Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương

Chương 143: Q.4 - Chương 143






Phản ứng đầu tiên của Noãn Noãn chính là muốn đưa cô ấy đến bệnh viện, bộ dạng của cô ấy thế này, nội thương cùng ngoại thương không biết có thể sống được nữa hay không.

“Ninh Manh, cô phải cố lên a … … !”

Lau đi nước mắt làm mờ tầm nhìn kia, Noãn Noãn khởi động xe, run rẩy cầm di động lên, gọi vào số di động của Ninh Nam.

Ninh Nam đến bệnh viện gần như cùng một lúc với cô.

Từ buổi sáng khi hai người họ đi ra khỏi nhà, anh đã có dự cảm bất an, Noãn Noãn hôm nay lại không đeo sợi dây chuyền anh tặng, điều này càng làm anh đứng ngồi không yên.

Cố nhịn lại tâm tình không tốt đó, đến buổi trưa rốt cục không nhịn được nữa gọi vào điện thoại của cô ấy thì lại thấy tắt máy, gọi cho Ninh Manh, cũng là như thế.

Sau đó, cho đến khi nhận được cú điện thoại nghe không thành lời của cô ấy, trong điện thoại, cô ấy khóc lóc không nói được rõ ràng, song anh chỉ nghe hiểu được một câu : Ninh Manh bị hãm hiếp rồi!

Đem theo sự kinh hoàng không tưởng tượng được đến bệnh viện, anh hi vọng chỉ là bản thân đã nghe nhầm rồi.

“Con bé đâu? “

Chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật, là lúc Ninh Manh vừa được đưa vào trong.

“Cô ấy vừa mới được đưa vào trong, Ninh Nam, xin lỗi, xin lỗi… … ”

Cuối cùng cũng gặp được Ninh Nam, Noãn Noãn tức khắc mềm nhũn ra ngồi trên sàn, sợi dây trong đầu cô kia, từ lúc bị bắt đã căng lên hết cỡ, lưu lạc ở biên giới của sự sụp đổ.

Hiện giờ, cô chỉ có thể tóm lấy Ninh Nam như đang muốn cứu lấy sinh mệnh mình, giọng nói đã khàn đặc khó mà nói chuyện, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Ninh Nam cũng bị dọa đến ngây ra, đừng nói đến phản ứng của cô ấy đáng sợ thế nào, chỉ cần bộ dáng hiện tại của cô, đầu tóc rối loạn, trên cánh tay đều là những vết xước thật sâu, còn có trên y phục, thậm chí là cả mặt cũng đều là máu, cứ như thể người vừa mới thoát ra khỏi hiện trường một vụ giết người vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì! Ninh Manh rốt cuộc bị làm sao! Em nói rõ ràng xem nào!”

Anh phải cố sức mới đưa được cô ấy từ mặt đất ngồi lên được trên ghế, còn hơn cả sự bi thảm của Noãn Noãn hiện giờ, anh còn muốn biết hơn Ninh Manh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cô ấy bị một lũ súc sinh … … Xin lỗi, em không thể ngăn chúng lại được, xin lỗi … … “

Noãn Noãn chỉ có thể vô lực mà khóc, vô lực mà xin lỗi.

“Em nói cái gì? Em không ngăn được? Em ở ngay bên cạnh sao? Em thấy con bé bị … … !?”

Anh ta đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy cằm cô, như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, tim nảy lên mạnh mẽ như muốn rơi cả ra, “Vậy còn em? Em có bị chúng làm gì không?”

“Em không sao, Ninh Manh, nhưng mà Ninh Manh … … ”

Nói không nên lời, Noãn Noãn cũng không biết mình đang diễn đạt điều gì, nỗi căm hờn cùng ủy khuất vốn dĩ nghĩ là có thể phát tiết ra với Ninh Nam.

Song thái độ của anh ta, làm cô càng buồn hơn nữa, trong mắt anh ta chỉ có em gái, anh ta đang trách cô!

Ninh Nam đột nhiên đứng dậy, bước lên bước xuống hai bước, đột nhiên đấm một phát vào bức tường bệnh viện, anh ta hiện giờ, chỉ có thể dùng cách này để trút giận.

“Anh làm gì thế!”

Kinh ngạc vì hàng động bất ngờ của anh ta, Noãn Noãn muốn đi ngăn lại, lại bị anh ta tóm lấy cổ họng.

Trong đôi mắt trách móc kia của Ninh Nam tràn đầy nghi ngờ,

“Em nói xem rốt cuộc là chuyện gì, tại sao con bé bị hãm hiếp mà em thì không, tại sao lại hạ thủ với con bé, hả ? Em tốt nhất là đem sự tình giải thích rõ ràng!”

Noãn Noãn bị anh ta ép lại sắp không thở nổi nữa, trong đôi mắt phẫn nộ của anh ta, cô đã nhìn thấy bản thân mình càng lúc càng vô lực.

Tại sao! Tại sao! Cô cũng không biết tại vì sao! Tại sao đám người kia lại dùng cách thức tàn nhẫn như vậy với Ninh Manh, tại sao bọn chúng lại khóa cô ở bên cạnh, để cô tận mắt chứng kiến cô ấy bị làm nhục, tại sao tên thủ lĩnh kia lại nói, có thể tùy ý chơi đùa với Ninh Manh, song với cô lại không được đụng vào!

Tại sao! Tại sao! Cô cũng rất muốn biết điều đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.