Lam Mặc cười quỷ mị, nói:
“Vậy chúng ta làm lại lần nữa nhé.”
Nói xong bèn hướng đến môi cô mà hôn xuống.
“Anh muốn làm cái gì!”
Noãn Noãn nhìn khuôn mặt đột nhiên vì tiến đến gần mà phóng to lên, nhanh
chóng lấy tay che miệng lại, ngăn chặn sự xâm nhập của anh ta.
Môi của Lam Mặc rơi trên lòng bàn tay Noãn Noãn.
“Tay em cũng mềm mại như vậy.”
Anh ta hôn liếm lòng bàn tay cô, dáng vẻ như đang hưởng thụ đến cực độ.
Noãn Noãn cảm thấy cái người này rõ ràng là một tên biến thái, nhân lúc anh
ta không chú ý, một cước đá thẳng vào bộ phận trọng yếu của anh ta.
“A! Thất Thất, em … ! “
Lam Mặc bị đau lăn xuống giường, ôm lấy hạ thân, không dám tin nhìn cô, trong mắt có ý phẫn nộ.
“Anh đi ra!”
Noãn Noãn lớn tiếng ra lệnh, mang theo giọng điệu không kiêng nể.
“Đây là nhà anh, là phòng trong nhà của anh.”
Lam Mặc bò từ dưới sàn lên, các đường nét phân rõ trên cơ thể hoàn mỹ, trên mặt không có chút biểu tình, tay nắm chặt lại, khớp ngón tay đã có chút trắng bệch ra.
Có thể nhìn ra, anh ta đang cố nhịn tức giận, dù sao, cũng không có cô gái nào dám như thế này với anh ta.
Noãn Noãn không hề kiêng nể nhìn lại anh ta, dù là rất ghét anh ta, song
nhìn thấy thân thể như được tạc ra trước mắt mình, cô vẫn là có chút
ngây ra.
Không thể không thừa nhận, thân thể của anh ta thật hoàn mỹ, khác biệt ở chỗ Ninh Nam thì cứng rắn, anh ta lại thuộc loại đường
nét nhu mỹ, nhất là làn da như tuyết kia, xem ra lại còn trắng trẻo tinh tế hơn cả làn da phụ nữ.
Lam Mặc từ trong mắt cô mà tìm lại được chút tự tin, nắm tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra, nụ cười trên mặt cũng nở ra.
“Được rồi, anh ra ngoài trước, em mặc quần áo xong rồi xuống dưới ăn sáng
nhé, lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện thăm Ninh Nam, đã được chưa?”
Anh ta quyết định đối với Noãn Noãn không thể vội vàng được, cô gái cá tính như thế này, chinh phục quá nhanh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh còn
muốn ngày rộng tháng dài.
Noãn Noãn nhìn anh ta bắt đầu mặc y
phục, không ngừng cảm thán, da mặt người đàn ông này đúng là đã đạt đến
một độ nhất định, có thể bình tĩnh như thế trước mặt cô.
Đợi cửa
đóng lại xong, cô lập tức thở dài một hơi, lật chăn ra nhìn trái nhìn
phải, cuối cùng xác định được bản thân không hề bị anh ta ăn, mới an tâm được, mặc quần áo xong xuống lầu.
Ninh Nam, anh ta có lẽ đã tỉnh rồi nhỉ? Còn có Hàn Dật Thìn nữa, không biết sống chết thế nào?