không nghĩ tới người đến lại là cô. Đổi lại là người khác, anh có thể dựa vào việc này để kéo gần mối quan hệ. Thậm chí thuận tiện có thể xin được phương thức liên lạc, chuyện tiếp theo đó lại không cần phải nói rõ.
“Thế mà lại là cô Triệu”
Ừ đấy, thất vọng đi? Thất vọng đến quên luôn cả cảm ơn luôn kìa.
“Không cần khách khí đâu anh Bạch” Triệu Thủy Vô dùng ngữ khí nhẹ nhàng, kỳ thật là ở nhắc nhở anh quên cảm ơn cô rồi kìa.
Hắn lập hiểu ra và phản kích: “ Cô Triệu tỉnh rượu không ít.”
“A.....” Cô lập tức mặc lại dáng vẻ ngụy trang: “Thực ra tôi vẫn còn chút choáng, một lát mới có thể trở về, làm phiền anh chăm sóc”
“Đều là hàng xóm, không cần khách khí.”
“Anh thật đúng là người tốt.” Anh đột nhiên không kịp phòng liền bị cô kích đểu một cái.
“Phải không?” Bạch Cảnh Xuyên lấy bút ở chỗ người phục vụ rồi tiêu sái kí lên hóa đơn thanh toán, lại cất tiền thừa trở lại ví. Cuối cùng mới bĩu môi với Triệu Thủy Vô:
“Hi vọng về sau cô vẫn có thể tiếp tục tưởng như vậy” hàng xóm mới của tôi.