“Anh đã biết tôi là Hàn Dật Thìn, chuyện của chúng ta, sẽ không kết thúc sớm thế này được, mười sáu năm trước, là Ninh gia nhà các người hại gia đình tôi ly tán!”
Mở miệng lần nữa, giọng điệu của Hàn Dật Thìn đã không còn bình tĩnh được nữa.
Ninh Nam hơi hơi cười, đối với phản ứng của anh ta đúng là nằm ngoài dự liệu. Mặc dù mười sáu năm trước, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, song Hình Tuệ đã nói với anh đại khái chuyện năm đó, bọn họ đã đánh vào Hàn gia, còn có chuyện bố anh là Ninh Chính Phong tự sát, chính là do Tô Trác Thiên gây ra, còn Tô gia và Hàn gia trước giờ quan hệ đều rất tốt.
Vì vậy, từ nhỏ anh đã luôn có suy nghĩ, Tô gia – Hàn gia đều là kẻ thù!
“Ân oán của đời trước, đã định là phải tiếp tục ở đời chúng ta, chúng ta cứ chờ xem.”
Con mắt đen thẳm của Ninh Nam lóe ra tia sáng sắc nét, kẻ địch trước mắt, nhất định là người so với anh có sức lực ngang nhau.
Hàn Dật Thìn đứng dậy, ánh mắt sắc như dao tương tự nhìn anh một cái, lúc sắp đi, còn nói lại một câu:
“Tô Noãn Noãn cô gái này, tôi muốn chắc rồi!”
Ninh Nam vẫn là nụ cười như thế, ngồi trên ghế mây, tiếp tục hưởng thụ ánh nắng.
Trong đầu, đã bắt đầu suy xét.
Hai kẻ kỳ phùng địch thủ, mỗi người đều nắm giữ bí mật của đối phương, cho nên anh biết, bọn họ sẽ ngầm thỏa thuận giữ kín bí mật này, sau đó, công bằng mà cạnh tranh.
Ba ngày nằm viện, Noãn Noãn mỗi ngày đều đến bệnh viện để báo cáo.
Trò chuyện với anh, đút cho anh ăn, đôi khi lại còn bị anh trêu đùa, những điều này cứ dần dần biến thành thói quen, quan hệ của bọn họ ấm áp lên không ít, không giống như lần trước, lần này, Noãn Noãn đã không còn cảnh giác nữa, cũng không còn cảm thấy sự ôn nhu kia của Ninh Nam là giả vờ nữa.
Ngày thứ tư, vẫn là như thế.
Trên ban công, Noãn Noãn đang gọt vỏ cam cho Ninh Nam, Ninh Nam ngồi nghiêng trên ghế mây chăm chú nhìn cô gọt, đôi lúc lại dùng ngón tay vuốt vuốt lên khuôn mặt cô.
Dưới ánh nắng, làn da của cô bị chiếu càng thêm trong suốt, cảm giác chạm vào mềm mại, làm Ninh Nam càng yêu không muốn rời tay.
Noãn Noãn cắt cam đặt xuống trước mặt anh, mỉm cười với anh.
Ninh Nam lại không dùng tay đón lấy, mở miệng ra, ý bảo cô đút.
Noãn Noãn cũng đã quen, đem miếng cam đút vào miệng anh, ngón tay lại bị anh cắn lấy.
Động tác này, quá khiêu khích, làm khuôn mặt Noãn Noãn phút chốc biến thành đỏ ửng, muốn rút tay về, Ninh Nam lại cứ ngậm lấy không buông, còn nhè nhẹ mút lấy nó.
Chiếc lưỡi cuộn lấy ngón tay cô, đem theo hương vị đặc biệt thơm của cam.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, ngón tay lại càng thấy tê tê ngưa ngứa.
Mà trong mắt anh, lại là sự ấm áp đột ngột không kịp đề phòng.
Lúc này, cô đã hoàn toàn không có năng lực kháng cự lại.