Trên gương mặt trắng trẻo kia lập tức đỏ hồng lên, Lam Mặc không thể tin
được nhìn Noãn Noãn, cái tát đó, thật sự là rất hận lực.
“Em … Em là người con gái đầu tiên dám tát anh đấy!”
Lam Mặc bĩu bĩu môi, tự cười giễu cợt.
“Xóa những bức hình đó đi!”
Noãn Noãn tức giận.
“Hux … Xóa hết đi, những thứ hay ho như thế này, em cho là anh sẽ không coppy ra sao?”
“Anh!”
Noãn Noãn lại giơ tay lên, muốn cho anh ta một cái tát nữa, lại bị anh ta nắm lấy cổ tay.
“Vừa rồi đã bị em tát một cái, anh còn có thể để em thực hiện được tiếp sao! Tô Noãn Noãn, em đã thách thức đến giới hạn cuối cùng của anh rồi, cái
tát này, em sẽ phải trả giá đấy!”
Anh ta nói đầy hận ý, đôi mắt hẹp dài mang theo ánh âm u, có chút đỏ thẫm, lực đạo trên tay cũng dần tăng lên.
Noãn Noãn bị lực đạo của anh ta là đông lại, cổ tay đau đến nỗi muốn rớt nước mắt, song một tiếng kêu cũng không có.
“Giỏi chịu đựng thật! Em nói xem, nếu bị Ninh Nam nhìn thấy những bức hình
này rồi, anh ta sẽ nghĩ thế nào, sẽ trừng phạt em thế nào đây.”
Khuôn mặt anh ta bức đến gần cô, đôi môi dừng lại trên má cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả ra trên mặt cô, giọng điệu lại vô cùng kinh dị.
“Anh muốn làm gì?”
Noãn Noãn sợ hãi, không dám nghĩ tới phản ứng của Ninh Nam khi nhìn thấy
những bức ảnh này, cô có thể dự cảm được, đó sẽ là một trận hủy diệt
long trời lở đất.
“Em sao lại cứ không đồng ý thân mật hơn với tôi?”
Lam Mặc càng tiến sát cô hơn nói, tay vẫn đang giữ lấy cổ tay cô, như muốn làm biến dạng nó.
Noãn Noãn cảm thấy xương cốt trên cổ tay đau đớn đến tận tim, lưng dựa vào
thành mặt bàn bếp, thân thể không ngừng nghiêng về phía sau, cô không
muốn gần gũi với anh ta như vậy, cô căm ghét người đàn ông này.
“Anh ta lưu lại dấu ấn trên người em, rất rõ ràng đấy, Tô Noãn Noãn em lại
mang theo dấu ấn tên họ một người đàn ông, cũng không cảm thấy bị sỉ
nhục sao? Hay là em lại đang rất hưởng thụ đây? Trời sinh đã là tiện nữ
như vậy?”
( nguyên văn :Thiên sinh phạm tiện )
Noãn Noãn
nhìn người đàn ông điên cuồng trước mặt, biểu tình của anh ta mặc dù có
chút ghê tởm, lời nói ra lại là cực kì ác độc, như đang phát tiết ra một loại tình cảm nào đó đã phải đè nén rất lâu rồi, hoàn toàn không giống
với Lam Mặc bình thường vẫn là.
Anh ta đang ghen tị cái gì? Đang để ý đến gì? Đang muốn hủy diệt cái gì?
Noãn Noãn không hiểu được, cô chỉ biết là, hóa ra Lam Mặc đối với Ninh Nam, hoàn toàn không hề thành tâm như cô đã nhìn thấy.
Anh ta thậm chí rất hận Ninh Nam!
“Thật hối hận đêm hôm đó, anh không lưu lại trên người em cái gì, nếu không, em liệu có phải sẽ nhớ đến anh không đây.”
Anh ta nói ra càng nhiều hận ý, chăm chú vào cổ áo của cô, biểu tình dường như bị bóp méo,
“Em là người phụ nữ của Ninh Nam! Còn đi câu dẫn Tấn Tịch, anh cũng tồn tại bên họ như vậy, em không nhìn thấy sao!”