Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 110: Chương 110: Game này có version Âm Phủ nữa, vậy là chưa từng chơi rồi!




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Ngơ ngác trơ mắt nhìn cánh tay cụt còn đang chảy máu của cô bé, Hoàng Doanh cảm thấy không khí như đông đặc lại.

Thứ mà cô gái này mất không phải bao tay, không phải khăn tay, không phải giấy vệ sinh, mà là tay!

Máu gần như văng đến trên mặt, Hoàng Doanh là bác sĩ, gã biết chỉ có cánh tay vừa mới chặt xuống mới chảy nhiều máu như vậy.

Chân như nhũn ra, cảnh tượng trước mắt không giống với trong tưởng tượng của Hoàng Doanh. Gã cứ tưởng cô bé cần tìm thú cưng bị lạc, không ngờ nó lại cần tìm ra đôi tay bị chém đứt.

Trước giờ, gã chưa từng gặp nhiệm vụ nào như vậy!

Chênh lệch trong lòng quá lớn, Hoàng Doanh mở miệng mấy lần cũng không biết trả lời làm sao. Một lát sau, gã lại chạy trốn về phòng của mình.

“Giúp hàng xóm tìm tay? Nhiệm vụ ẩn này biến thái quá rồi.”

Một lần nữa điều chỉnh tâm lý, Hoàng Doanh chạy vào nhà vệ sinh: “Sau khi mình mở cửa nhà vệ sinh thì tiến vào bản đồ ẩn, vậy muốn trở về cũng phải đi qua cánh cửa nhà vệ sinh mới được.”

Gã đứng trong phòng khách âm u, đi qua đi lại, lắc lắc cửa phòng vệ sinh rồi chăm chú nhìn cánh cửa. Đáng tiếc, kỳ tích cũng không xảy ra.

“Tại sao lại không thể quay về?”

Mùi ẩm mốc và mùi máu tanh trong phòng càng ngày càng nặng. Hoàng Doanh phát hiện trên người mình chẳng biết lúc nào xuất hiện rất nhiều tơ máu, thứ này trông vô cùng quỷ dị.

“Thứ gì vậy? Hình như rớt xuống từ trần nhà?”

Gã gỡ mãi mà mấy sợi tơ máu trên người không chịu đứt, dính ở trên người vô cùng khó chịu, còn toả ra mùi lạ; Hoàng Doanh trực tiếp cởi bỏ áo khoác, mở vòi sen lên.

Dòng nước lạnh như băng gột rửa cơ thể, khiến đồ lót dính sát da thịt, cảm giác cứ ê ẩm khó chịu.

“Trò chơi này thật sự đã khôi phục mọi thứ y như đời thật.”

Sau khi ngâm mình trong nước lạnh nửa phút, Hoàng Doanh phát hiện tơ máu trên người không chỉ không giảm, ngược lại còn tăng thêm.

“Không phải chứ?” Gã mở chai dầu gội ra, bôi lên đầu và thoa lên cơ thể, muốn rửa sạch tơ máu trên người đi. Nhưng gã vừa mới xịt nước, ngoài phòng bỗng nhiên lại truyền tới tiếng đập cửa.

...Rầm! Rầm! Rầm!...

“Làm sao cứ đúng lúc này lại có người tới?”

Tiếng đập cửa cứ như trực tiếp nện ở trong tim của Hoàng Doanh; gã không muốn để ý, nhưng tiếng đập cửa càng lúc lại càng lớn.

Đầu óc của Hoàng Doanh rất loạn, động tác tay càng lúc càng nhanh. Lúc gã đang định xả hết bọt dầu gội, tiếng đập cửa ngoài phòng bỗng dừng lại.

“Người đi rồi sao?”

Với cái đầu đầy dầu gội, Hoàng Doanh miễn cưỡng hé mắt ra. Nhưng chính vì ánh nhìn mơ hồ này lại khiến gã lạnh cả sống lưng, trái tim cứ như ngay lập tức ngừng đập!

Gã trông thấy một người phụ nữ máu me đầm đìa, đầy vết bầm tím trên cơ thể đang nhón chân đứng trong phòng khách!

“ĐCM!”

Dầu gội từ trán chảy vào trong mắt gây ra cảm giác rất xốn và rát, Hoàng Doanh nhắm hai mắt lại theo bản năng. Vào lúc này, gã chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, dường như người phụ nữ kia đang chạy về phía mình!

Hoàng Doanh dùng cả hai tay vội vã rửa dầu gội dính trên mặt; nhưng khi vừa mở mắt ra, lại không thấy người phụ nữ kia đâu.

“Cô… cô ta vào bằng cách nào?”

Hoàng Doanh không dám nhắm mắt nữa. Gã cố nén sợ hãi đứng dưới dòng nước chảy ra từ vòi sen.

Trong phòng khách hoàn toàn bình thường, dường như người phụ nữ kia chỉ là ảo giác của Hoàng Doanh.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, Hoàng Doanh đưa mắt nhìn chằm chằm vào phòng khách. Gã muốn tắt vòi sen, nhưng khi nhìn vào lòng bàn tay của mình thì bỗng chốc hóa ngu ngơ.

Trên bàn tay dính đầy tóc rụng, mỗi một sợi tóc đều dài hai mươi mấy cm; rất hiển nhiên, mớ tóc này không phải của gã.

“Người phụ nữ kia... lẽ nào đã bò lên đầu của mình?”

Hoàng Doanh đừng nói là ngẩng đầu lên nhìn, giờ ngay cả nhúc nhích thì gã cũng không dám!

Nước hoà lẫn với dầu gội chảy xuống từ gò má, Hoàng Doanh đợi đến cả nửa ngày. Trong phòng, ngoại trừ tiếng nước chảy, gã nhận ra là không có gì khác thường ập đến nữa.

Hoàng Doanh lấy hết can đảm từ từ duỗi thẳng người, sau đó nhìn về phía chiếc gương trong nhà vệ sinh.

Trong gương trống rỗng, không chiếu rọi được bất cứ vật gì. Bên trong không có quỷ quái như trong tưởng tượng, cũng không có cả Hoàng Doanh.

“E rằng mình vô phúc hưởng thụ bản đồ ẩn này, mình chỉ là một Gamer nghiệp dư...” Lúc muốn mở giao diện trò chơi để Thoát Game, Hoàng Doanh bỗng nhiên cảm thấy cổ ươn ướt; ngay thời điểm này, trong lòng gã chợt nảy sinh một ý niệm vô cùng không tốt.

Xoay người lại, Hoàng Doanh nhìn thấy mái tóc dài sũng nước đang kéo dài về phía cổ mình.

Một người phụ nữ khắp người bầm tím cứ như con nhện đang bò trên trần nhà vệ sinh; đầu cô ta đảo ngược 180°, tạo thành một góc độ mà người sống không thể làm được!

“Dkm!!!”

Hoàng Doanh thét to đến khản cổ; gã bật ngã xuống đất, liều mạng bò ra khỏi nhà vệ sinh.

Lại đi đến phòng khách, phòng khách vốn tràn ngập mùi vị khác thường cũng phát sinh biến hóa!

Từng sợi tóc đen nhuốm máu rũ xuống từ khe hở trên trần nhà, trong phòng còn vang lên tiếng cười cổ quái.

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Hoàng Doanh dùng chút sức lực cuối cùng chạy về phía cửa, rời khỏi căn hộ quỷ dị này.

“Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!”

Tiếng cười sau lưng càng lúc càng gần, gã vừa la hét thảm thiết cầu cứu, vừa lảo đảo chạy xuống dưới lầu. Đến từng tuổi này, gã cũng chưa từng chạy nhanh như vậy!

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Hoàng Doanh sợ điếng người. Gã chạy xuống tầng 2, phát hiện cửa căn hộ số 2021 không khóa.

Vì để trốn tạm thời, gã không kịp nghĩ nhiều bèn lập tức chạy vào bên trong.

“Thoát game! Thoát game!”

Mở giao diện trò chơi ra, nhưng Hoàng Doanh nhanh chóng phát hiện hoàn cảnh của mình càng tuyệt vọng hơn!

Trên giao diện bảng thuộc tính, trạng thái hiển thị của nhân vật mà gã đang nhập vai là [khác thường], tạm thời không thể Thoát Game.

Nhìn dòng chữ hiện lên giữa giao diện bảng thuộc tính, da mặt của Hoàng Doanh co quắp lại; gã suýt ngất đi vì biến cố này.

Nghe được tiếng bước chân quỷ dị trong hành lang, Hoàng Doanh nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh của căn hộ này. Gã luôn tâm niệm rằng, mình bước vào “bản đồ ẩn” là do đẩy mở cửa nhà vệ sinh, nên cửa nhà vệ sinh trở thành hy vọng duy nhất của gã trong thời điểm này.

Liên tục đóng mở cửa nhà vệ sinh, Hoàng Doanh bỗng dưng muốn khóc.

“Vì sao không thể quay về? Vì sao?”

Lúc gã đang đóng mở cửa liên tục, cửa chống trộm tại phòng khách chậm rãi bị đẩy ra một khe hở; sau đó, một khuôn mặt dính đầy máu thò vào bên trong căn hộ.

Hoàng Doanh và gương mặt đó nhìn nhau trong một khoảnh khác, và gã tưởng chừng như trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy. Theo phản xạ, gã vội vã trốn vào nhà vệ sinh.

Sau khi khóa cửa lại, Hoàng Doanh cũng sắp đến điểm chịu đựng giới hạn của bản thân rồi.

Liên tiếp bị doạ sợ, đầu óc hiện tại rơi vào tình trạng choáng váng, gã muốn ngồi lên bồn cầu để nghỉ ngơi một lúc. Nhưng vừa mới ngồi được nửa chừng, gã nhận ra bờ mông của mình lại bị ai đó nâng lên. Cùng lúc ấy, một giọng nói khàn khàn trầm thấp, tràn ngập chán ghét vang lên bên tai của Hoàng Doanh.

“Ở đây có người mà!”

Trong phòng vệ sinh đen kịt đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ, khiến quả tim của Hoàng Doanh giật thót một nhịp thật mạnh. Gã cuống cuồng xin lỗi, sau đó hét lớn chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

...

Hàn Phi đứng tại căn chung cư Block 1, lắng nghe tiếng gào hét của ai đó đang liên tục vọng đến từ tòa nhà đối diện. Hắn cười một cách bất đắc dĩ: “Lần đầu tiên mình vào thế giới này cũng không sợ hãi đến thế mà? Song, còn hét được cũng là chuyện tốt, chí ít chứng minh anh Hoàng vẫn còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.