Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương

Chương 179: Q.5 - Chương 179




Mục đích chỉ có một : hủy hoại cô ta! “Cô ta không được, vậy thì để anh, dù sao thủ hạ của tôi nam nữ đều có thể ăn.”~ Lời nói của Lạc Phong mang theo ý vị trêu đùa, hắn ta cứ muốn xem xem người đàn ông mà Tô Noãn Noãn dẫn tới đây, liệu có phải là ai ai cũng sẽ cam tâm tình nguyện vì cô ta mà vứt bỏ tính mạng. Thủ hạ của hắn, hai mươi mấy người, phải chịu đựng như vậy, không chết thì cũng thành tàn phế! Trong tâm Tấn Tịch đang giằng co dữ dội, anh đã nghĩ sẽ bỏ ra tất cả để giúp đỡ Noãn Noãn, song điều kiện này của Lạc Phong, không hề nằm trong phạm vi anh có thể chịu đựng được. “Tấn Tịch, đừng … …chúng ta đi thôi … … “ Noãn Noãn kéo kéo vạt áo anh ta, cô nhìn thấy biểu tình của anh ta đang dao động. Đột nhiên thấy thật cảm động, cho dù có muốn gặp mặt Hàn Cảnh Thìn đến thế nào, cũng không thể để Tấn Tịch phải trả cái giá đắt như vậy. Tấn Tịch đứng đó, không có động tĩnh gì, lại thấy đây đúng là một cơ hội hiếm có, nếu như có thể qua được cửa ải này, dựa vào tính cách của Noãn Noãn, sau này đối với anh ta, tuyệt đối sẽ một lòng một dạ ( nguyên gốc : tử tâm tháp địa — thường dùng để hình dung việc đã có chủ định, quyết sẽ không thay đổi — đồng nghĩa với một lòng một dạ. ) “Lạc Phong, đừng giận tôi nói thẳng, nhân phẩm của anh, vốn nổi tiếng là xấu xa, nếu như tôi theo lời anh mà làm, cuối cùng anh lại không chịu để Tô tiểu thư đây gặp Hàn Cảnh Thìn, vậy chúng tôi cũng chẳng làm gì được anh cả, dù sao đây cũng là địa bàn của anh.” Nghe xong lời Tấn Tịch nói, Lạc Phong cười lớn, không thể không phục sự khôn ngoan của anh ta. Thực chất, hắn đúng là có suy nghĩ này, Tô Noãn Noãn kia muốn gặp Cảnh Thìn, nằm mơ ! Hắn không thể nào để Hàn Cảnh Thìn gặp mặt cô ta được, sẽ uy hiếp đến chuyện tình cảm của hai người họ, vốn dĩ trước giờ hắn đều có thể làm được ra chuyện rất tàn độc. “Cậu thông minh lắm, tôi chẳng có mục đích gì khác cả, chỉ muốn hủy hoại cô ta!” Ngón tay thon dài của Lạc Phong chỉ chỉ vào Noãn Noãn, “Vốn dĩ hôm nay các người đã tự đưa thân đến cửa, tôi lại càng không thể nào bỏ qua cho các người được, Cảnh Thìn, các người không được gặp, có điều tôi có thể xem xét đem thi thể cô ta cho Cảnh Thìn, như vậy tim anh ấy mới có thể chết hoàn toàn.” Hắn ta bắt đầu thấy hưng phấn vì chủ ý này của mình… … “Tấn Tịch, cậu cứ suy nghĩ xem xem có nên nhúng tay vào việc này nữa không, hoặc là cô ta chết, hoặc là, cả hai người cùng chết.” Noãn Noãn bắt đầu thấy hối hận vì đã để Tấn Tịch đưa cô đến đây, không nghi ngờ gì đã làm liên lụy đến Tấn Tịch rồi. Sự tàn bạo cùng khát máu của Lạc Phong, vượt xa sự tưởng tượng của người thường, xem ra, hôm nay, không những không gặp được Hàn Cảnh Thìn, mà còn liên lụy cả đến Tấn Tịch. “Chết một người là đủ rồi !” Noãn Noãn nhìn Lạc Phong, trong mắt kia không có chút sợ hãi, “Cái mà anh muốn là mạng của tôi, không có quan hệ gì với anh ấy!” “Đồ ngốc … … “ Tấn Tịch vỗ vỗ đầu cô, cười rộ một cái, “Tôi không để cô chết được.” Ánh mắt của anh ta thật ấm áp, Noãn Noãn luôn có thể cảm nhận được sức lực trong ánh mắt của anh ta, tim cũng bình tĩnh được xuống. “Lạc Phong, anh muốn mạng của cô ấy, tôi nhất định phải nhúng tay vào, có điều, nếu như chúng tôi cùng chết ở Yêu Kiều này, tôi khẳng định, sau này anh sẽ liên tiếp gặp phiền phức !” Tấn Tịch nhẹ nhàng mở miệng, dường như chắc chắn Lạc Phong không dám đụng vào anh ta. Đối với thái độ bình tĩnh thoải mái kia của Tấn Tịch, Lạc Phong biết là mình đã gặp phải đối thủ rồi, lời nói của anh ta tuyệt đối không phải là lời đe dọa suông, thế lực của Lam gia không thể coi thường, Lam Quân Kỵ lại càng là một lão hồ ly, nếu như vì cô gái này mà làm đến nỗi sau này ngày nào cũng không được yên bình, e là có chút vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn. Nhìn thấy Lạc Phong đã do dự, Tấn Tịch khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đánh vào tâm, anh ta tự tin mình có bản lĩnh này. “Cho nên, vẫn là câu nói cũ, nếu như cậu có thể để đám thủ hạ kia của tôi chơi một lượt, tôi sẽ thả hai người ra, lần này, tuyệt đối không nuốt lời !” Tấn Tịch nhìn một lượt những người xung quanh, ai nấy đều cao to, vừa nhìn đã biết là những cao thủ được huấn luyện đặc biệt. “Được !” “Tấn Tịch !” Noãn Noãn không dám tin nữa, “Không được đáp ứng bọn họ, anh sẽ chết mất.” “Không sao đâu … … ” Anh ta đưa cô một ánh nhìn an ủi. “Thẳng thắn lắm !” Lạc Phong vỗ tay, ca ngợi lòng can đảm của anh ta, “Các người nghe rồi đấy, đưa cậu ta xuống dưới, tùy ý các người chơi đùa !” “Tấn Tịch !” Noãn Noãn có ý muốn xông lên ngăn cản, lại bị thủ hạ của Lạc Phong ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tấn Tịch bị kéo xuống dưới. “Chậm đã ! Ai cũng không được đụng vào cậu ta !” Một giọng nói đàn ông thanh nhã đột nhiên xuất hiện, lại âm thầm mà làm sản sinh ra sự đe dọa, làm mọi người đều ngây ra. “Cảnh Thìn !” Nhìn rõ người vừa bước vào, Noãn Noãn ngây ra. Anh ấy vẫn là khuôn mặt trong trí nhớ của cô, đã không còn gầy như lần đầu tiên gặp ở Yêu Kiều lúc đó nữa, song làn da lại trắng đến có chút kỳ quái. “Cảnh Thìn !” Lạc Phong lập tức đứng dậy, hắn ta sao lại quên mất, là hắn đã cho Cảnh Thìn đặc quyền, để anh ta có thể tự do đi lại trong Yêu Kiều, hơn nữa còn có thể phân phó cho thuộc hạ của hắn ta. “Lạc Phong ! Nếu như không phải là chính tôi nghe được, tôi cũng không biết được là anh lại đối với bạn tôi như vậy đấy !” Hàn Cảnh Thìn bước đến trước mặt Lạc Phong, lúc đi qua Tấn Tịch, còn hơ hơi dừng bước, vừa rồi anh đứng suốt ở cửa phòng nghe trộm họ đối thoại, lòng tốt của Tấn Tịch với Noãn Noãn, làm anh rất cảm động, anh đã không còn có tư cách để đem lại hạnh phúc cho Noãn Noãn, còn người đàn ông này, anh ta có thể ! “Cảnh Thìn, anh cũng thấy rồi đấy, bên người Noãn Noãn đã có người đàn ông khác, cô ta đã phản bội anh, tôi chỉ giúp anh giết cô ta, sau này chúng ta sẽ có thể an tâm mà sống cùng nhau rồi.” “Cái đồ điên nhà anh, anh hiểu gì là tình yêu !” Lạc Phong bị sự khinh ghét trong mắt anh ta làm đông cứng lại, anh sao lại có thể nhìn hắn như vậy, anh đối với hắn tốt thế, tại sao cô gái này vừa xuất hiện là lại thay đổi hoàn toàn. “Tôi là không hiểu, tôi cũng không cần hiểu !” Lạc Phong phát nộ, lại hồi phục bản tính ác quỷ của hắn ta, bước lên miết chặt lấy cằm Cảnh Thìn, ” Cảnh Thìn, đừng có thấy tôi sủng anh, anh lại có thể không coi trời đất ra gì, hôm nay tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy cô ta chết !” “Anh giết cô ấy, tôi không phản đối, chỉ có điều, tôi cũng không muốn sống nữa … … ” Sau đó, anh dùng tốc độ nhanh nhất, từ trong túi áo lấy ra một con dao găm, đâm hướng vào trong tim mình. Lưỡi dao lạnh lẽo, đâm vào trên ngực, làm chảy ra dòng máu nóng, đâm đau vào mắt hắn ta. “Cảnh Thìn, anh không được làm thế … … ” Lạc Phong buông cằm anh ra, ôm lấy anh, sớm đã bị dọa đến hoảng loạn hết cả lên, hắn không thể để người đàn ông mà hắn yêu, phải chịu một chút thương tổn, như vậy so với làm hắn bị thương còn đau đớn hơn. Noãn Noãn xông đến, lại bị Lạc Phong gầm lên ngăn lại, “Cô cút đi cho tôi !” Noãn Noãn đứng bất động ở nơi đó, bị tay hắn ta ngăn lại, với anh ấy, dù cho đã không còn là tình yêu, nhưng tình cảm mà giữa hai người họ đã từng có, ai cũng không thể thay thế được. Nhìn Hàn Cảnh Thìn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch ra, chỉ có thể để mặc dòng lệ rơi xuống, lại không thể giúp anh, Cảnh Thìn, anh đã hi sinh cho em quá nhiều rồi ! “Lạc Phong, để tôi được nói chuyện riêng với cô ấy … … “ Hàn Cảnh Thìn nhìn Lạc Phong, nỗi đau đớn lúc này của hắn ta, đều được viết ở trên mặt, một người đàn ông, còn có bao nhiêu thủ hạ ở đây, lại khóc thế này. Anh vươn tay, không biết tại sao lại thương tâm khi thấy nước mắt của hắn như vậy, nhẹ nhàng giúp hắn ta lau đi, anh biết bản thân mình rất tàn nhẫn, tàn nhẫn như vậy đối với Lạc Phong, song, anh chỉ có thể dùng sinh mạng chính mình để đánh cược. Lạc Phong uất hận nhìn Noãn Noãn, tại sao anh ấy dù đã bị thương vậy, còn muốn nhất định phải nói chuyện riêng với cô ta, còn sự đau đớn trong tim mình, anh không nhìn thấy sao ? “Để tôi nói chuyện riêng với cô ấy … … “ Hàn Cảnh Thìn tiếp tục cố chấp cầu xin Lạc Phong, nói rồi, tay đang nắm lấy cán dao kia, lại đâm sâu thêm vào trong chút nữa. Động tác của anh rất chậm, âm thanh da thịt bị cắt ra, bị nghe thấy rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.