Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 122: Chương 122: Cửa hàng tiện lợi đêm khuya




Dịch: Vincy Nguyen

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, Hàn Phi nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Từ góc độ người qua đường, ấn tượng đầu tiên về Hàn Phi là rất nguy hiểm, khóe miệng nở nụ cười tà mị, con ngươi tràn đầy tơ máu không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào mà con người nên có, chỉ có sự ác ý ẩn giấu rất sâu.

Hắn dường như đang cố tình thu hút người khác tấn công mình, điên cuồng, xảo quyệt và nham hiểm. Nói không chừng đầu óc của hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào để phân thây đám lệ quỷ, làm thế nào để tạo ra những món đồ chơi thú vị hơn, và làm thế nào để tra tấn những linh hồn lạc đường kia.

Nhưng trên thực tế, tâm trí của Hàn Phi không liên quan đến cái gì mà phân thây, tim hắn còn đang đập thình thịch kia kìa, một bên thì điều chỉnh từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt, một bên thì nghĩ cách chạy trốn cho thật nhanh, hắn nhớ cảm giác an toàn mà Từ Cầm mang lại, hắn muốn trở lại căn hộ ma ám rồi quit game, sau đó gọi chút đồ nướng và bia, chúc mừng chính mình thật tốt lại sống qua một ngày.

Sau khi sử dụng kỹ năng Hồi Hồn, thân thể Hàn Phi rất yếu, hắn ráng chống đỡ đi sang bên kia đường, hiện tại đã đến cực hạn.

Vết máu trên tường trở nên rất nhạt, con quỷ có thể che đậy ngũ giác đã lẩn trốn, ngoài ra còn có bóng quỷ đang nhìn trộm Hàn Phi trong cửa hàng bên kia đường, nhưng dường như bọn chúng đã nhìn thấy kết cục của vết máu hình người, cho nên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

“Đã đến lúc phải trở về thôi.”

Hàn Phi có thể logout bất cứ lúc nào, nhưng hắn nghĩ rằng việc logout ở một nơi như vậy là rất nguy hiểm, tốt hơn hết là quay trở về cư xá Hạnh Phúc.

Quay người lại, Hàn Phi đang định trở về thì đột nhiên nhìn thấy Từ Cầm đang điên cuồng khoa tay múa chân ra hiệu cho mình, như muốn bắt hắn trốn trước đi đã.

Sau không phẩy mấy giây, Hàn Phi đột nhiên phát hiện đường phố yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả những con quỷ đã từng “bắt chuyện” với hắn trước đó đều biến mất.

“Qua mười phút, có thể sẽ có vật gì đó tới!”

Tiếng ca kỳ lạ vang lên từ một bên đường, hiện tại không có bất kỳ ai trên đường cả, Hàn Phi cho dù muốn chạy về cũng không kịp nữa rồi, thậm chí có thể đem những thứ không biết dẫn vào cư xá Hạnh Phúc.

Hắn không do dự, quyết đoán trốn vào cửa hàng gần mình nhất.

Sau khi thấy Hàn Phi rời đi, Từ Cầm nhanh chóng rút lui.

Xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng ca từ rất rất xa truyền đến.

Hàn Phi không biết tiếng ca có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng khi tiếng ca vang lên, bách quỷ tránh dịch, nơi này dường như đã biến thành một thành phố trống không.

Nằm sấp ở dưới tủ kính, Hàn Phi không dám gây ra bất kỳ tiếng động, nhẹ nhàng che miệng, thậm chí không dám thở quá mạnh.

Tiếng ca từ từ đến gần, Hàn Phi không hiểu đối phương đang hát cái gì, cũng không dám tùy tiện ló đầu ra, chỉ hy vọng đối phương mau chóng rời đi.

Nắm chặt ngón tay, khi tiếng ca đến gần, Hàn Phi nín thở, ngửa đầu nhìn lên tủ kính thủy tinh.

Tiếng ca dường như đang cố ý đến gần ngã tư, có lẽ nó đã bị hấp dẫn bởi điếu thuốc mà Hàn Phi đã châm trước đó, lúc này nó đang dừng lại ở ngã tư đường.

Tiếng ca quái dị vang lên ở ngã tư đường, dần dần, tiếng ca dường như đã tìm thấy Hàn Phi bằng một phương pháp nào đó!

Sự thê thảm trong tiếng ca xen lẫn tiếng cười cùng tiếng khóc cách cửa hàng càng ngày càng gần, Hàn Phi thậm chí cảm giác được đối phương đang đánh giá mình qua tủ kính.

Chiếc nhẫn của người chủ nhà trên ngón tay hắn không ngừng tỏa ra ớn lạnh, và khi tiếng ca cất lên, một cơn lạnh chưa từng có từ ngón tay hắn tràn vào cơ thể.

Những gì mà tiếng ca thể hiện còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì mà Hàn Phi từng thấy trước đây!

“Đùng!”

Một âm thanh vang giòn truyền đến từ tay Hàn Phi, hắn mở to mắt nhìn tay trái, trên chiếc nhẫn của chủ nhà xuất hiện một vết nứt.

“Nguy rồi!”

Tiếng ca bỗng nhiên biến mất, một tiếng thét chói tai vang lên trên đầu Hàn Phi cùng với tiếng tủ kính thủy tinh nổ tung.

Bên tai hắn máu chảy ròng ròng, chỉ cần nghe thấy âm thanh này, ý chí của hắn bắt đầu giảm sút, giá trị sinh mạng (HP) gần như lập tức chạm đáy.

Không chút do dự, Hàn Phi lập tức mở ra giao diện thuộc tính, ấn nút quit game.

Màu máu rơi xuống, cả thế giới đều bị bao bọc trong màu đỏ tươi, khi thời điểm mọi vật ngưng kết, ý thức của Hàn Phi bắt đầu phiêu tán, mà đúng lúc này hắn lại nhìn thấy một việc đáng sợ hơn!

Trong thành phố bị đóng băng bởi máu, có một đôi tay đưa ra ngoài, dường như muốn bắt hắn lại!

Mở mắt ra, Hàn Phi đột ngột cởi bỏ mũ bảo hiểm trò chơi, hắn đang bị sốc, thở hổn hển!

“Cái quái gì vậy! Sau khi quit game mà vẫn có thể tấn công mình được sao?”

Hàn Phi khó có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bị đối thủ bắt được trong lúc quit game, có thể thần thức của hắn sẽ bị giam cầm ở một nơi nào đó và trở thành một món đồ chơi, đồ sưu tập của thứ đó.

Lưng ướt đẫm mồ hôi, Hàn Phi bám vào tay vịn của ghế: “Sơ suất quá, mấy ngày gần đây thực sự trôi qua rất suôn sẻ nên mình thật sơ suất. Cư xá Hạnh Phúc mới chỉ là bắt đầu, những người hàng xóm trong đó đều có quan hệ với người quản lý tiền nhiệm, có thể sống sót từ tay bọn họ không phải là điều đáng tự hào.”

Tim hắn đập thình thịch, Hàn Phi chưa thể bình tĩnh lại được, cái thứ cuối cùng xuất hiện đã mang đến cho hắn một nỗi kinh hoàng khó tả.

Từ lâu, hắn đã coi quit game như là lá bài tẩy của mình, nhưng vừa rồi hắn mới phát hiện ra lá bài tẩy này cũng không có tác dụng 100%.

“Có những thứ trong thế giới tầng sâu đủ mạnh để vi phạm luật chơi sao?” Hàn Phi nhớ tới lựa chọn mà người quản lý tòa nhà tiềm nhiệm yêu cầu hắn thực hiện ở hộp đen: “Xem ra thế giới tầng sâu không chỉ tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn, thế giới đó hẳn là hoàn toàn điên rồi.”

Chỉ nghe thấy âm thanh của đối phương, lượng HP của Hàn Phi đã lập tức chạm đáy, ý thức cũng bắt đầu tan rã, hắn không biết phải giải quyết như thế nào đối với thứ như vậy.

“Những gì tồi tệ và tiêu cực nhất trong bản chất con người đều được lắng đọng trong thế giới tầng sâu. Không có gì ngạc nhiên khi nơi đây sản sinh ra cái ác cực độ đó.”

Hàn Phi nhìn chiếc mũ bảo hiểm chơi game trên bàn, sau đó lấy điện thoại ra, lật xem bức ảnh kỳ quái, trong bức ảnh Hàn Phi đang nằm trên giường đội mũ bảo hiểm chơi game.

“Lúc đó chỉ có một mình mình ở nhà, mình chưa bao giờ đoán ra được ai là người đã chụp ảnh. Bây giờ nhìn lại, có thể có thứ gì đó trong chiếc mũ bảo hiểm này làm được điều đó chăng?”

Nắm chặt nắm đấm, xương ngón tay kêu cót két, Hàn Phi cảm thấy thứ đặt trên bàn của mình không phải mũ bảo hiểm chơi game, mà là đầu người, đầu người đang nhẹ nhàng mở mắt nhìn hắn.

Cơ thể đang ở trạng thái vô cùng mệt mỏi, nhưng Hàn Phi lại không ngủ được.

Lần sau vào game, hắn vẫn ở trong cửa hàng bên ngoài cư xá, không biết thứ đó đã bỏ đi hay chưa.

“Thôi thì đi một bước, xem một bước vậy, có thể sống sót đến bây giờ đã là rất lợi hại rồi.”

Hàn Phi không ngừng tự an ủi trong lòng, nhưng hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ được, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên tiếng thét chói tai.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa vào phòng, Hàn Phi cả đêm không ngủ liền đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương cố gắng mỉm cười.

Bất cứ ai nhìn thấy nụ cười đó đều sẽ cảm thấy đó là một nụ cười đầy nhân hậu và hạnh phúc, ngoại trừ bản thân Hàn Phi, bởi vì dù có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu cũng không thể tự lừa mình.

Sau khi tắm rửa xong, Hàn Phi vội vàng đến đoàn làm phim tiếp tục làm việc với cường độ cao.

Trên thực tế, bản thân hắn rất thích trạng thái lúc quay phim, bởi vì khi quay phim hắn được đóng vai người khác, người thay thế cũng là người khác, chỉ có như vậy hắn mới không phải nghĩ đến chuyện của chính mình.

Quá trình quay [Hoa Song Sinh] đã chuẩn bị vào giai đoạn kết thúc, nửa đầu bộ phim không có nhiều thay đổi, ngoại trừ phần diễn của A Thành bị xóa, nửa sau gần như là màn solo của Hàn Phi.

Tận dụng sự nổi tiếng hiện tại của Hàn Phi, nhà sản xuất cũng đã bắt đầu quảng cáo trên diện rộng, dựa theo phản hồi hiện tại của cư dân mạng, bộ phim này về cơ bản sẽ không bị lỗ.

Khi bảng xếp hạng của các nền tảng truyền hình trực tuyến lớn gần như bị thống trị bởi các thể loại như hài, cổ trang, ngôn tình, thì bộ phim trinh thám kinh dị [Hoa Song Sinh] lặng lẽ đứng đầu trong danh sách những bộ phim truyền hình mới được mong đợi nhất.

Kết thúc một ngày quay phim, Hàn Phi vội vàng rời khỏi hiện trường quay, trước tiên đi ăn một bữa thịnh soạn, sau đó mới trở về nhà.

Nếu như khi vào game, cái thứ không biết kia vẫn canh chừng thì Hàn Phi chắc chắn sẽ chết, hắn chỉ có thể mong đợi rằng đối phương hiện tại đã rời đi.

Đặt đồng hồ báo thức, Hàn Phi cố gắng ngủ một giấc.

Đến nửa đêm lúc 0 giờ, hắn do dự một chút rồi đội mũ bảo hiểm chơi game vào.

Thế giới trong mắt hắn trở nên đỏ như máu, màu đỏ kia giống như máu tươi đổ xuống, xối vào từng ngóc ngách trên thế giới này.

“Chào mừng bạn đến với Cuộc Sống Hoàn Hảo!”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống kết thúc, Hàn Phi đợi một hai giây rồi mới mở mắt ra.

Tủ kính vỡ tan tành, trên mặt đất còn sót lại những mảnh thủy tinh, trước mặt là một con đường trống trải.

“Đi rồi sao? Nó không có canh chừng mình sao?” Trái tim treo lại vào trong lồng ngực, Hàn Phi trực tiếp ngã ngồi bên cạnh tủ kính.

Mở ra giao diện thuộc tính, Hàn Phi phát hiện lượng HP của mình bây giờ chỉ còn dư lại 3 điểm, thân thể cũng vô cùng yếu ớt.

“Thứ đó thực sự đã rời đi rồi sao? Nhưng thế nào mà mình cảm thấy nơi này lại đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều nhỉ?” Tay Hàn Phi vô tình chạm vào mặt đất, đầu ngón tay truyền đến cảm giác rất là kỳ quái, hắn quay đầu nhìn, con ngươi chậm rãi thu nhỏ lại.

Cái thứ kia không tìm thấy Hàn Phi, nên dứt khoát phá ba cửa hàng liền nhau, nó nghiền nát đám ma quỷ trong nhà, rồi rải trên mặt đất xen lẫn những nguyền rủa.

Thoạt nhìn sẽ cảm giác trong nhà khắp nơi đều là nấm mốc thật dày, thực chất đó là hỗn hợp máu thịt thành nguyền rủa, đám ma quỷ trong nhà vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chúng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng.

“Làm cho hồn phi phách tán cũng không được sao?”

Hàn Phi lấy ra con dao ăn do Từ Cầm đưa cho, cầm cán dao được bọc bằng da “người”, cho đám ma quỷ trong nhà một sự sảng khoái.

Hắn là có ý tốt muốn giúp đám ma quỷ giải thoát, điều mà hắn không ngờ là sau khi giết chết đám ma quỷ đó, giá trị kinh nghiệm của hắn đã tăng lên không ít.

“Trước đây mình đã từng chém bọn ngoại lai, cũng không có nhiều kinh nghiệm. Chẳng lẽ chỉ khi nào làm cho đám ma quỷ cảm thấy được giải thoát mới có thể gia tăng điểm kinh nghiệm sao? Chỉ cần bọn chúng nguyện ý bị mình giết chết, mình mới có thể thu được kinh nghiệm à?”

Sau khi xử lý xong đám ma quỷ bị nguyền rủa trong nhà, Hàn Phi đi ra khỏi cửa hàng, hắn muốn trở về cư xá Hạnh Phúc, nhưng bên kia đường, ông già cầm cái chậu than nhìn hắn đầy ác độc.

“Hiện giờ mình chỉ còn có ba giọt máu, mình có thể chết nếu bị xây xát một chút thôi.”

Có hai cách để hồi máu, cách thứ nhất là nghỉ ngơi, cách thứ hai là nuốt thức ăn.

Hàn Phi suy nghĩ một chút liền nhìn về phía cửa hàng tiện lợi ở ngã tư đường.

Cả con phố là một màu đen kịt, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt từ cửa hàng tiện lợi kín đáo kia.

“Cửa hàng tiện lợi cách cửa hàng mình đứng không xa. Con quái vật kia không phá hủy cửa hàng tiện lợi, là do cửa hàng tiện lợi gặp may, hay còn có nguyên nhân nào khác sâu xa hơn chăng?”

Chỉ còn ba giọt máu, Hàn Phi cũng không dám lộn xộn, hắn quyết định ở lại trong cửa hàng tràn đầy nguyền rủa trước, sau khi khôi phục trạng thái một chút sẽ tìm cách trở về cư xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.