Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 113: Chương 113: Khúc Văn Hầu




Đã qua nhiều vụ án, bản thân Hàn Phi giờ cũng đã đúc kết kinh nghiệm cho chính mình.

Hắn bắt đầu tìm kiếm cái tên Khúc Văn trong các bản tin liên quan đến những vụ án trong quá khứ. Không mất quá nhiều thời gian, Hàn Phi đã tìm được thứ mình muốn.

Mười năm trước, ở ngoại ô Tân Hỗ đã xảy ra một vụ án giết vợ. Hung thủ thường có hành vi bạo hành với vợ mình, cuối cùng đã dẫn đến án mạng.

Kẻ sát nhân đã bị tử hình, và điều đáng chú ý là họ còn có một đứa con.

Cha giết mẹ, và cha cũng bị kết án tử hình.

Bản thân đứa bé kia không chỉ là người thân của kẻ sát nhân mà còn là người nhà của nạn nhân. Nó đã có ý định tự tử sau vụ thảm án ấy, rốt cuộc được cảnh sát giải cứu kịp thời.

Để tránh những lời đàm tiếu xung quanh gây tổn hại cho đứa trẻ lần nữa, bên cảnh sát đã gửi nó đến tá túc nhà người cậu.

Nội dung trong các bài báo sau đó chủ yếu tập trung vào đứa trẻ vô tội kia. Nó không làm gì sai, nhưng những người xung quanh tránh nó như tránh tà.

Các bạn cùng lớp của nó không muốn ngồi cùng bàn, còn cậu của nó cứ luôn nghĩ đến người em gái bị chết thảm của mình khi trông thấy nó. Vì vậy, ông ta hiếm khi quan tâm nó, chẳng qua là cho nó một ít tiền hàng tháng để đảm bảo thằng nhóc không chết đói.

“Con của Khúc Văn vẫn còn sống, tên là Khúc Văn Hầu.” Hàn Phi quyết định, đợi đến khi quay phim xong thì hắn sẽ đi gặp nó. Nếu có thể, hắn muốn giúp đứa trẻ kia bày tỏ tiếng lòng.

Buổi chiều là cảnh quay tương tác, tốc độ quay rõ ràng là chậm hơn. Các diễn viên đóng cặp với Hàn Phi gặp rất nhiều áp lực tâm lý, đặc biệt là cô bé Cẩm Niên. Cô còn mắc lỗi quên lời thoại vì quá giật mình trước kỹ năng diễn xuất của hắn.

6:00 tối, sau khi quay xong phần của mình thì Hàn Phi thảnh thơi rời đi. Hắn cũng không đoái hoài gì chuyện cơm nước, mà vội vàng chạy đến nhà của cậu đứa trẻ.

Địa chỉ mà hắn có là do đọc từ bài báo cách đây 10 năm. Hàn Phi không biết liệu mình có thể tìm được người muốn gặp hay không.

Mua một thùng sữa chua và một giỏ trái cây ở siêu thị bên đường, Hàn Phi bước vào một khu cư xá vô cùng cũ kỹ và xuống cấp, cơ sở vật chất rất tồi tàn và cũng không có trạm bảo vệ.

“Xin hỏi, người nhà của Khúc Văn Hầu có ở đây không?”

Hắ gõ cửa hồi lâu thì có một người đàn ông xấu xí ra mở cửa: “Cậu là ai?”

“Xin chào, tôi muốn tìm Khúc Văn Hầu.”

“Cậu là bạn của nó à? Nó đang trông cửa hàng. Cậu đi sang cửa hàng tìm nó đi.”

“Cách đây 10 năm, cậu ấy mới 7 tuổi, thế nên bây giờ mới 17 tuổi thôi. Đáng nhẽ Khúc Văn Hầu vẫn còn đi học mới đúng chứ?”

“Tự nó không muốn đi học, trách ai bây giờ?” Thái độ của người đàn ông này rất cộc cằn; gã gấp rút nói ra địa chỉ quán.

Gã nhận lấy đồ biếu tặng của Hàn Phi nhưng không cho Hàn Phi vào nhà, tựa như người nào có quan hệ với Khúc Văn Hầu đều không phải người tốt.

Lấy điện thoại di động ra để dò đường đi theo địa chỉ, Hàn Phi đến một cửa hàng tiện lợi cách khu cư xá không xa mấy.

Cửa hàng nhỏ này nằm ở vị trí rất vắng vẻ, bên trong không có khách hàng, cũng chẳng thấy nhân viên bán hàng đâu.

“Đứa nhỏ kia không ở trong cửa hàng ư?”

Đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Hàn Phi chợt nghe thấy tiếng cãi vã từ ngõ sau trước khi lặng lẽ bước tới.

Hắn thấy năm tên côn đồ đang vây quanh một cậu bé mặc đồng phục theo kiểu nhân viên bán hàng ngay góc tường. Một trong số chúng mặc đồng phục của một trường trung học gần đó, tay trái còn quấn lấy một vòng băng vải.

“Chẳng lẽ mày không đến trường là có thể chấm dứt chuyện này ư?”

“Ở trường còn có giáo viên che chở mày, hiện tại còn có ai bảo kê mày nữa? Cứ méc với giáo viên là bọn tao bắt nạt mày à?”

“Nó tưởng chuyển trường rồi là không có ai biết đến quá khứ của nó à? Thật nực cười, còn dám chạy đi kết bạn với người nọ, người kia nữa?”

Bọn côn đồ chửi bới liên tục, tao một câu, mày một chữ, rốt cuộc cũng khiến thằng nhóc yếu đuối ở giữa bùng nổ: “Tao chưa từng đụng chạm đến bọn mày! Tại sao bọn mày cứ bắt nạt tao mãi thế?”

“Ai bắt nạt mày? Bọn tao đang nói sự thật thôi. Bọn tao chỉ muốn cho mọi người biết rõ bộ mặt thật của mày. Còn việc người khác có muốn làm bạn với mày hay không, đó là chuyện của người khác.” Gã học sinh đeo băng vải lấy một gói thuốc lá ra: “Hơn nữa, chính mày là người ra tay trước. Chắc do mày vẫn thừa hưởng gen của bố mày. Mày là con ruột cơ mà. Hơn nữa, ai mà biết chuyện mẹ mày bị giết có phải do ngoại tình hay không?”

“ĐM! Có ngon lặp lại lần nữa đi!” Cậu bé trông vô cùng yếu ớt kia chợt lồng lộn lên như dã thú. Nó nhào thẳng vào người tên học sinh đeo băng vải kia, trong khi bốn người xung quanh chẳng thèm ra tay ngăn cản.

Hai bên trực tiếp choảng nhau một trận. Cậu bé trông vô cùng yếu ớt kia lại rất hung hăng khi đánh nhau, không may là bên kia có quá nhiều người nên nó bị cả đám đè ngã xuống mặt đất.

Mặt bì ghì xuống đất, đôi mắt đẹp của thiếu niên kia tràn ngập ánh sáng dữ tợn. Nó liều mạng giãy dụa, nhưng không có ai đến cứu cả.

Tên học sinh đeo băng vải nói đúng, trong trường còn có giáo viên che chở nó, nhưng sau khi rời khỏi trường thì nó chỉ còn lại một mình.

“Bọn mày còn chưa ngừng tay à?” Hàn Phi nắm lấy cổ áo của hai tên côn đồ rồi ném chúng sang một bên. Sau đó, hắn đỡ lấy thằng nhóc đang mặc bộ đồng phục nhân viên cửa hàng đầy bụi ra sau lưng mình.

“Đại ca à, chuyện này có dính dáng gì đến chú đâu? Toàn do nó ra tay đánh người trước mà. Cánh tay của tôi bị nó đánh gãy đấy. Anh có biết đau đến nhường nào không?” Năm tên côn đồ cũng không định bỏ qua cho thằng nhóc sau lưng Hàn Phi.

“Đúng là nó ra tay trước, nhưng ai bảo chúng mày gây sự, chửi rủa sỉ nhục người khác trước? Đánh là đúng rồi.” Hàn Phi nhìn chung quanh, phát hiện có camera bên ngoài cửa hàng tiện lợi nên dứt khoát dắt đứa nhỏ đi vào con hẻm sau.

“Bọn tôi bị đánh là đúng à? Anh hơi bị nhiều chuyện rồi đấy, có biết cái giá phải trả cho sự tọc mạch là gì không?” Năm tên lưu manh với tuổi đời còn khá nhỏ thẳng thừng đi theo vào ngõ.

“Con nít con nôi, hỉ mũi chưa sạch mà còn dám định cho anh mày trả giá à?” Nhìn thấy năm tên côn đồ đi vào sâu trong ngõ, trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười: “Bọn mày thích chơi xã hội đen như vậy, thế thì hôm nay tao cho bọn bây trải nghiệm thử mấy trận đòn trong giới xã hội đen nhé. Tao cũng chỉ muốn tốt cho bọn mày mà thôi.”

Hàn Phi yêu cầu đứa trẻ đứng lại sau lưng, và ngay khi năm tên côn đồ kia xông tới thì hắn cũng ra tay toàn lực!

Vẫn còn một khoảng cách giữa sức mạnh của Hàn Phi và các võ sĩ chuyên nghiệp; nhưng vì đã trải qua quá trình rèn luyện giữa bọn lệ quỷ và những kẻ sát nhân, phản ứng của hắn rất nhanh nhẹn.

Năm chọi một chắc chắn là bất lợi, thế nên phải ưu tiên hạ gục trước một người.

Hàn Phi đạp mạnh vào lồng ngực của tên lưu manh đầu tiên, sau đó né tránh nắm đấm vung tới trước khi vung một cú đấm trời giáng vào hàm dưới của tên lưu manh thứ hai.

Kỹ xảo đánh nhau của hai bên hoàn toàn không phải một cấp bậc. Dù nhóm bên kia có đánh trúng Hàn Phi thì cũng không phải quá đau, trong khi bọn chúng lại dễ dàng đổ gục nếu không may ăn phải một đòn của hắn.

Chưa đầy nửa phút, bốn tên côn đồ đã ngã xuống. Hàn Phi kéo thanh niên đeo băng vải ra trước mặt mình: “Tao phải trả cái giá gì?”

“Dạ dạ, em xin lỗi đại ca!”

“Mày có biết vì sao tao không đánh mày ngoài kìa, mà là đợi đến khi cả nhóm chúng mày vào trong ngõ rồi mới ra tay hay không?” Hàn Phi lạnh lùng nhìn thanh niên kia.

“Em không biết.” Thằng nhóc tái nhợt cả mặt. Hàn Phi trong phiên bản nghiêm túc có khí thế rất đáng sợ, dọa cho thanh niên học sinh trong bộ dáng côn đồ kia vô cùng sợ hãi.

“Xem ra, mày cũng không thích hợp làm một tên lưu manh đâu. Mày nên trở về đi học là hơn.” Hàn Phi ném nó sang một bên, sau đó nhìn về phía cậu bé yếu ớt: “Nó đúng là nói năng tầm bậy tầm bạ. Giờ em có thể lợi dụng lúc không có ai ở đây, đấm cho nó một trận.”

“Thật sự có thể sao?” Cậu bé mặc đồng phục nhân viên cửa hàng lập tức siết chặt nấm đấm.

“Đương nhiên, dù sao ở đây cũng không có camera.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.