Trò Chơi Địa Ngục

Chương 43: Chương 43: Phụ nữ rách miệng




Dung Âm mở cửa ra, thứ nhìn thấy đầu tiên, là cái mền bị xé đến rách nát phủ đầy vết cắt. Mền màu lam nhạt xinh đẹp rơi xuống đất, giống như là bị giày vò rất lâu.

Trên bức tường của phòng cô có rất nhiều ô hình vuông, bên trong bày biện rất nhiều thứ đồ chơi nhỏ tinh xảo, trong đó còn có mấy hộp âm nhạc cầu thủy tinh.

Những hộp âm nhạc đó cũng bị đánh vỡ, nước và mảnh thủy tinh cũng tràn đầy dưới đất, một con mỹ nhân ngư dùng tư thế lộn đầu xuống cắm vào trong chậu hoa trên bệ cửa sổ, cái đuôi màu xanh thẳng tắp chỉ về phía bầu trời.

Cả căn phòng giống như là cảnh tượng bị cướp sạch, hoặc là tên trộm lén lút lẻn vào, tìm cả ngày mới phát hiện không có bao nhiêu tiền, tức giận mà phá nhà.

Tầm mắt của Dung Âm lướt qua những thứ đáng thương đó, dừng lại trên người thanh niên ở giữa căn phòng.

Ngụy Hiên đang ngồi trên giường cô, ngồi xếp bằng, ôm pikachu của cô vào lòng.

Nhìn thấy cô đi vào, anh còn vô cùng vô tội mà nhếch miệng cười lên: “Nhanh như vậy thì đã về rồi à.”

“Đưa pipi cho tôi.”

Dung Âm đưa tay ra, mặt không cảm xúc mà mở miệng.

Hình như là nhận thấy được sự nghiêm túc của cô, Ngụy Hiên nhướn mày, không có động tay động chân với con pikachu đáng thương đó nữa, mà là trực tiếp quăng cho cô. Dung Âm ôm pikachu vào lòng, bình tĩnh mà giơ tay lên, mọi thứ trong phòng lại trở về như lúc ban đầu.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Mền lại được trải thẳng lên giường, Ngụy Hiên nằm ngửa mặt xuống, lười biếng mà lăn lộn: “Cô đoán.”

Dung Âm đặt pikachu lên bàn sách, để nó cách xa thanh niên, tránh khỏi thủ đoạn của thâm độc của anh: “Tôi đoán, địa ngục đã ràng buộc tôi lại với anh, bây giờ anh và tôi là đồng đội, cho nên anh mới sẽ xuất hiện trong không gian của tôi, nhưng mà thân phận người chơi của anh vẫn có chút đặc biệt.”

“Anh không cần tìm thấy điểm sáng thoát ra, chỉ cần tôi có thể thoát khỏi trò chơi, anh cũng sẽ xuất hiện trong không gian, anh là người chơi được thay đổi từ thân phận Kẻ thu gặt, bây giờ tiến độ hoàn toàn đồng bộ cùng với tôi.”

Dung Âm khoanh tay, nghiêng đầu: “Tôi nói đúng không.”

“Không sai.”

Hai tay Ngụy Hiên đan xen nhau đệm ở sau ót, vô cùng buồn chán mà nhìn chằm chằm trần nhà: “A, chán quá, còn có nửa tiếng mới có thể vào trò chơi, cô có thứ gì vui không?”

“Không gian người chơi rất lớn, anh có thể sáng tạo ra căn phòng của mình.”

Nghe thấy lời của Dung Âm, Ngụy Hiên lập tức nắm hai bên của cái mền, bao bọc mình lại: “Bây giờ tôi là địa vị thấp nhất trong người chơi, tôi không có quyền lợi sáng tạo không gian. Hơn nữa tôi cảm thấy như thế cũng tốt, giường vừa ấm vừa mềm, tôi quyết định sau này sẽ ở đây.”

“Anh chỉ có thể ngủ trên sàn, tôi có thể cho anh chăn mền.”

Dung Âm nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng.

Ngụy Hiên nghe vậy, ghét bỏ nhìn tấm thảm trên đất, con heo nhỏ màu hồng phía trên đang lộ ra mỉm cười ngượng ngùng mà không mất lễ phép với anh.

“Nó trông giống như máy sấy tóc vậy...”

Lời còn chưa dứt, Dung Âm đã biến mất ở cửa phòng.

Ngụy Hiên nheo mắt lại suy nghĩ chốc lát, đi ra ngoài, phát hiện cô đang đứng trước tủ lạnh phòng bếp, từ bên trong lấy ra mấy bịch mì gói.

“Anh có thể ăn mấy bịch, thích hương vị gì?”

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Dung Âm không quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm hương vị của mấy bịch mì gói trong tay: “Anh thích ăn thanh đạm chút, hay là đậm đà chút, ở đây còn có vị cay.”

Ngụy Hiên mở tủ lạnh ra hết, thò đầu nhìn chằm chằm thứ bên trong.

Trong tủ lạnh của không gian người chơi không có thức ăn gì, chỉ cần người chơi muốn, thì sẽ xuất hiện.

Nhưng mà nếu như là thức ăn, nhiều nhất chỉ có thể xuất hiện thức ăn nhanh hay là thực phẩm đông lạnh, thứ cần phải tự mình bắt tay nấu nướng là sẽ không xuất hiện.

Tủ lạnh vô cùng lớn, bên trong có nhiều rau cải trái cây, còn có đồ hộp, sủi cảo đông lạnh, các loại thực phẩm chiên dầu ướp lạnh, trong phần ướp lạnh đặt hộp nhựa chứa thịt bò sống, mang chút màu máu.

Ngụy Hiên vươn tay ra chọn lên bề ngoài bọc nhựa thịt bò, từ trong hộp trứng gà lấy ra một trứng gà nắm trong tay, cảm giác lành lạnh trơn trượt: “Những thứ này tôi chưa từng ăn qua, cô tùy ý.”

“Lượng ăn của anh thì sao?”

Ngụy Hiên nghiêng đầu suy nghĩ, nhếch môi nói: “Tôi có thể ăn một con dê.”

“Ừm.”

Dung Âm gật đầu, chọn mấy bịch nước canh mì tương đối thanh đạm, lại từ trong tủ lạnh lấy ra rất nhiều thức ăn. Cô đổ nước sạch vào trong nồi, đợi đến khi nước sôi, thì bỏ bánh mì vào trong.

Nước sùng sục sùng sục, bánh mì màu vàng vốn dĩ hình vuông cũng dần dần tản ra, mì ngoằn ngoèo từ từ giản ra trong nước, trong nồi đều lượn lờ mì màu vàng. Túi gia vị và thịt bò cũng được bỏ vào trong, mùi hương của canh rất nhanh phân tán bốn phía.

“Mùi vị thật là thơm.”

Dung Âm đứng ở trước nồi nhìn, cắt giăm bông thành miếng, Ngụy Hiên đứng phía sau cô, ngửi thấy mùi hương, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, hai tay không tự chủ mà chống hai bên bên bếp, hoàn toàn bao vây cô trong lòng.

“Các người đều quen nấu thức ăn ăn sao?”

Dung Âm cắt xong giăm bông, chuẩn bị nấu mấy cái trứng vào, cô đánh xong ba trứng gà, bỗng nhiên phát hiện cái cuối cùng không biết đã chạy đi đâu.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ngụy Hiên đang ngậm vỏ nửa trứng gà, nhìn chằm chằm trứng trong nồi, con mắt sáng lấp lánh.

“Thì ra trứng gà bỏ vào trong nước sôi thực sự sẽ biến trắng.”

Thuận theo động tác môi của anh, giọt lòng trắng trứng ở trên vỏ trứng gà rơi xuống mi tâm của Dung Âm.

Dung Âm: “...”

Cô rút khăn giấy ra từ bên cạnh, lau cái trán.

Mì gói nóng hổi rất nhanh thì ra nồi, canh thanh đạm, trên mì vàng phủ mấy thịt bò màu hồng, bên cạnh thịt bò đặt vài miếng giăm bông. Mấy miếng rau xanh như lụa mỏng vậy đặt ở trong góc, phía dưới là trứng trắng tròn.

Trứng phồng phồng đó, tròn tròn, dùng đầu chiếc đũa chọc một cái, lòng đỏ trứng màu vàng sẽ chảy ra ngoài.

Mùi hương đầy đủ, ngon miệng mê người cực kỳ.

Hai người ngồi trên sofa, bưng chén, nhìn bảo bối thần kỳ.

Ngụy Hiên nhìn chằm chằm bát của anh to hơn mấy lần của Dung Âm, ngửi một hơi thật sâu: “Thật thơm.”

Dung Âm ôm pikachu trong lòng, con mắt nhìn chằm chằm pikachu trong màn hình, mắt nhìn thẳng mà khẽ nói: “Anh chưa từng ăn qua sao.”

“Trước khi đến địa ngục, tôi không có trải qua cuộc sống của người bình thường quá nhiều.”

“Sau khi đến địa ngục, thì càng không có.”

Ngụy Hiên cắn miếng thịt bò, hình như là rất thích mùi hương này, con mắt màu vàng nhạt đều khẽ híp lại: “Nếu như cuộc sống của người bình thường, là chỉ thường xuyên qăn những thứ nóng hổi này, nhìn vật sống ở trước mắt mình lắc qua lắc lại, còn phải nhịn không được giết.”

Anh nói rồi liếm môi: “Ngoại trừ đồng loại, tôi nhìn bất kỳ thứ gì còn sống cũng đều ngứa tay.”

“Tôi cũng không phải là người bình thường.”

Dung Âm nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói rất nhẹ.

Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên nhìn thấy Ngụy Hiên bên cạnh đặt bát cực to xuống bàn trà, liếm môi, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mì mới ăn được hai ngụm trong tay cô.

Dung Âm: “...”

Cô đặt bát mì trong tay lên bàn trà, cầm lấy ly thủy tinh bên cạnh.

Trong ly thủy tinh đựng nước ép quả lựu mà cô dùng máy ép làm, vốn dĩ cô muốn làm sữa tươi chuối, nhưng mà Ngụy Hiên nói thích chất lỏng màu đỏ như thế, cô cũng tùy ý anh rồi.

Nước ép quả lựu vào miệng có loại cảm giác vô cùng ngọt, cô khẽ mím môi, môi cũng bị nhiễm thành màu đỏ tươi.

Dung Âm nhìn thanh niên bên cạnh điên cuồng ăn: “Thời gian sắp tới rồi.”

Chỉ có mấy giây, Ngụy Hiên liền như gió cuốn mây tan mà ăn sạch hết mì trong bát, lúc này đang học Dung Âm, bưng bát ưu nhã mà uống canh mì: “Thực ra tôi cảm thấy làm người bình thường cũng rất tốt.”

Anh quay đầu, đôi mắt màu vàng nhạt lấp lánh: “Trong trò chơi lần sau, cô bảo tôi chém ai thì tôi chém người đó, trở về cô cũng làm đồ cho tôi ăn thì như thế nào, tôi thấy thứ trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều.”

Dung Âm nhìn thời gian đếm ngược hiện lên giữa không trung, thời gian chỉ còn lại mấy giây.

Khi con số trở về 0, cô khẽ nói: “Thành giao.”

- ----

Trước mắt là sương mù màu trắng, thân thể trong trạng thái bị giam cầm, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Dung Âm cảm giác được tri giác của thân thể cô đang dần dần khôi phục bình thường, bây giờ cô đang ngồi trên ghế có tựa lưng, trên đùi có thứ gì đó đang đè lên, trong tay cầm cuốn sách.

Tiếng động xung quanh cũng đang từ từ lớn hơn, cô nghe thấy rất nhiều giọng nói của thiếu niên thiếu nữ, còn có tiếng vang xào xạc của gió thổi lá cây.

Mấy phút sau, cô mới có lại được quyền chi phối của cơ thể.

Dung Âm mở mắt ra, phát hiện cô đang ở trong một sân trường đại học.

Bây giờ sắp đến 11 giờ, trời rất tối. Nơi này là một mảnh rừng cây bạch dương, cô đang ngồi trên ghế dài ở trên sân cỏ, phía sau chính là cây Bạch dương xanh lá.

Trước mặt cô là một mảnh hồ, nước hồ là màu xanh lam xinh đẹp, được ánh trăng chiếu đến tỏa sáng lấp lánh, giống như là được rắc qua một tầng bột bạc, mấy con thiên nga trắng đang thong thả bơi trong hồ.

Trong tay cô đang cầm một cuốn sách, cô di chuyển cuốn sách trước mắt, phát hiện Ngụy Hiên đang nằm trên đùi cô, yên tĩnh mà nhắm mắt ngủ.

Thực ra thanh niên vô cùng đẹp, mặt mày tinh xảo vô cùng, sống mũi cao thẳng, hình dạng của môi cũng rất đẹp, ngũ quan hoàn mỹ tự nhiên. Nhưng mà bởi vì mức độ khủng bố của anh, người chơi nhìn thấy anh đều chỉ lo chạy trốn, ai cũng không rảnh đi thưởng thức.

Dung Âm rũ mắt nhìn chốc lát, thấy anh không có tỉnh lại, liền tiếp tục quan sát cuốn sách trong tay.

Lần này cô có ký ức của trò chơi trao cho, thân phận của cô là một nữ sinh viên năm hai, Ngụy Hiên là bạn trai của cô, cùng lớp cùng học viện với cô.

Gần đây sắp đến kỳ nghỉ hè, có sinh viên còn đang học tập, chuẩn bị kỳ thi cuối cùng cho một môn hai môn, đa số người đã thi xong những môn quan trọng, rất nhàn nhã.

Bọn họ thuộc nhóm rất nhàn nhã.

Người không thể quá nhàn rỗi, quá nhàn rỗi, thì sẽ cảm thấy nhàm chán, quá nhàm chán, thì sẽ muốn đi tìm kích thích. Ở độ tuổi sức sống dồi dào này, rất dễ dàng làm ra rất nhiều chuyện tìm đường chết.

Cô và hai người bạn cùng phòng của cô, tối nay quyết định chơi bút tiên.

Trong văn khủng bố, trường học thông thường xây dựng trên nghĩa địa, đất như vậy không những rẻ tiền, còn có thể dựa vào dương khí trên nhiều người trẻ tuổi để trấn áp những thứ dơ bẩn. Phòng ngủ của nữ sinh được xây dựng trên nghĩa địa, được xưng là nơi âm khí nặng nhất trong trường.

Mà phòng ngủ mà bọn họ chọn, là nơi nghe nói từng có người treo cổ chết, bây giờ bị khóa lại không cho dùng.

Phòng ngủ 444.

Phòng ngủ đó trước kia xảy ra chuyện gì, Dung Âm không biết, cô là bị bạn cùng phòng năn nỉ đi cùng, tình huống cụ thể, còn phải đi tìm hai người bạn cùng phòng hỏi.

Nếu không ngoài dự đoán, hai bạn cùng phòng của cô cũng là người chơi.

Dung Âm rũ mắt nhìn cuốn sách trong tay.

Đây là muốn cuốn khủng bố.

Trên bìa vẽ một phụ nữ tóc đen có khuôn mặt trắng bệch, cả trang bìa đều bị tóc cô chiếm hết, khuôn mặt của cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Khóe miệng bên phải của cô giống như là bị vũ khí sắc bén cắt ra, rách đến mang tai, đôi mắt chỉ có lòng trắng mắt và con ngươi đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Người phụ nữ giống như không có cảm giác đau đớn, nhếch khóe miệng cười.

Khuôn mặt nửa bên phải của cô đẫm máu, sương mù màu máu tràn ngập giống như là muốn xông khỏi mép của trang bìa, nhưng lại bị ngăn cản trở lại, cuối cùng thì hội tụ lại, lượn lờ xung quanh tiêu đề.

- --《 Phụ nữ rách miệng 》---

Đại khái phần cuốn sách mở ra là ở giữa trang, lúc Dung Âm nhìn mặt giấy, chữ trên đó rất nhanh vặn vẹo lên.

Những nét mực đen giống như cá, bị tay vô hình đuổi đi, bơi trên mặt giấy trắng, dần dần biến thành nội dung mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.