Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 119: Chương 119: Một trăm kiểu chết ở ngã tư đường




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Vincy Nguyen

Hoàng Doanh mang đến cho Hàn Phi rất nhiều thông tin về trò chơi <Cuộc Sống Hoàn Hảo>, hai người trò chuyện rất lâu, cuối cùng quyết định đợi đến khi chính thức Open-beta mới cùng nhau hành động.

Hiện tại Deep Space Technology vẫn chưa công bố thời gian Open-beta cuối cùng, nhưng từ tin tức nội bộ mà Hoàng Doanh lấy được, chậm nhất là một tháng nữa phiên bản Open-beta toàn cầu của trò chơi <Cuộc Sống Hoàn Hảo> sẽ được mở ra.

Đến lúc đó trò chơi <Cuộc Sống Hoàn Hảo> sẽ trở thành thế giới thứ hai của rất nhiều gamer, trò chơi này cũng sẽ trở thành trò chơi đầu tiên trên thế giới được quản lý và giám sát bởi AI.

Mọi người tràn đầy lòng tin đối với tương lai, với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, những gã khổng lồ trong ngành tự xưng là Thượng Đế. Chuyện mà Thượng đế có thể làm được bọn họ cũng có thể, chuyện mà Thượng Đế không thể làm, bọn họ cũng đang không ngừng làm thử.

Hình như mọi người đều đang mong đợi đến ngày đó, nhưng Hàn Phi, người đã sống ở thế giới tầng sâu, lại không lạc quan như vậy.

Hắn biết rõ, nếu có một ngày, hàng rào giữa thế giới tầng sâu và tầng cạn bị phá vỡ, <Cuộc Sống Hoàn Hảo> sợ rằng sẽ biến thành giao điểm giữa cõi âm và cõi dương.

Cuộc Sống Hoàn Hảo của một số ít người, xây dựng dựa trên sự không hoàn hảo và tiếc nuối của hầu hết mọi người.

Không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực và những thứ tồi tệ trong thế giới tầng cạn của Cuộc Sống Hoàn Hảo, đó là bởi vì tất cả u ám, tuyệt vọng, đau khổ và ác độc trong nhân tính đều bị nhốt vào thế giới tầng sâu.

Khi 2 thế giới liên thông, thảm hoạ và tuyệt vọng sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần để đoạt lại những thứ chúng đã mất.

Tiễn Hoàng Doanh về, Hàn Phi cũng quay lại đoàn làm phim.

Hắn theo nhân viên chạy tới hội trường trò chơi, chuẩn bị quay cảnh đối đầu giữa Mạnh Trường An và Mạnh Trường Hỉ.

Điều thú vị là Deep Space Technology lo lắng rằng sự xuất hiện của Mạnh Trường An sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu đối với trò chơi <Cuộc Sống Hoàn Hảo>, nên không đồng ý cho đoàn của Hàn Phi vào hội trường quay phim, người phụ trách ở đó còn hy vọng đoàn làm phim sẽ đổi tên Mạnh Trường An thành một cái tên khác.

Không còn cách nào, đoàn của Hàn Phi đành tạm thời đổi được một hội trường khác, mới hoàn thành được buổi quay phim.

Hơn 7 giờ tối, Hàn Phi không ở lại thành phố thông minh sau khi kết thúc buổi quay phim, mà đi thẳng về căn hộ của mình.

Hắn ăn đại vài thứ, sau đó mở sách ra đọc và nghiên cứu.

Để tìm hiểu xem Mạnh Trường An từng bước nổi điên như thế nào, hắn đọc qua toàn bộ sách mà Mạnh Trường An từng xem một lần, từ Nguồn gốc của Thần kinh học đến bản đồ giải phẫu não, có vài quyển sách không có bản dịch, Hàn Phi buộc phải dùng máy phiên dịch để tiếp tục xem.

Xem càng nhiều, Hàn Phi lại càng phát hiện ra sự thiếu hiểu biết của mình, cũng nhận ra mức độ nguy hiểm của Cánh bướm.

Thời gian tập trung học tập trôi qua rất nhanh, chẳng biết từ lúc nào đã tới 0 giờ.

Hàn Phi rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó đội mũ trò chơi.

“Chào mừng bạn đến với Cuộc Sống Hoàn Hảo!”

Thư giãn gân cốt một chút, Hàn Phi phát hiện Ngụy Hữu Phúc đang ngồi ở cạnh mình, dường như đối phương đã sớm biết bí mật của mình, nhưng lại chưa có hỏi, có thể đây chính là tín nhiệm giữa người nhà.

“Anh đã đỡ hơn chưa?”

“Anh đã tìm lại được lý trí, giờ đang ổn định cảm xúc của những người khác.” Ngụy Hữu Phúc là người tốt, trong số những nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác, anh ta là người duy nhất chịu tin kẻ lang thang: “Chắc bọn họ sẽ rất nhanh cũng có thể đi lại tự do giống như anh.”

“Chỉ khi lấy lại lý trí mới có thể ra khỏi phòng ngủ?” Hàn Phi nhìn thoáng qua nơi sâu nhất trong căn hộ ma ám, lần nào cũng là hai người Ngụy Hữu Phúc và Tiểu Bát ở ngoài, những người khác hiếm khi xuất hiện.

“Bọn họ sợ tổn thương người vô tội, dù sao bọn họ có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.”

“Mấy người hiền lành quá, chẳng giống ma quỷ gì cả.” Hàn Phi cũng không biết nên nói thế nào, hắn ngồi bên cạnh Ngụy Hữu Phúc, đột nhiên nghe thấy âm thanh giòn vang từ trong phòng bếp: “Có chuyện gì vậy?”

“Không cần để ý đâu, Tiểu Bát đang thử nấu ăn ấy mà.” Ngụy Hữu Phúc cười khổ, hình như anh ấy đã quen rồi.

“Nấu ăn?”

“Anh muốn để con bé có một vài sở thích.”

Hàn Phi hơi lo nên chạy vào phòng bếp, hắn thấy Tiểu Bát đứng ở giữa mớ rác rưởi đầy đất, vẻ mặt rất chán chường và đáng thương.

“Chuyện bếp núc không thích hợp với em, anh thấy hay là em đổi một sở thích khác có được không, làm vườn thì sao?” Hàn Phi dọn mớ rác trên mặt đất, sau đó lấy từ trong ô vật phẩm ra một gói hạt giống hoa do Hoàng Doanh để lại: “Em đổ đầy đất vào cái bát này, tưới nước đúng giờ, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có những bông hoa rất đẹp mọc lên.”

Hàn Phi cũng không biết hoa ở cõi dương có thể nở ở cõi âm hay không, hắn chỉ muốn tìm cho Tiểu Bát ít chuyện để làm, đề phòng con bé phá nát nhà.

Tiểu Bát nghe hiểu lời của Hàn Phi, lúc cô bé đưa hai tay ra nhận gói hạt giống hoa, gương mặt lại có chút thần thánh.

Rời khỏi phòng bếp, Hàn Phi đi tới bên cửa sổ, hắn từ khe hở trên tấm ván gỗ nhìn ra bên ngoài: “Tình hình trong cư xá Hạnh Phúc cơ bản đã ổn định, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải ra bên ngoài thăm dò thôi.”

“Anh đi cùng với em.” Ngụy Hữu Phúc cũng đã lại gần.

“Anh ở trong hành lang tiếp ứng cho em là được rồi.” Hàn Phi nói xong, bèn rời khỏi căn hộ ma ám số 1044, hắn chạy lên tầng 5.

“Chị ơi? Có nhà không? Em có chuyện muốn bàn với chị.”

Lúc Hàn Phi đến trước cửa căn hộ của Từ Cầm, bóng đen trong phòng bên cạnh trải dài một cách buồn chán, không hề có ý định tấn công Hàn Phi.

“Chuyện gì hở cưng?” Cửa phòng mở ra, Từ Cầm đang cầm một con dao ăn vẫn còn rỉ máu.

Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như thế này đều sẽ sợ hãi, Hàn Phi lại cảm thấy cảnh tượng này rất bình thường, không có gì lạ.

“Tầng 7 có một chiếc gương, chị có biết nguồn gốc của chiếc gương hay không?”

“Tốt hơn hết là không nên trêu chọc nó, cái gương và Âm Khuyển ở toà Block 2 đều là một trong những cư dân lâu đời nhất cư xá, lúc chị tới nơi này, chúng đã ở đây từ lâu rồi.” Từ Cầm hiếm khi lý trí đến vậy, bởi vậy cũng có thể nhìn ra sự khác thường của chiếc gương: “Cưng còn có điều gì muốn hỏi nữa không?”

“Ngoại trừ cái gương, dường như trên vách tường giữa tầng 7 và tầng 8 có một bộ bách quỷ đồ, lần đầu tiên em đi qua đó, thiếu chút nữa bọn chúng đã câu hồn của em...”

“Cư dân trên tầng 8 rất ác. Giết quá nhiều quỷ, những quỷ quái kia sau khi chết âm khí không tan, hội tụ ở trên vách tường, cuối cùng tạo thành một đạo sát niệm bắt nạt kẻ yếu.”

“Tầng 8 không phải chỉ có một người thôi sao? Cô bé rất ác? Giết rất nhiều quỷ?” Trong đầu của Hàn Phi hiện lên hình bóng của Ứng Nguyệt.

“Cưng chớ để bề ngoài của con bé lừa gạt, trong căn hộ của con bé có rất nhiều con mắt, mỗi một đôi mắt đều đại biểu cho một con quỷ. Sau khi con bé giết chết những con quỷ kia, sẽ móc mắt của chúng ra, con bé đó hoàn toàn là một kẻ biến thái và điên loạn.” Khi nghe Từ Cầm nói người khác là biến thái và điên loạn, luôn có một loại cảm giác kỳ lạ.

Sau khi có được thông tin mình muốn, Hàn Phi lại lên tầng 8.

Hắn vốn chỉ định đề nghị Ứng Nguyệt lấy đi sát niệm trên vách tường tại hành lang, để đảm bảo tầng lầu an toàn, không có tai hoạ ngầm.

Không ngờ sau khi Ứng Nguyệt nghe được Hàn Phi suýt chút nữa bị sát niệm giết chết, cô bé lập tức ra khỏi căn hộ, mang theo Hàn Phi đi tới hành lang.

Đối mặt vách tường dựng đứng, đôi mắt nhắm chặt của Ứng Nguyệt chậm rãi mở ra, hố đen sâu thẳm như biển rộng.

Lúc Ứng Nguyệt mở mắt, trên vách tường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó vô số sương mù màu đen bay ra từ trong hốc mắt của Ứng Nguyệt.

Sương mù màu đen lôi từng bóng đen từ trong vách tường ra, Ứng Nguyệt nhốt toàn bộ những bóng đen kia vào trong hốc mắt đen thui của mình.

Sau khi sương mù lôi ra bóng đen cuối cùng từ trên vách tường, Hàn Phi đột nhiên mở miệng: “Con quỷ ngăn cản anh tới tìm em chính là nó! Vì nó mà suýt chút nữa anh cũng không có biện pháp nói cho em biết bí mật của bể cá!”

Nghe được lời này của Hàn Phi, sương mù màu đen xung quanh Ứng Nguyệt càng thêm dày đặc, bóng quỷ trong vách tường thì kinh ngạc và sợ hãi, nhìn mặt của Hàn Phi, nó bỗng dưng muốn khóc.

Con quỷ kia nhớ đến Hàn Phi, lúc Hàn Phi đi qua chỗ nó, tất cả lũ quỷ đều đang xé xác một người đàn ông trung niên, nó chỉ nhìn Hàn Phi nhiều hơn bọn kia một chút thôi mà.

“Ứng Nguyệt, hay em giao hắn cho anh xử lý, dù sao nó từng muốn hại anh.”

Hàn Phi giúp Ứng Nguyệt tìm được lễ vật quý báu nhất, Ứng Nguyệt vẫn không biết làm sao để đền ơn của Hàn Phi. Sau khi cô bé nghe được lời này của Hàn Phi, con mắt không tròng từ từ nhìn về phía Hàn Phi, sau đó gật đầu.

Sương mù đen mãnh liệt lao về phía Hàn Phi, sau khi sương mù đen tan biến, Ứng Nguyệt lại nhắm nghiền mắt, cô bé có vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công thu được vật phẩm màu máu rank G - Quỷ Văn.”

“Quỷ Văn (vật phẩm màu máu rank G): Hoa văn được vẽ bằng máu quỷ, bằng thống khổ và tuyệt vọng, trong Quỷ Văn nhốt linh hồn của người chết. Không ngừng làm tăng oán niệm cho Quỷ Văn có thể giúp cho Quỷ Văn càng thêm sống động. Nếu thời gian dài không đút đồ ăn cho Quỷ Văn, Quỷ Văn sẽ nhạt dần, cho đến lúc hoàn toàn biến mất.”

Hàn Phi thừa nhận lúc mình kể lại sự việc có chút thêm mắm dặm muối, song hắn không ngờ Ứng Nguyệt sẽ trực tiếp tiêu diệt đối phương, càng không ngờ cuối cùng Ứng Nguyệt lại vẽ Quỷ Văn lên trên cơ thể của mình.

Nhìn hoa văn màu đỏ nhạt từ sau lưng lan tràn đến cánh tay, Hàn Phi có thể nghe được tiếng gào và kêu rên thảm thiết trong hoa văn, cứ cảm thấy giống như mình đang nhốt một con quỷ.

Vẽ Quỷ Văn tiêu hao năng lượng rất lớn, sau khi Ứng Nguyệt dạy Hàn Phi phương pháp sử dụng Quỷ Văn, bèn quay về căn hộ của mình.

“Không ngừng làm tăng oán niệm cho Quỷ Văn có thể giúp Quỷ Văn mạnh thêm, thứ này còn có thể phát triển sao?”

Ứng Nguyệt giúp mình như thế, Hàn Phi cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp kéo gia đình ba người kia vào trò chơi.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần tới Hàn Phi sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn.

Hắn rời khỏi tầng 8, bắt chuyện với mọi hàng xóm, muốn kích hoạt nhiệm vụ.

Nhưng hắn dùng trọn thời gian 3 tiếng, chạy khắp toà Block 1 và 2, cũng không kích hoạt được nhiệm vụ nào.

Muốn nhận được nhiệm vụ, vậy sẽ phải tiếp xúc với quỷ mới được, nhưng vấn đề là cư dân trong lầu đã quen thuộc Hàn Phi, bọn họ không cần Hàn Phi phải làm cái gì cả.

Còn về đám ngoại lai mang ý đồ xấu thì toàn bộ đều bị Âm Khuyển ở tòa Block 2 dọn dẹp sạch sẽ. Tuyệt hơn chính là trong khoảng thời gian Hàn Phi logout, các cư dân trong toà Block 2 còn chủ động ra ngoài nuốt chửng, giết sạch toàn bộ cô hồn dã quỷ du đãng trong khu cư xá.

Bọn họ rất nghiêm túc hoàn thành những chuyện Hàn Phi đã nói, cư xá Hạnh Phúc cũng an toàn hơn so với trước rất nhiều.

Đây vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng Hàn Phi lại không vui, hắn nhất định phải hoàn thành 1 nhiệm vụ mới có thể logout, bằng không hắn sẽ bị kẹt chết ở chỗ này vĩnh viễn.

“Thời gian giữa trò chơi và thực tế là 1-1, giờ đã hơn 3 giờ sáng, mình phải nhanh chóng hoàn thành 1 nhiệm vụ nữa mới được.”

Mở bảng nhiệm vụ, từ sau khi hắn trở thành người quản lý, bảng nhiệm vụ không cập nhật các nhiệm vụ liên quan đến cư xá Hạnh Phúc nữa.

Tất cả nhiệm vụ xuất hiện trên bảng đều cần phải chạy ra ngoài cư xá mới có thể hoàn thành, hình như hệ thống có ý định bắt buộc Hàn Phi phải tăng tốc ra bên ngoài khám phá.

“Nhiệm vụ chính tuyến rank G - trăm kiểu chết tại ngã tư đường: Nhiệm vụ yêu cầu: băng qua ngã tư đường trước cổng cư xá.”

“Nhiệm vụ chính tuyến rank G - nhân viên cửa hàng tiện lợi: Nhiệm vụ yêu cầu: trở thành nhân viên tạm thời ca đêm của cửa hàng tiện lợi Ích Dân, sống sót qua một đêm.”

“Nhiệm vụ chính tuyến rank F - công việc chính thức đầu tiên: Nhiệm vụ yêu cầu: tìm được công việc chính thức đầu tiên ở trong thành phố này! Công việc hoàn mỹ là bước quan trọng của Cuộc Sống Hoàn Hảo!”

“Nhiệm vụ chính tuyến rank F - Học viện tư thục Ích Dân: Nhiệm vụ yêu cầu: trở thành giáo viên của Học viện tư thục Ích Dân, đồng thời mang đến sự hướng dẫn và cổ vũ cho bọn trẻ!”

Chỉ nhìn tên của nhiệm vụ, cảm giác giống như một trò chơi nuôi dưỡng, chữa trị rất bình thường, nhưng Hàn Phi biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Hắn nhìn lướt qua cổng khu cư xá, sau chút do dự, bèn lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.