Trò Chơi Đối Kháng

Chương 3: Chương 3: Hắn ta thích nam nhân




Edit: Jimixiao Wattpad: jimixiao192

Buổi lễ chuyển giao kết thúc trong mồ hôi lạnh của tất cả cán bộ cấp cao của Khoáng Dã, mà thủ phạm gây ra tội lỗi với người nào đó vẻ mặt tươi cười bắt tay với chủ tịch Nguyên Soái, Lý Hàn Phong. Cuối cùng, cuộc chiến khốc liệt kéo dài hơn mười năm trên thương trường này đã kết thúc bằng sự thảm bại của Khoáng Dã.

Lý Hàn Phong, chủ tịch tập đoàn Nguyên Soái, đã trở thành huyền thoại trong chốc lát. Khoáng Dã cũng nhanh chóng thay logo Nguyên Soái sau buổi lễ.

Kết thúc cũng đã là sáu giờ tối, Chu Lẫm trực tiếp lái xe đến căn hộ của Cố Phi, sau khi vào cửa liền đi thẳng vào phòng ngủ của Cố Phi, ngã ở trên giường. Tư thế ngủ với cơ thể lớn khiến Cố Phi suýt chút nữa đã đá Chu Lẫm ra ngoài. Nhưng nghĩ rằng Chu Lẫm có vẻ thực sự mệt mỏi, Cố Phi nhẹ nhàng cởi áo khoác và giày, giúp Chu Lẫm đắp chăn lại đàng hoàng.

“A Phi, cuối cùng tôi cũng đã tiêu diệt được lão cáo già. Cha mẹ tôi ở trên trời cũng nhất định vui mừng”, Chu Lẫm đưa tay che mắt, giọng điệu rất ôn nhu.

“Ừm, cậu sẽ không phải mệt mỏi nữa.” Cố Phi thực sự rất vui cho Chu Lẫm.

“A Phi, chúng ta kết hôn đi!”

“......Tôi là một người đàn ông......”

“Ồ! Suýt nữa thì tôi đã quên mất!”

“..............”

Trong lúc Chu Lẫm đang ngủ, Cố Phi kiên nhẫn nấu bữa tối, biết hôm nay là ngày trọng đại của Chu Lẫm, là ngày cậu được giải thoát, vì vậy Cố Phi đã mua rất nhiều đồ ăn.

Cố Phi rất hiểu bóng tối ẩn chứa trong lòng Chu Lẫm hơn mười năm qua, đó không phải là hận thù bình thường, bởi vì Chu Lẫm đã nói với Cố Phi rất nghiêm túc rằng anh ta muốn giết Đổng Vũ Trịnh.

Cố Phi cũng biết rất rõ tình cảm của Chu Lẫm dành cho mình, đó không phải là tình yêu có thể giữ được bên nhau trọn đời, đó chỉ là sự ỷ lại đơn thuần. Lần nào cậu cũng đều nhấn mạnh với Chu Lẫm rằng mình là đàn ông còn Chu Lẫm thì vẫn cái dáng vẻ thì ra là thế ấy, điều mà Cố Phi muốn là Chu Lẫm nói với cậu rằng tôi yêu cậu còn những điều khác cậu không quan tâm.

Chu Lẫm ngủ chưa đến một giờ thì tỉnh lại, đi đến sau lưng Cố Phi, hung hăng ôm lấy hắn.

Nhưng Cố Phi vẫn bình tĩnh tiếp tục nấu ăn mà không quay đầu lại.

“Cậu không có phản ứng gì sao? Lần nào tôi cũng không thể dọa cậu được. Thật nhàm chán!” Chu Lẫm cong môi, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, đặt cằm lên vai Cố Phi một cách lười biếng.

“Làm loại hành động nhàm chán này chỉ có thể là cậu thôi. Đã n lần rồi. Nếu có thể dọa được tôi vì những điều này, tôi thật là đồ ngốc.”

“............”

“Còn một lúc nữa mới có thể ăn cơm. Cậu quay lại giường và ngủ thêm chút nữa đi.”

“Tôi không buồn ngủ nữa, tôi đã ngủ lâu trong phòng họp của Nguyên Soái rồi.”

“............” Cố Phi không khỏi trợn tròn mắt, loại thần kinh nào có thể ngủ quên trong tình huống đó.

“A Phi, để tôi đưa cậu đi quán bar!” Chu Lẫm đột nhiên phấn khích nói.

“Tôi sẽ không tới nơi đó, thật lãng phí! Chúng ta sẽ ăn cơm tối ở nhà.”

“Được, được Phi Phi, tôi sẽ nghe lời cậu cả đời! Về sau cái gì cũng đều nghe cậu hết có được không?” Chu Lẫm vẻ mặt đáng thương, vì sợ Cố Phi cự tuyệt. Kỳ thật Chu Lẫm rất muốn hôm nay uống say, vứt bỏ hết áp lực trong lòng, ngày hôm sau bắt đầu lại cuộc sống mới. Kỳ thật, Chu Lẫm không uống rượu một trận thoải mái trong nhiều năm. Cậu nhớ rõ lần cuối cùng cậu uống say là khi cậu gặp Cố Phi khi cậu mười lăm tuổi, bí mật trộm một thùng rượu và cùng với Cố Phi uống say trong căn hộ.

“Cậu thật sự muốn nuôi tôi sao? Cái gì cũng đều nghe theo lời tôi?” Tắt lửa, Cố Phi quay đầu, nghiêm túc nhìn Chu Lẫm.

“Đương nhiên! Cậu chính lão bà tương lai của tôi!” Vẻ mặt Chu Lẫm rất cao hứng.

“Tôi là một người đàn ông!”

“Ồ! Ừ! Suýt nữa thì quên.”

“................”

Cuối cùng, Cố Phi vẫn bị Chu Lẫm dỗ dành lừa gạt đi ra khỏi căn hộ. Trong lòng Cố Phi rất buồn lòng phải thừa nhận, chính mình sẽ vĩnh viễn đều không thể cự tuyệt lời nói ngọt ngào của Chu Lẫm.

Chu Lẫm đưa Cố Phi đến quán bar có tên “Intoxicated“.

“Intoxicated” luôn là một tài sản của Khoáng Dã, và nó cũng là quán bar sang trọng nhất ở thành phố V. Những người ra vào đây không chỉ con nhà quyền quý mà là cả người có chức quyền, đến đây không bàn về cuộc sống hay công việc mà chỉ để giải trí.

Chỉ sau buổi lễ bàn giao hôm nay ở Khoáng Dã, “Intoxicated” đã trở thành tài sản của Nguyên Soái. Nhưng cho dù Chu Lẫm có lưu lạc đầu đường, cậu cũng tin chắc những người ở bên trong “Intoxicated” sẽ vẫn luôn coi cậu là khách VIP. Bởi vì hồi đó chính Chu Lẫm là người tạo ra “Intoxicated”, mà “Intoxicated” từ quản lý đến nhân viên đều là anh em hoạn nạn của Chu Lẫm. Ngay khi bước vào cánh cửa, quản lý Diệp Văn Sâm của “Intoxicated” đã tươi cười bước tới.

“Cơn gió nào đưa Tiểu Nhị đến đây! A Phi cũng tới rồi!”

“.........” Mỗi khi Diệp Văn Sâm gọi Chu Lẫm là Tiểu Nhị, Chu Lẫm rất muốn đánh Diệp Văn Sâm đến chết.

Lúc này ở lối vào của “Intoxicated”, một chiếc Lincoln màu đen dừng lại.

Bên trong xe, “ Lý tổng, tôi sẽ lập tức thông báo cho quản lý đến đón ngài. Xin ngài chờ một lát.”

“Không, tôi không đến để kiểm tra. Chỉ cần đi theo tôi.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, sau đó đeo kính râm bước vào “Intoxicated“.

Lý do lần này Lý Hàn Phong cũng giống như Chu Lẫm đến quán bar để giảm bớt áp lực, tranh đấu nhiều năm với Khoáng Dã, Lý Hàn Phong cũng chưa được thoải mái giây phút nào. Nếu không có người bí mật cung cấp tin tức về Khoáng Dã cho Nguyên Soái nhiều năm như vậy, thì việc đánh bại Khoáng Dã gần như không thể.

Tất nhiên Lý Hàn Phong không biết rằng người đã bí mật cung cấp thông tin cho Nguyên Soái chính là Chu Lẫm.

Lúc này, Chu Lẫm đang uống rượu với Diệp Văn Sâm và một vài người bạn, mọi người liên tiếp rót rượu cho Chu Lẫm, khi Diệp Văn Sâm thuyết phục Cố Phi uống, Cố Phi đã rất lịch sự từ chối nói: “Lần sau tôi sẽ uống. Hôm nay tôi phải lái xe đưa Chu Lẫm về nhà, tôi không uống được“. Vì vậy, mọi người càng rót nhiều rượu cho Chu Lẫm, hết ly này đến ly khác.

“Nhị thiếu gia, tôi nghe nói anh đã gặp mặt Lý tổng, thế nào? Phụ nữ trong quán bar miêu tả anh ta là một người đàn ông nhân thần cộng phẫn*.” Trợ lý Tiêu Công của Diệp Văn Sâm nói.

*nhân thần cộng phẫn: người và thần đều tức giận (mixiao: theo tui hiểu có nghĩa người đàn ông chẳng được lòng ai, đi đâu người ta cũng ghét hem biết đúng không =)))

“Lý tổng? Lý tổng nào?”

“...... Không phải là Lý tổng của Nguyên Soái tên là Lý Hàn Phong sao?” Nhìn lão đại của mình không ra cái dáng vẻ gì, Tiêu Công có ý muốn đánh cho một chưởng. Tất nhiên, đây chỉ là ý nghĩ. Tất cả bạn bè của Chu Lẫm đều biết rằng động thủ với Chu Lẫm là tìm đường chết.

“Ồ!!! Hắn nha! Tôi quên mất!”

Tất cả mọi người, “...........”

“Xem ra Tiểu Nhị cố tình nói điều này vì ghen tị với Lý tổng đi!” Diệp Văn Sâm nói mà không sợ chết.

“Chết tiệt! Lý tổng thì sao?” Chu Lẫm nói, “Bây giờ thay đổi chủ nhân, các người hùa theo hắn phải không?” sau đó Chu Lẫm ôm chặt lấy Cố Phi bên cạnh, giọng nói nũng nịu, “A Phi! Bọn họ đều không cần tôi. Cậu cũng không thể không cần tôi! “Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Diệp Văn Sâm và Tiêu Công với ánh mắt đầy sát khí: “Tôi nghĩ tôi nên vận động cơ và xương một chút“. Các khớp ngón tay của Chu Lẫm lúc này phát ra tiếng.

“Nhị thiếu gia thứ lỗi, anh Diệp không có ý đó. Cho dù Lý Hàn Phong đã trở thành chủ nhân của Intoxicated nhưng trong lòng chúng tôi cậu vẫn luôn là chủ nhân!” Tiểu Công gào lên một cách giáo điều*.

*giáo điều: niềm tin không thể thay đổi

“Được rồi, Tiểu Công, đừng hú nữa.” Diệp Văn Sâm đào đào lỗ tai tiếp tục nói với Chu Lẫm, “Tiểu Nhị, cậu đã nghe tin đồn về Lý Hàn Phong chưa?

“Tin đồn gì vậy?” Thành thật mà nói, Chu Lẫm thực sự không muốn nói chuyện với hắn khi Diệp Văn Sâm gọi mình là con thứ.

“Lý Hàn Phong, hắn thích nam nhân!”

“Phốc!” Rượu chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài trong tích tắc. Chu Lẫm không thể ngờ rằng người đàn ông trông như yêu quái kia lại thực sự là người đồng tính nam.

“Đặc biệt lại là một người đàn ông đẹp trai. Tôi luôn nghĩ rằng anh ta sẽ tấn công cậu sau khi nhìn thấy cậu. Tất nhiên tôi không khen ngợi cậu đẹp trai đâu.”

“............” Câu sau là quá đáng, này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.