Triệu Thủy Vô lê lết cơ thể mệt mỏi trở về sau một ngày lăn lộn cùng sếp đi uống rượu tiếp khách hàng. Cô tựa người vào trong thang máy, bản thân bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng buồn ngủ thì tiếng thông báo thang máy vang lên “tinh” một cái, đem thần trí của cô vứt trở về thực tại.
Cô loạng choạng bước ra, lục tìm chìa khóa trong túi xách. Đến khi đổ người lên ghế sofa thì cảm giác buồn ngủ lại tan đi đâu mất. Cô sờ soạn bàn trà hồi lâu, tìm kiếm hộp thuốc lá. Nhưng đụng tay lại là chiếc bật nửa của người kia.
Cô bật mở nắp bật lửa, bật lửa vang lên một tiếng “keng” độc đáo và thanh thúy giữa căn phòng tĩnh lặng không ánh sáng. Cô giơ bật lửa lên trước mặt để xem xét, thấy trên thân bật nửa khắc một hàng kí tự:
S.T.Dupont.
Triệu Thủy Vô xoay bật lửa trên các đầu ngón tay. Bật lửa, bút và đồng hồ là ba phụ kiện nam giới thường sử dụng để phô chương thân phận, cá tính của mình. Bạch Cảnh Xuyên sẵn lòng đầu tư cho bản thân từ những chi tiết nhỏ kiểu này thật khác hoàn toàn với cô. Dù sao cô cũng không hút thuốc lá trước mặt người ngoài nên có dùng chiếc bật lửa nhựa 5 tệ của quầy hàng ven đường cũng chẳng vấn đề gì.
Chuông cửa vang lên, Triệu Thủy Vô đứng dậy, cô nhìn qua mắt mèo thì thấy chủ nhân của chiếc bật lửa, cô mở cửa.
“Anh tới đòi cái này à?” Cô mở lòng bàn tay ra, chiếc bật lửa nằm giữa lòng ban tay, làm tôn lên những ngón tay mảnh khảnh.
“Tôi tới trả đồ”
Anh đưa ngón tay lên, treo trên đầu ngón tay là một chiếc quần lót ren trắng của cô.
Chiếc quần hiển hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô vội vàng chộp lấy nó, nhanh chóng đem giấu ra sau lưng. Ngày hôm qua nhất thời xúc động nên bồng bột hành động, cũng may quần lót sạch sẽ, bằng không sẽ càng mất mặt.
Anh không vội vã đòi lại bật lửa của mình, thậm chí còn rất hào phóng: “Cô Triệu nếu thích thì cứ giữ đồ của tôi chơi thêm cũng được, tôi dù sao cũng còn rất nhiều. So với một cái bật lửa thì sự cao hứng của cô Triệu càng quan trọng hơn”
“Đừng buồn nôn như vậy, tôi không có hứng với cái này” Cô cầm bật lửa nhét vào túi áo trước ngực của anh, tay cô dừng trên miệng túi áo, ấn vào lồng ngực anh, cảm nhận được rõ ràng nhịp tim anh truyền tới. “Nếu anh muốn tôi cao hứng, không bằng cho mượn cái khác?”
“Ví dụ?”
Triệu Thủy Vô rất muốn nói tiền.
Nhưng cô nghẹn lại, lời ra đến miệng liền trở thành: “Một bộ phận trên cơ thể anh chẳng hạn”
Bạch Cảnh Xuyên nhìn xuống nơi túi áo ngực được cô đặt tay: “Tim?”
“Thận”
Một tiếng cười khẽ.
Anh nâng khóe môi: “Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Chúng ta thân thiết như vậy sao?”
“Không phải quan hệ mượn thận sao?”
Cô không còn lời nào để nói, liền tránh sang một bên để anh bước vào. Cô lấy một đôi dép lê mà bạn trai cô mới chỉ đi qua một lần từ tủ giày ném xuống đất cho anh” “Tôi không biết cỡ chân anh, mong là nó vừa”
Anh xỏ chân thì dép vừa khít.
Nội thất trong căn nhà vẫn ở trạng thái mặc định lúc bàn giao, không có quá nhiều trang trí thay đổi. Mà phòng của anh thì bạn anh làm chủ, anh cũng không muốn thay đổi hay lắp đặt cái gì. Thành ra phòng hai người đều là một phong cách mặc định giống nhau, lúc mới bước vào anh còn có chút sững sờ, giống như vừa bước vào nhà mình vậy.
Bất quá cũng có vài điểm bất đồng, ví dụ như chiếc ghế sofa màu đỏ này, thật rực rỡ y như màu móng tay của cô vậy.
Bạch Cảnh Xuyên cảm thấy yết hầu khô khốc, nghĩ đến đôi tay ấy vòng ra sau lưng anh, cào lên những vệt đỏ.
Nhưng anh không biểu hiện điều đó ra ngoài.
Triệu Thủy Vô vẫn chưa thay quần áo, cô vẫn mặc trên mình phong cách công sở, khác hoàn toàn dáng vẻ thuần khiết giả tạo trong bữa tiệc lần trước. Áo sơ mi voan cổ chữ V, sơ vin trong chiếc quần ống rộng cạp cao, gấu quần chỉ đến mắt cá chân, làm lộ ra cổ chân thon gọn. Móng chân của cô cũng được sơn một màu đen bóng.
Anh rất tự nhiên tự tại ngồi lên sofa, cô ngồi trước bình nước tìm ly cho anh.
Quần áo ôm sát cơ thể cô, anh có thể nhìn được hình dạng áo lót bên trong. Bạch Cảnh Xuyên đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ mặc loại áo này, và Triệu Thủy Vô cũng không khác biệt. Thật trùng hợp chính là, món này lại là món anh hay ăn nhất.
Quả thật anh tự nhận mình giỏi hơn đa số trai thẳng ở rất nhiều phương diện, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi gu thẩm mỹ phổ biến nhất.
“Nước hoa nhà cô mùi thật dễ chịu” Anh nhìn thấy lọ sáp thơm phòng đặt trên tủ, quay ra bắt chuyện với cô.
Triệu Thủy Vô đem ly nước đặt trước mặt anh, thả mình lên ghế sofa rồi ngồi khoanh chân như nhà không có khách, đây là tư thế thoải mái nhất với cô. Cô cầm cốc nước của mình, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Bạch Cảnh Xuyên liếc nhìn, tại nơi cô đặt môi in lên một dấu son, đường viền môi cũng hiện lên rõ ràng.
“Cảm ơn anh đã khen, là hương Byredo, gần đây tôi thực thích mùi hương này“.
Cô đặt khuỷu tay lên thành ghế sofa, đối mặt với anh, ngừng lại một lúc, cô đột nhiên nhớ tới lời dụ dỗ thất bại vào tối hôm qua, liền khiêu khích anh thêm một câu: “Trenn người tôi dùng cùng một nhãn hiệu với nước hoa trên cơ thể anh đấy, muốn ngửi thử không?”
Bạch Cảnh Xuyên nghe được lời mời gọi mơ hồ này, anh xoay người cùng cô đối diện, Triệu Thủy Vô chưa từng trốn tránh.
Vì thế anh tới gần, đưa mũi đến gần cổ cô để ngửi, mũi cách cổ của cô chưa đến vài cm, cố tình thả hơi thở lành lành lên gáy cô, khiến cho sự rùng mình lướt nhẹ qua từng lỗ chân lông.
“Rất thơm.” Giọng anh thì thầm ngay bên tai cô..
“Còn có chỗ khác cũng rất thơm.”
“Nơi nào?”
“Anh đoán xem.”
“Đoán không được.”
“Đoán không được thì tự tìm tòi một chút không phải sẽ biết ngay sao?”
Anh làm sao có thể cự tuyệt lời mời gọi từ cô gái quyến rũ những hai lần được. Bạch Cảnh Xuyên kéo cổ áo chữ V của cô, để lộ ra nội y bên trong: “Nơi này?”
“Có lẽ...”
Anh lần lượt cởi từng cúc áo cô, da thịt cô từng chút lộ ra trước mặt. Áo ngực tôn lên bộ ngực tròn trịa, chỉ cần nhìn thôi anh đã thấy được hương thơm mà cô nói rồi.
Anh đặt môi mình lên trước ngực cô: “Có thể chứ”
“Chỉ cần anh 'có thể'.” Triệu Thủy Vô đặt tay lên đùi anh, thong thả vuốt ve, bàn tay tùy thời còn trượt vào bên trong quần, dừng lại một chút liền rời đi.
“Em có bao không?”
Có, ở phòng ngủ, nhưng Triệu Thủy Vô không trả lời như vậy, cô làm bộ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không đem theo?”
Anh chưa kịp trả lời thì cô đã lấy chiếc ví từ trong quần anh ra, mở khóa ngăn nhỏ bên trong, một chiếc bao cao su bị kẹp giữa hai đầu ngón tay của cô. Đàn ông như anh nhất định sẽ giữ vật này trong ví, ngoài việc chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp, họ còn cho đó là điềm lành, dễ thu hút được những người cùng một tầng mây..
Thật là một sự mê tín khó chịu.
Cô dùng răng cắn vào mép túi bao, tay kia kéo rách miệng túi, để lộ ra chiếc bao cao su thấm đẫm dịch bôi trơn.
Triệu Thủy Vô sớm nhận thấy đũng quần anh đã căng phồng, ánh mắt Bạch Cảnh Xuyên hạ trên tay cô, đi theo từng chuyển động của cô. Lòng bàn tay anh đưa vào bên trong áo cô, vuốt ve trên da thịt.
Cô kéo chiếc quần tây xuống, giúp anh đeo bao. Anh luồn tay vào trong áo cô, mơn trớn trên làn da mềm mịn. Đeo bao xong cô bỗng giữ bàn tay đang luồn vào trong áo cô lại, anh nhíu mày nhìn cô khó hiểu.
Cô đem chiếc quần tây buộc hai cổ tay anh vào với nhau, rồi kéo nó ra sau đầu, anh rất cao hứng phối hợp trong yên lặng. Cô cởi bỏ quần áo, đưa bầu ngực căng tròn đến trước miệng anh, để anh ngậm lấy nụ hoa trên đỉnh núi.
Cô ngửa đầu ra sau, miệng ngâm lên tiếng rên khe khẽ. Cánh hoa hồng vốn đã ướt đẫm sương sớm từ lâu, nay cô đem bông hoa hồng ấy đặt lên trên đỉnh cây đại thụ, ngồi xuống.
Từng chút một bị nuốt vào, đem theo khoái cảm tiến sâu vào từng tấc trong cơ thể. Anh lấp đầy bên trong cô, thỏa mãn sự nhớ nhung khoái cảm đã quá lâu cô không được cảm nhận. Cô uốn éo vòng eo thon gọn để sóng tình triền miên xô từng đợt lên đường hầm chật hẹp.
Chiếc quần tây cô dùng buộc tay anh cho có lệ đã tuột từ lâu. Anh chơi đùa với bộ ngực của cô thật không đủ, anh xoa véo lên eo cô để tăng tốc độ.
Hai người không nói một lời nào, hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm mà đối phương mang lại.
Giống như thể thứ kết nối họ lại với nhau không chỉ có bộ phận bên dưới, họ có thể điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho chính mình và đối phương, từng cử động của bọn họ ăn khớp với nhau như bánh răng trên cùng một cỗ máy.
Bạch Cảnh Xuyên nhay nhẹ nơi đầu ngực, Triệu Thủy Vô đáp lại là tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn hơn. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, anh càng tiến vào càng thêm mạnh mẽ, cô đuối sức bấu chặt lên lưng anh, để lại vệt cào màu đỏ hết sức đẹp đẽ như anh mong muốn.
Triệu Thủy Vũ ăn chay quá lâu, đột ngột được tống cho đồ ăn ngon liền có chút bội thực. Cô đạt tới cực hạn, khoái cảm lên tới đỉnh điểm mang theo sự tê dại.
Cánh hoa mềm mại kẹp chặt lấy đại thụ, như muốn chôn chặt và nghiền nát cây đại thụ trong sự co thắt cùng sóng nước. Anh không bị gián đoạn bởi cơn cực khoái đột ngột này, anh tiếp tục thâm nhập mạnh mẽ và mãnh liệt bên trong cô, dường như không hề thấy mệt mỏi.
_____________________________________________
Lời của editor: MÌnh bình thường dịch một chương hết 1 đến 2 tiếng, lần đầu dịch cảnh H, hết cmn cả chiều, toát mồ hôi hột vẫn chưa xong.
Mình thật sự cố gắng tìm kiếm bản tiếng trung có tình tiết giống với bản dịch của bạn Bân rồi mà không thấy. Không biết do mình tìm kiếm kém hay do bạn Bân tự sửa tình tiết truyện cho nó hay hơn nữa.
Tính ra chị Triệu bên bản dịch của bạn Bân tạo cảm giác hiền hơn và dù trà xanh vẫn giữ bản thân hơn. Còn bản này thì chị Triệu sắc sảo, phong tình và buông thả hơn. Mà không buông thả thì làm sao có cảnh H được (-_-).