Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 12: Chương 12: Người trên hành lang




“Anh Hữu Phúc?” Ông lão gầy gò hoàn toàn chẳng hiểu Hàn Phi đang nói gì: “Cậu là bạn của Hữu Phúc à? Sao tôi chưa nghe nó nhắc đến cậu bao giờ?”

“Bác cứ cố nghĩ lại thử xem, cháu tên là Hàn Phi.” Hàn Phi nhìn ông lão bằng ánh mắt chân thành tha thiết cực kì, làm ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình quên rồi không, dù sao đây cũng là chuyện của 10 năm trước rồi.

“Cậu nói thế lại làm tôi nhớ ra hồi trước Hữu Phúc nhà tôi đúng là có mấy cậu bạn thật, nhưng nhìn cậu có vẻ còn trẻ lắm mà?” Ông lão không dám khẳng định.

“Cháu là diễn viên, kiếm cơm bằng mặt, mà loại nhân vật cháu đóng là cố định cho nên phải chú ý chăm sóc lắm, với cả trước giờ cháu toàn đi đóng phim ở nơi khác.” Nói dài nói dai tất thành nói dại, Hàn Phi nhanh chóng lướt qua đề tài này: “Bác à, cháu thực sự muốn làm mấy việc cho anh Hữu Phúc mà.”

“Tâm nguyện chưa dứt của Hữu Phúc thì nhiều lắm, nó liều sống liều chết làm việc cũng là để mua cho A Mỹ một căn nhà. Ngay trước khi hai đứa bị hại không lâu, thằng bé còn đến tìm tôi bảo mình có lén tiết kiệm được ít tiền, định đền bù cho A Mỹ một buổi hôn lễ.” Ông lão lắc đầu: “Bây giờ nói mấy điều này cũng vô ích, tôi nghĩ chắc chắn tâm nguyện lớn nhất của nó là có thể bắt được hung thủ rồi, dù sao hung thủ cũng sát hại người nó yêu nhất.”

“Nhà, hôn lễ, bắt được hung thủ.” Hàn Phi ghi nhớ những điều này trong đầu. Hắn lại nhìn thoáng qua ông lão tiều tụy trước mặt: “Bác à, cháu nghĩ anh Hữu Phúc cũng lo lắng cho sức khỏe của bác lắm đấy. Bác nhất định phải khỏe mạnh. Cháu sẽ cố gắng hết sức, dùng mọi cách để bắt được tên sát nhân biến thái kia!”

Dứt lời, Hàn Phi lấy điện thoại của mình ra và nói: “Đây là thông tin của cháu, nếu bác có gặp phải chuyện gì thì cứ gọi điện cho cháu nhé! Có việc gì giúp được bác, cháu chắc chắn sẽ giúp ạ.” Sau khi lưu xong số điện thoại, Hàn Phi lại dặn dò vài câu rồi mới theo Lệ Tuyết rời đi.

“Này, sao anh lại phải đóng giả là bạn của Ngụy Hữu Phúc? Tôi thấy anh hình như định đi chăm sóc ông lão kia thật hả?” Sau khi rời khỏi khu tập thể, Lệ Tuyết nói ra nghi vấn trong lòng mình.

“Tôi…” Hàn Phi cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải, hắn chỉ quay lại nhìn tòa nhà cũ nát phía sau và đáp: “Tôi không đóng giả bạn của Ngụy Hữu Phúc, bọn tôi sẽ trở thành bạn thôi.”

“Đúng là một người kì quái!” Lệ Tuyết nhảy lên xe máy của mình. Lúc đi qua Hàn Phi, cô quẳng cho hắn một cái mũ bảo hiểm: “Lên xe đi!”

“Cô muốn đi đâu?”

“Đưa anh về nhà chứ đi đâu?”

..........

Quay về phòng trọ của mình, Hàn Phi ngồi trong góc phòng nhìn chằm chằm vào chiếc mũ trò chơi đặt trên bàn đọc sách từ vị trí xa nhất.

Vết máu trên chiếc mũ đã khô lại, trông cứ như đường vân màu đỏ thần bí được khắc lên bề mặt mũ. Trước kia Hàn Phi còn ôm một tia hi vọng, cảm thấy đây chỉ là một trò đùa ác. Nhưng mọi thứ hắn được chứng kiến ngày hôm nay đã buộc hắn phải từ bỏ ý nghĩ này một cách triệt để.

“Hệ thống nhiệm vụ trong trò chơi có nói hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ sẽ giúp mình hiểu rõ hơn về thế giới kia. Xem ra, mình vẫn phải hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ mới được.”

Màn đêm hững hờ buông xuống, Hàn Phi bước tới bên bậu cửa sổ, dõi mắt nhìn về phía những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

Trên thực tế, khi mà khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ vô cùng chóng mặt thì đừng nói là thế giới trong trò chơi, mà ngay cả thế giới hiện thực này cũng làm hắn nảy sinh một cảm giác vô cùng xa lạ.

Thời đại cứ phăm phăm tiến về phía trước, một kẻ sống ở một xó hẻo lánh nơi phố cổ như hắn luôn cảm thấy luống cuống chân tay khi hàng ngày phải đối mặt với vô số những điều mới toanh.

“Đừng nghĩ nhiều như thế, sống sót qua hôm nay rồi tính tiếp.” Hàn Phi ngồi trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin về vụ án 10 năm trước.

Do chuyện liên quan đến vấn đề sống chết của mình, Hàn Phi nghiêm túc cực kì. Hắn in hết toàn bộ thông tin mà cảnh sát đã công bố ra rồi dán hết lên vách tường trước mặt bàn đọc sách.

Bức tường vốn trống hoác nhanh chóng được dán đầy chi chít những ảnh chụp và các loại thông tin manh mối của vụ án. Người nào không biết mà thấy cảnh này, chỉ e sẽ tưởng hắn là thám tử tư gì đó mất.

“Vụ án ghép xác người này tổng cộng có 8 nạn nhân. Khi 7 nạn nhân phía trước được tìm ra, thi thể người nào cũng khuyết thiếu một bộ phận, còn phần lớn các bộ phận trên thân thể nạn nhân thứ 8 đều được lắp ghép lại mà thành. Sau khi cảnh sát so sánh tất cả số liệu thì không tìm ra được thông tin về nạn nhân thứ 8 trong ngân hàng dữ liệu công dân. Vì thế, khi công bố tình tiết vụ án, cảnh sát chỉ còn cách gọi nạn nhân thứ tám bằng hai chữ [Số 8] mà thôi.”

Bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng Hàn Phi cũng có được hiểu biết đại khái về vụ án 10 năm trước. Hắn nhìn thời gian hiển thị dưới góc màn hình máy tính; khi đồng hồ sắp nhích dần về 0 giờ, hắn ôm lấy chiếc mũ trò chơi.

“Người chết xuất hiện trong trò chơi, có rất nhiều điều bí ẩn, nhưng mà việc cấp bách nhất hiện giờ là phải đảm bảo mình sống sót được đã.”

Lúc chuông đồng hồ điểm 0 giờ, Hàn Phi kết nối xong tất cả các dây, bước vào trò chơi.

Thế giới trước mắt bị bao trùm bởi một màu đỏ như máu, cảm giác mất trọng lực và hôn mê đồng thời truyền đến. Ngay lúc Hàn Phi sắp mất đi ý thức thì một giọng nói lạnh băng vang lên từ sâu trong đầu hắn:

“Chào mừng bạn đến với Cuộc Sống Hoàn Hảo. Hiện tại bạn có thể lựa chọn Cuộc Sống Hoàn Hảo thuộc về mình!”

Hàn Phi mở mắt ra.

Lúc này, hắn đang nằm trên bậc thang của lầu 1, chung quanh cực kì yên tĩnh, dường như cả tòa nhà này chẳng còn một người sống nào.

“Đi tìm Mạnh Thi trước cái đã!”

Kể từ khi có kinh nghiệm ở lần đầu bước vào trò chơi, mục tiêu của Hàn Phi lần này cực kì rõ ràng. Đó là phải nghĩ cách moi ra được nhiệm vụ từ chỗ bà lão kia, hoàn thành xong cũng phải ngồi yên trong nhà bà lão đủ 3 tiếng đồng hồ.

Sau 3 tiếng, hắn có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, hẵng đi thăm dò những khu vực khác mà mình chưa biết.

Như thế, kể cả có gặp phải nguy hiểm hắn cũng không phải sợ nữa, cứ thế thoát game luôn là xong.

Hay nói cách khác, khoảng thời gian nguy hiểm nhất trong trò chơi này chính là 3 giờ đầu tiên sau khi đăng nhập trò chơi.

Trên lan can rỉ sét bám đầy những thứ đen đúa bẩn thỉu; mặt tường phủ đầy tro bụi bị vẽ bậy đủ loại hình thù xấu xí làm người không thoải mái, những hình vẽ người tí hon đó như là một bộ phận của bức tranh lớn, trông vô cùng quỷ dị. Hàn Phi không dám phát ra tiếng động, hắn nhặt con dao phay trên mặt đất lên rồi rón ra rón rén bước đến cửa nhà bà lão.

Cạnh cánh cửa phòng đã tróc sơn, những túi nilon màu đen kia đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại hai vệt màu đen như mực trên mặt sàn, hình như là nước dơ do mấy thứ bẩn thỉu trong túi ngấm ra ngoài.

“Bà ơi?”

Hàn Phi gõ nhẹ của phòng. Hắn căn bản không dám dùng sức, nhưng trên hành lang yên tĩnh này, tiếng đập cửa vẫn truyền đi rất xa.

“Không có người à?” Hàn Phi ghé sát tai vào cửa chống trộm. Bên trong nhà bà lão hoàn toàn không có bất cứ tiếng động nào, phảng phất như gian phòng này không có người ở từ rất lâu rồi.

“Đêm hôm khuya khoắt thế này hai bà cháu có thể đi đâu được chứ?” Hàn Phi lại gõ cửa lần nữa. Tiếng đập cửa vang lên, hắn mơ hồ phát hiện ra có gì đó sai sai.

Vểnh tai lắng nghe, dường như hành lang vốn rất yên tĩnh này có thứ gì đó đang di chuyển.

Đối phương cũng đang hết sức thả chậm bước chân, cố gắng không phát ra tiếng động nhưng Hàn Phi vẫn nghe được một chút động tĩnh.

“Tiếng động này phát ra từ trên lầu, có người đang đi về phía mình! Là tiếng đập cửa hấp dẫn kẻ đó đến đây sao?”

Hàn Phi đi đến gần lan can cầu thang, nhòm lên lầu trên theo khe hở giữa cầu thang.

Vừa xoay nhẹ cần cổ, thân thể Hàn Phi đột nhiên kéo căng ra, bởi ngay ở lầu 6, cũng có một khuôn mặt đang nhìn hắn! Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đồng thời tăng tốc!

Hàn Phi bắt đầu chạy lên trên, còn chủ nhân của khuôn mặt kia thì chạy thục mạng xuống dưới.

“Lầu 4! Nhất định phải lên lầu 4!”

Hàn Phi biết rõ cửa chính hành lang ra vào tòa nhà này đã bị khóa, hắn không cách nào rời khỏi tòa nhà hiện tại được; giờ mà chạy xuống dưới là chỉ còn con đường chết. Vì thế, hắn chỉ còn cách quay về nhà mình ở lầu bốn mà thôi.

“Mình đang ở lầu 3, người kia ở lầu 6, mình cách lầu 4 gần hơn! Nhưng vấn đề mấu chốt là mình còn tốn thời gian mở cửa!”

Hàn Phi thọc tay vào túi lấy ra một chùm chìa khóa to. Lần trước, khi hắn sang nhà bà lão ăn sủi cảo đã nhét chùm này vào túi, nay nó vẫn còn nằm ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.