“Anh không thích con gái khóc lóc, em không nhớ rồi sao?”
Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, cười nói:
“Nha đầu, em có động tâm chút nào không?”
Noãn Noãn ngây ra, ý thức sau đó là cơ thể bỗng cứng lại, nước mắt vòng quanh nhìn anh ta.
Động tâm sao? Không có thì phải, chỉ là vào lúc tuyệt vọng không có sự giúp
đỡ nào nhất, anh ta đã bảo vệ cô, dùng sinh mệnh của anh ta, làm rung
động trái tim cô.
Đó là cảm động thôi, Noãn Noãn nhắc nhở bản thân, đúng, chỉ là cảm động.
Cảm động vì anh ta bị thương, làm trái tim cô cũng nhói lên mà không giải thích được.
Lúc đến bệnh viện, tài xế đã gọi trước cho đội cấp cứu, đã có bác sĩ đón ở cửa lớn rồi.
Hai phòng phẫu thuật đều sáng đèn.
Hình Tuệ, Ninh Manh, Tấn Tịch, Lam Mặc còn có Hạ Vi Điềm đều nhanh chóng đến nơi.
Không nói câu nào, Hình Tuệ vừa đến đã tát Noãn Noãn một cái như trời giáng,
còn muốn đánh tiếp, Ninh Manh và Tấn Tịch đã ngăn lại.
“Cô cút cho tôi!”
Chỉ vào mũi của cô, HÌnh Tuệ đã hận cô vô cùng.
“Cháu muốn chờ anh ấy tỉnh lại.”
Noãn Noãn có chút bối rối, mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta, nói rõ ràng.
“Cô hại con trai tôi bị thương, cô còn muốn đợi nó tỉnh lại à, cô là cái đồ gì chứ, lập tức cút cho tôi!”
“Thất Thất, cô đi trước đi vậy.”
Ninh Manh khó xử nháy mắt với cô một cái, lại nhìn Lam Mặc, ý bảo anh ta đưa cô đi.
Noãn Noãn hiểu ý, hiện giờ cô ở đây, chỉ e là sẽ càng làm cho mọi người phẫn nộ thêm.
“Tôi đưa cô đi thay quần áo trước.”
Lam Mặc bước đến bên cô, lại cúi thấp xuống nói thầm với cô:
“Đi trước đã, tình hình của Ninh Nam, chúng tôi sẽ thông báo với cô bất cứ lúc nào.”
“Ân.”
Noãn Noãn nhìn y phục trên người mình, gật gật đầu, cùng anh ta đi ra.
“Cô đợi đã.”
Sắp đến cửa thang máy, Hạ Vi Điềm đột nhiên gọi giật cô lại, đi về phía cô, trên mặt là hàn ý âm lạnh.
Tô Noãn Noãn đứng lại, cô hiểu, Hạ Vi Điềm cũng là hận cô lắm.
Tay giơ lên, lại là một cái tát, có điều tay còn chưa đến được trên mặt Noãn Noãn, đã bị Lam Mặc ngăn lại.
“Người đẹp, xinh xắn như thế này mà lại biến thành loại đàn bà đanh đá là
không được rồi, nói thế nào thì chúng ta cũng đã từng có quan hệ tình
cảm, đừng làm cho mọi người đều khó xử.”
Lam Mặc trên mặt là nụ
cười yêu nghiệt, giọng điệu lại vô cùng uy phong, thật khó mà thấy được
vẻ nghiêm trọng của anh ta như thế này.
Hạ Vi Điềm giật tay ra khỏi anh ta, ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Noãn Noãn,
“Nếu như anh ấy có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Quyết liệt vứt xuống câu đó xong, Hạ Vi Điềm mới trở về ghế ngồi chờ.
“Đi thôi.”
Lam Mặc kéo Noãn Noãn vào trong thang máy.
“Cám ơn.”
Noãn Noãn nhỏ giọng nói.
“Đừng khách sáo.”
Lam Mặc nhìn cơ thể cô yếu ớt, trên y phục lại toàn là vết máu, còn có
gương mặt bị sưng lên kia, bản năng thương hoa tiếc ngọc làm anh ta đối
với cô có chút đau lòng, đột nhiên kích động muốn đem cô ôm vào trong
lòng.