Dịch: Niệm Di
***
Hàn Phi cầm dao đuổi theo cho đến khi cửa phòng ngủ chính bị bật tung. Người mẹ vốn dĩ là một con người nay đã trở thành một con quái vật đáng sợ. Vì bị kích thích bởi tiếng khóc của đứa trẻ, cơ thể bà phóng đại ra gấp đôi, toàn thân đẫm máu.
Khi con tiểu quỷ kia nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện, nó lập tức biến hình trở lại thành bộ dạng ban đầu, lại còn ôm chặt lấy cái chân bị gãy của mình rồi khóc lóc chỉ trỏ vào Hàn Phi.
Nóng ruột vì con, người mẹ lao thẳng vào hắn.
Hàn Phi cũng không muốn liều mạng với đối phương. Hắn chạy vào phòng ngủ phụ, vì đã đoán trước nên liền mạch vung dao chặt đứt cánh tay sau cánh cửa, sau đó tung chân đạp mạnh vào cửa phòng!
“Đi ra! Đi theo chú!”
Luồng tay xuống gầm giường, Hàn Phi nắm lấy cổ áo cậu em trai rồi kéo ra.
Đứa em trai bật khóc vì quá sợ hãi; thế nên lúc này, trong phòng có đến hai đứa nhỏ đang khóc to.
Tiếng người mẹ đập cửa ngày càng dồn dập, sắp giật tung khóa cửa rồi!
Hàn Phi bèn đứng thủ thế ngay vị trí trước tủ quần áo ở sau cánh cửa. Nhưng vào lúc này, rèm cửa chợt bị gió thổi bay; Hàn Phi nhận ra có thứ gì đó khẽ chạm vào sau gáy mình.
Hắn nhìn lại, để rồi trông thấy một một con quỷ thắt cổ ngay phía sau tấm rèm; đồng thời, thứ vừa chạm vào gáy hắn chính là mũi giày của con quỷ ấy.
Khi Hàn Phi vừa phát giác ra con quỷ treo cổ này, nó cũng đồng thời tấn công đến.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ phụ bị đập tung ra. Người mẹ với bộ mặt đẫm máu và vụn gỗ nằm lách người vào trong phòng, ngắm nghía Hàn Phi một cách tàn nhẫn.
Cơ thể bị xé nát, cơn đau khiến Hàn Phi dần mất đi ý thức.
...
Cắn răng đến mức chảy máu, Hàn Phi ném vỡ khung ảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa căn hộ 1091.
“Nếu mình giết sạch tất cả những người và quỷ trong đây, liệu có mở khóa được một kết cục mới mẻ không nhỉ?”
Hàn Phi không biết tại sao bản thân lại có ý nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy chính mình trở nên hơi xa lạ, dường như dần dần trở thành một người khác: “Xem ra, hệ thống nhắc nhở không được hoàn chỉnh cho lắm. Chết ở đây không chỉ khiến mình hao hụt dần ký ức, mà còn đánh mất đi nhân tính của bản thân nữa.”
Sau khi chết đi sống lại, vật lộn giữa sự đau đớn và tuyệt vọng vô tận, Hàn Phi nhận ra tâm lý của bản thân đang chuyển biến rõ rệt.
“Chỉ có một cách để kết thúc tất cả những điều này. Đó là đối mặt với cái chết tiếp theo một cách nghiêm túc, tìm ra con đường giải thoát duy nhất trong chuỗi luân hồi vô tận này.”
Dùng mảnh vỡ thủy tinh khắc số lần tử vong và tên của chính mình vào tay, Hàn Phi mở cửa đi vào.
Sử dụng phòng ngủ chính để nhốt người mẹ lại, dùng làn tóc trong nhà vệ sinh để giết chết cỗ thi thể trong tủ lạnh, sau đó hắn lại đẩy cái tủ lạnh trống không đến bên cạnh phòng ngủ phụ rồi mở cửa tủ lạnh ra.
Vì đã tính toán vị trí một cách cẩn thận, Hàn Phi lấy mô hình đồ chơi bên dưới TV để lừa con tiểu quỷ.
Thầm đếm thời gian, vừa đủ bốn giây sau, Hàn Phi chẳng hề do dự mà cứ phang thẳng cái chậu than về phía cửa phòng.
Dĩ nhiên, con tiểu quỷ kia xuất hiện đúng ngay thời điểm ấy. Nó bị chậu than chất đầy tro tiền giấy đập vào người, ngã sang một bên – đúng ngay vị trí của cái tủ lạnh đang mở.
Con tiểu quỷ còn chưa kịp phản ứng, Hàn Phi đã đóng cửa tủ lạnh lại trước khi đẩy cái tủ lạnh ấy đến nhà vệ sinh, sau đó mở cửa tủ ra.
Con tiểu quỷ vội vàng chạy ra khỏi tủ lạnh, để rồi bị những làn tóc đen tóm chặt lại ngay tức thì. Nó kêu gào thảm thiết nhưng không tài nào dứt ra được.
Nhằm phủi sạch mối liên can, trước khi người mẹ nổi điên lên thì Hàn Phi đã lập tức lùi lại, dùng hết sức mình để đẩy cái tủ lạnh ấy quay lại phòng ngủ phụ.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy 30 giây, thao tác thuần thục của Hàn Phi quả thật vô cùng kinh hãi.
“Cậu em trai thật sự đang trốn dưới gầm giường. Nếu mình hù nó khóc, người mẹ sẽ xông đến. Mình phải xử lý hết tất cả những con quỷ trong phòng ngủ phụ trước khi dọa nó khóc, thế mới qua ải được.”
Không bộc lộ bất cứ vẻ e dè nào, sự bình lặng của Hàn Phi trông có phần hơi đáng sợ.
Hắn xách dao phay lao vào phòng, chém một nhát ngay giữa không khí.
Lúc hắn vung con dao lên, chẳng có gì ngay cửa phòng cả; nhưng khi chém con dao xuống, chợt có hai cánh tay vừa xuất hiện ngay vị trí đấy. Hình ảnh này trông giống như có người cố ý gọi Hàn Phi đến đó rồi đưa tay ra cho hắn chặt vậy.
Vừa cắt đứt đôi tay sau cánh cửa xong, Hàn Phi nhảy lên giường, điên cuồng vung dao chém tới tấp về phía một vị trí nhất định đằng sau tấm rèm.
Hòa theo một âm thanh thảm tiết, Hàn Phi ném luôn cái chậu than đựng tro tiền giấy ra, muốn lôi con quỷ thắt cổ vào trong tủ lạnh.
Lúc này, cửa tủ quần áo vừa lúc mở ra, nhưng dường như Hàn Phi có thêm một con mắt ở sau lưng vậy. Chẳng phải ngoái lại, hắn tiện tay chém một nhát về hướng đằng sau.
Lúc bộ trang phục đẫm máu kia bị xé rách, Hàn Phi dùng thời gian quý giá này để chém trọng thương con quỷ treo cổ. Ấy thế mà, cũng vì Hàn Phi phải làm hai việc cùng một lúc, hắn không có đủ thời gian để nhận ra những những bóng đen lờ mờ đột ngột bò ra từ bên dưới bàn đọc sách như một dòng thủy triều. Rõ ràng, đó chính là những quỷ hồn đang ẩn nấp tại những góc tối âm u.
Từng cánh tay tóm lấy cơ thể Hàn Phi, kéo hắn vào khu vực bóng tối bên dưới bàn đọc sách. Sau đó, từng gương mặt quỷ gớm ghiếc bao phủ hắn hoàn toàn.
...
Do bị âm hồn giết chết, đây là lần mở mắt thứ 14 của Hàn Phi.
Lần mở mắt thứ 15, đó là do hắn ngã chết vì bị quỷ thắt cổ xô xuống lầu.
Vẫn chưa hết, vì bị bộ trang phục đẫm máu kia trùm lên rồi hút cạn máu tươi trong cơ thể, Hàn Phi đành phải mở mắt choàng tỉnh lần thứ 16.
Lần thứ 17, hắn chết vì bị đánh hội đồng.
Lần thứ 18, vì không thể kịp thời đập nát tấm gương sau một thời gian dài trì hoãn, mấy làn tóc đen kia siết hắn chết tươi.
...
Từ từ mở mắt ra, người đàn ông ấy cầm khung ảnh lên rồi ném vỡ nó. Hắn nhặt mảnh thủy tinh sắc nhọn nhất lên, rạch vào tay mình theo bản năng.
Sau khi rạch được 44 vết cứa, hắn do dự một chút, cuối cùng rạch thêm một đường máu thứ 45.
“Những vết máu này tượng trưng cho cái gì thế nhỉ? Tại sao mình cảm giác rất quen thuộc với cảm giác đau đớn này?”
Đôi mắt đỏ ngầu vì những sợi to máu vằn vện, hắn nhìn tay mình: Một cánh tay đầm đìa máu vì 45 vết cứa, trong khi cánh tay còn lại thì không bị sứt mẻ bất cứ một miếng da nào.
“Dường như mình đã quên mất một điều gì ấy nhỉ?”
Hắn dùng cánh tay đầy vết cắt máu me để cầm mảnh thủy tinh lên rồi từ từ rạch một cái tên trên cánh tay còn lại.
Hàn Phi!
Đẩy cửa ra, ngăn cản cái đầu quỷ, người đàn ông ấy bước vào bên trong căn hộ.
“Bước tiếp theo là đi lấy chìa khóa.”
Người đàn ông hiện tại đã quên đi rất nhiều thứ, nhưng lại rất quen thuộc với căn phòng này như thể hắn vẫn luôn sống ở đây vậy. Hắn biết vị trí của mỗi một con quỷ trong căn hộ, và mỗi một con quỷ ấy đều đối ứng với một loại đau đớn trong tâm trí hắn.
Sau khi lừa người mẹ vào phòng ngủ, hắn lấy được dây thừng và dây trói, nhốt xác chết và đầu của cô gái trong tủ lạnh, anh ta bật lửa trong bếp.
Trong lúc săn giết lệ quỷ, hắn đồng thời đập nát tấm gương kia.
Người đàn ông kia hành động chính xác đến từng giây một. Hắn vào phòng ngủ ba lần. Lần đầu tiên, hắn lừa con tiểu quỷ đang ôm đống đồ chơi kia ra ngoài, rồi lợi dụng cái tủ lạnh và làn tóc trong nhà vệ sinh để giết nó.
Lần thứ hai, hắn chặt đứt cánh tay sau cánh cửa trước khi chộp lấy con dao giấu trong đống đồ chơi để đâm vào tim của con quỷ treo cổ.
Trước khi bộ trang phục đẫm máu xuất hiện, hắn vọt ra khỏi căn phòng hiện tại. Sau đó, hắn đẩy ghế sô pha đến chặn ngang cửa ra vào của phòng chính nhằm ngăn không cho người mẹ chạy ra ngoài.
Tiếp theo, hắn mở cửa căn phòng ngủ phụ lần thứ ba. Lúc này, bộ trang phục đẫm máu đang hút lấy âm khí của con quỷ treo cổ.
Chờ đến khi bộ trang phục đẫm máu ăn sạch con quỷ thắt cổ kia, người đàn ông ấy chủ động xỏ hai tay đến, mặc bộ đồ ma quỷ này vào.
Mặc chiếc áo đẫm máu trên người, bỗng có từng mạch máu nhỏ xuất hiện từ bộ đồ ma quỷ ấy, đâm xuyên qua làn da của người đàn ông, từ từ hút lấy máu của hắn ta. Tuy nhiên, nhờ thế mà hắn cũng thu được một lớp bảo vệ ở các vị trí chí mạng.
Hắn đạp ngã bàn đọc sách; từng bóng âm hồn chui ra từ gầm bàn, chen kín cả căn phòng.
Dù đối diện với cảnh tượng kinh khủng này, người đàn ông ấy cũng không hề nhăn nhó dù chỉ một lần. Trí nhớ ngắn hạn của hắn thật đáng sợ, thậm chí còn nhớ được từng động tác một của bọn âm hồn ấy.
Khi vô số cô hồn dã quỷ kia vồ tới, hắn bắt đầu lách người né tránh những cánh tay gầy guộc ấy. Như thể hai bên đã bàn bạc và tập dượt từ trước, những cánh tay và móng vuốt đó luôn trùng hợp cách cơ thể hắn khoảng 1 mm.
Đến khi dẫn dụ hầu hết bọn oan hồn đến nhà vệ sinh, mượn tay bộ tóc ở đó để giết sạch bọn âm hồn, hắn bèn cầm dao phay, phối hợp với bộ trang phục đẫm máu trên người để giết chết một con âm hồn lạc đàn còn sót lại.
Sau khi xác định mọi âm hồn đều bị xóa sổ, cảm nhận cơ thể bản thân yếu ớt dần vì bị bộ đồ này hút đi một lượng lớn máu tươi, hắn lập tức xông vào nhà bếp, vọt đến trước bếp lửa.
Ngọn lửa nóng kia thiêu đốt cả thân thể của hắn và bộ trang phục đẫm máu này. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc áo máu me đang gào thét, chờ đến khi nó hóa thành tro tàn thì mới xoay người bước đi.
“Có lẽ đây là bộ quần áo mà hung thủ đã mặt trong lúc giết người, giờ đốt đi là đúng rồi.”
Lê bộ thân thể tàn phế của mình vào phòng khách, người đàn ông ấy nhặt hết tất cả những thứ có thể nhìn thấy xung quanh, dùng chúng để đập vỡ tấm gương trong nhà vệ sinh.
Mãi đến khi phần gương cuối cùng rơi khỏi khung treo, tiếng la hét và mái tóc đen của người phụ nữ trong nhà vệ sinh cũng biến mất.
Lẳng lặng quay lưng lại, người đàn ông ấy nhìn sang phòng ngủ phụ.
Hắn đếm thời gian, chờ ba giây sau, và một cậu bé bị hủy dung bò ra khỏi gầm giường.
Biểu cảm của đứa trẻ rất đơn giản, nhưng thân thể nó đang dần dần biến dạng. Từng mạch máu thô to trồi lên trên cơ thể, cả người nó tỏa ra một sự ác ý mãnh liệt.
Cậu em trai biến thành một con quái vật. Nó nuốt chửng mọi thứ trong phòng, kể cả đồ chơi, thức ăn, đèn điện và cả tình yêu thương của cha mẹ nó.
Con quái vật ngày càng trở nên đáng sợ và kinh tởm hơn. Nếu người đàn ông kia không làm gì cả, hắn cũng sẽ bị nó nuốt chửng trong chốc lát.
“Theo lời nhắc nhở trên báo cáo bệnh án, mình cần phải giết hết bọn ma quỷ ở đây rồi giết luôn con ác quỷ trên người thằng em, thế mới có thể qua cửa. Cơ mà, trên người thằng nhóc đấy có quỷ thật ư?”
Con quái vật trước mặt càng lúc càng tiến đến gần. Gắng gượng với cơ thể đầy thương tích, ánh mắt của người đàn ông kia lại càng bình tĩnh hơn: “Mình quên mất vì sao lại tới đây luôn rồi. Nhưng mình nhớ rằng, có ai đó từng nói với mình là phải giết sạch bọn lệ quỷ và cứu lấy tất cả mọi người nơi đây.”
Người đàn ông nâng con dao phay lên nhưng không tấn công con quái vật ấy. Thay vào đó, hắn tự chĩa mũi dao vào chính mình: “Cậu em trai hóa thành một thực thể gớm ghiếc và đáng sợ. Ấy vậy mà, trong ký ức của thằng anh trai thì thằng em cũng là người bình thường. Do đó, sở dĩ mãi đến lúc này mà mình cũng không thể qua cửa, đó là do vẫn còn một con quỷ chưa bị mình giết chết bên trong căn hộ này.”
Kề con dao phay vào cổ, người đàn ông hiện tại vẫn còn nhớ rõ bức di ảnh của chính mình đặt ngay cửa chính căn hộ.
“Và con quỷ cuối cùng ấy chính là mình.”
Hắn tự cứa mạnh lưỡi dao vào cổ. Tiếp theo, căn phòng vốn dĩ vẫn trong hiện trạng đầm đìa máu me, lúc này lại dần dần lộ rõ bộ dáng chân thực của chính nó.