Như sét đánh ngang tai ! Anh đã đến muộn một bước rồi !
Hai người kia đột nhiên đông cứng lại.
Sự xuất hiện của Hàn Cảnh Thìn, làm Noãn Noãn không còn mặt mũi nào mà đối diện, lại làm cho Hàn Dật Thìn kinh hoảng mà bị ảnh hưởng.
“Súc
sinh !” Anh đóng cửa lại thân thể xông qua, kéo Hàn Dật Thìn ra, đánh
ngay một phát , lực đạo cực mạnh, đánh thẳng vào mặt anh ta.
Hàn
Dật Thìn bị anh đánh đến ngã xuống đất, cú đấm này, cực kỳ hận thù, trên miệng từng trận từng trận đau nhức, trên lợi lập tức bị chảy máu.
Anh ta còn chưa kịp bò dậy, Hàn Cảnh Thìn lại xông lên, lại một đấm nữa.
Lần này, anh ta đã có phòng bị, xoay người một cái, tránh được cú đấm này.
Hàn Cảnh Thìn phẫn nộ nhìn anh ta một cái, lại quay đầu nhìn Noãn Noãn, cô đang co tròn lại trên một góc sofa kia.
Anh lập tức tìm một miếng thảm bọc lấy thân thể cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi : “Đừng sợ hãi… … ”
Hàn Dật Thìn bò dậy từ trên mặt đất, chỉnh lại trang phục.
Anh ta còn chưa hiểu được mọi việc, Hàn Cảnh Thìn, làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này.
Vậy người mà Noãn Noãn lúc trước nói muốn cho anh gặp, chính là anh ta sao?
Nhìn cô dựa dẫm vào trong lòng anh ta, lâu như vậy rồi, mà tình cảm của hai người họ, vẫn sâu đậm như trước sao?
Ghen tỵ ! Sự ghen tỵ khủng khiếp !
“Làm sao mà anh lại xuất hiện ở đây, Hàn Cảnh Thìn ! ”
Anh ta tiến đến gần họ, trên khóe miệng kia vẫn còn đang đau nhức, má bên phải đã hơi hơi sưng lên.
Hàn Cảnh Thìn đứng dậy, phẫn nộ nhìn anh ta, anh lại nhìn thấy việc anh ta không được phép làm nhất !
Cả đời này, sợ rằng sẽ không thể tha thứ được.
“Tìm người đem cho em một bộ y phục đến đây … …” Noãn Noãn đột nhiên mở miệng, cố gắng khống chế sự run rẩy của bản thân.
Cô ngẩng đầu hướng về phía Hàn Dật Thìn, cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt kia dâng lên đầy hận ý.
“Để anh gọi Tấn Tịch mang đến … … ” Hàn Cảnh Thìn nhỏ giọng hỏi.
“Đừng … … ” Cô cực lực lắc đầu, không biết là vì sao, lại rất sợ bị Tấn Tịch
biết được rằng cô không hề thuần khiết như thế này, lo sợ sẽ bị người ta khinh miệt.
“Được, để anh gọi người khác đem đến.” Anh gọi một cuộc điện thoại, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hàn Dật Thìn.
“Hàn Dật Thìn, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng cậu lại làm thế
này với Noãn Noãn, cậu đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ được nữa
rồi !”
“Tôi vốn dĩ không cần sự tha thứ của anh … … “ Hàn Dật Thìn lạnh lùng đáp lại, cú đấm vừa rồi, đã làm anh ta tỉnh ra.
Bộ dạng đáng thương của Noãn Noãn hiện giờ, làm anh ta có chút hối hận, cô gái như thế này, quá dễ dàng làm cho đàn ông phạm tội, còn anh, lại cứ
luôn đánh mất lý trí khi ở trước mặt cô !
Dục vọng mạnh mẽ muốn
độc chiếm được cô ấy, giống như một con nghiện nhìn thấy bột thuốc trên
giấy bạc, tham lam mà tôn thờ, không cách nào khống chế được.
Không khí trầm xuống, hai anh em họ, dường như cùng thỏa hiệp đợi người ta mang y phục đến xong, sẽ lại bàn tiếp.
Cửa bị mở ra, có người đưa đến một bộ y phục, Noãn Noãn đi vào trong phòng
vệ sinh để thay đồ, nhìn những dấu vết trên thân thể kia, nhìn bản thân
không còn ra hình người trong gương, mạnh mẽ mà tát cho chính mình một
cái.
Báo thù đi ! Để thân thể mình cũng bị kéo vào như vậy !
Thật châm biếm ! Thật nực cười !
Ngoài thân thể này ra, bản thân còn gì nữa ?
Nếu như cái mà họ yêu chỉ là thứ này , ha … … Liệu có phải nên tương kế tựu kế ?
Nhìn thẳng vào gương mà tự giễu, Noãn Noãn mặc từng chiếc từng chiếc áo lên, đem đầu tóc chải lại, trang điểm.
Khi bước ra lần nữa, lại là một cô thật ung dung, trên mặt mang theo nụ
cười, nhìn hai người ở phòng ăn kia, cười nói : “Gọi thức ăn lên đi … …”
“Noãn Noãn … … “ Hàn Cảnh Thìn bước tới, cô ấy như thế này, càng làm người ta lo lắng hơn.
“Em không sao … … “ Cô cười lãnh đạm một cái, nhẹ nhàng bước tới bên bàn ăn.
Nơi mềm mại nhất trên cơ thể kia vẫn đang đau nhức, từng bước đi, giống như đang có người đâm vào một nhát dao vậy.
Càng đau, nụ cười trên mặt cô càng nở rộ, sự nhục nhã này đang nhắc nhở cô rằng, Hàn Dật Thìn, sẽ nhận được báo ứng của cô !
Nhìn vào Hàn Dật Thìn ở phía đối diện, lãnh đạm mở miệng, ” Ngồi đi, người
anh cần gặp, đã tới đây rồi, chúng ta có thể bắt đầu dùng bữa được rồi.”
Hàn Dật Thìn có chút thất thần, ánh mắt của cô ấy đã hồi phục lại sự trong
sáng kia, không nhìn thấy hận thù, không nhìn thấy oán thán, thậm chí
không nhìn thấy cả cảm xúc nữa.
Ba người ngồi xuống, Noãn Noãn
không hề động đến đũa, mà chỉ nhìn hai anh em họ một cái, vừa rồi trong
lúc cô thay đồ, đã cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phía ngoài, thấy bọn họ không hề nói chuyện, lại càng không hề có chút bạo lực nào.
Hoặc là, đang đợi một đáp án.
“Cảnh Thìn. “ Cô nhẹ giọng gọi.
” Ừ ? ” Hàn Cảnh Thìn nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.
Noãn Noãn hơi hơi dừng lại một chút, ánh mắt chuyển đến phía Hàn Dật Thìn,
khóa chặt lấy nét mặt anh ta, khóe miệng lại lộ ra ý cười, “Vừa rồi em
và anh ta, là em tự nguyện ,cho nên anh hiểu lầm rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang vọng khắp trong căn phòng, giống như một linh hồn đang quẩn quanh.
Cô nhìn sự chuyển biến trên gương mặt Hàn Dật Thìn : từ kinh ngạc — đến
không hiểu — đến trầm tư — cuối cùng lại có một sự sợ hãi ngưng tụ trong mắt anh ta.
Hàn Dật Thìn không hiểu nổi suy nghĩ của cô, cô ấy
biến hóa nhanh quá, người con gái anh tự cho rằng có thể nắm bắt được,
lại sớm đã thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Cô không giống như Hạ Vi Điềm, cô trước giờ chưa từng lấy anh ta làm trung tâm.
Đột nhiên cảm thấy, đây mới là điều mà anh ta để ý đến, anh ta muốn đạt
được cái gì? Là trái tim cô , anh ta muốn để trái tim cô, chỉ có thể đặt lên mình anh ta mà thôi.
Nhưng, dù anh có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ thế nào để đoạt được tất cả của cô ấy, thứ duy nhất không thể lấy
được, lại là trái tim cô.
Anh ta trầm mặc, chờ đợi bước tiếp theo của Noãn Noãn, cô muốn làm cái gi, anh sẽ lặng lẽ quan sát.
Mà Hàn Cảnh Thìn ngồi bên cạnh kia, rõ ràng đã phát giận lên rồi, anh không biết tại sao cô lại phải nói dối như vậy.
Nước mắt vừa rồi của cô, sự đau đớn cùng tuyệt vọng của cô, đều được viết rõ trên mặt.
Nếu như là tự nguyện, làm sao mà lại đau khổ đến vậy !
“Anh có hiểu lầm hay không, anh tự mình có mắt, sẽ tự phán đoán !”
Anh lạnh lùng nhìn Hàn Dật Thìn, trong ánh mắt như đang có hai ngọn lửa nhảy múa, lúc nào cũng có thể đốt cháy lên.
“Cảnh Thìn, việc này, em sẽ giải thích cho anh, vừa rồi, bọn em chỉ là … Chơi trò chơi mà thôi, người trưởng thành mà, anh cũng hiểu được.”
Cô nói một cách nhẹ nhàng, nét mặt điềm tĩnh như thể vừa rồi đúng là chỉ là một trò chơi của người lớn mà thôi vậy.
Hàn Cảnh Thìn còn muốn nói tiếp, đã bị Noãn Noãn ngắt lời.
“Hiện giờ, vẫn là nên nói chuyện của hai người trước, sự hiểu lầm giữa hai anh em, nên giải quyết cho xong đi đã.”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dật Thìn một cái, thấy anh ta đang hứng thú
mà nghe bọn họ nói chuyện, lại cười quyến rũ với anh ta một cái.
Nụ cười này, làm tim Hàn Dật Thìn nhói một cái không rõ nguyên nhân, rõ
ràng đó là nụ cười quyến rũ, vậy mà sao anh lại nhìn thấy sát ý sâu sắc
như vậy.
Sát ý, xuất hiện trên người một cô gái, thật đáng sợ ! Xuất hiện trên Noãn Noãn vốn yếu ớt kia, lại càng đáng sợ hơn.
Từng lời nói từng hành động của cô, sớm đã không còn là thứ anh có thể nhìn thấu được nữa.
“Sự hiểu lầm giữa chúng tôi … … ? Tôi đúng là xem thường hai người rồi, Lạc Phong, lại có thể thả hai người ra?”
Anh ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, song vì sự xuất hiện của Hàn Cảnh Thìn mà làm cho anh ta không cách nào không kinh ngạc được.
Người đàn ông này, không thể nào rời khỏi Yêu Kiều được, trừ phi, anh ta đã nắm được Lạc Phong trong tay.