Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Vincy Nguyen
Tiểu Bát múc bùn đất từ bồn hoa vào trong bát sứ rồi nhanh chóng chạy vào hành lang, cô bé lấy từ trong túi ra hạt giống hoa đến từ thế giới tầng cạn, nhẹ nhàng vùi sâu vào trong lớp bùn đất.
Đôi mắt xinh đẹp đơn thuần nhìn chăm chú vào bát sứ, cô bé không nhúc nhích ngồi xổm dưới đất, hình như đang hiếu kỳ, không biết khi nào thì những bông hoa rực rỡ sẽ nở trên lớp bùn đất đầy mùi xác thối và âm khí.
“Tiểu Bát...”
Ngụy Hữu Phúc đứng ở bên cạnh cô bé, sau khi nhìn thấy hạt giống hoa được vùi trong đất, trong mắt lóe lên chút xót xa, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhìn về thành phố bị đêm đen bao phủ ở xa xa ngoài hành lang, Ngụy Hữu Phúc dựa lưng vào tường, nhớ lại những trải nghiệm gần đây.
Cuộc sống hoàn toàn tràn ngập tuyệt vọng rốt cục xuất hiện một tia sáng, mà người kia giống như là hạt giống hoa vùi trong bùn đất của cõi âm, hắn muốn nở rộ ở trên lớp đất đầy mùi xác thối và âm khí.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể, nhưng hắn vẫn luôn mang đến cho mọi người hy vọng đã mất từ lâu.
“Có thể cậu ấy sẽ không trở lại nữa.”
Ngụy Hữu Phúc nhìn thế giới bên ngoài hành lang, nhìn đêm tối vô biên, trong lòng cảm thấy rất lạnh: “Mình còn tưởng rằng sau khi tới nơi này, cũng sẽ không bao giờ phải cảm nhận nỗi đau do mất đi người thân nữa, không ngờ...”
“Bành!”
Một tiếng vang rất lớn phá vỡ màn đêm âm u, tĩnh lặng, Ngụy Hữu Phúc đang buồn bực bèn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động rồi kinh ngạc mở to hai mắt!
Hàn Phi đã trở về!
Sau khi mất tích một ngày một đêm, Hàn Phi lại vác một cỗ quan tài trở về!
“Cái quái gì thế?!”
Ngụy Hữu Phúc gần như không dám tin vào hai mắt của mình, vóc dáng khỏe mạnh quen thuộc đó, cho dù vác một cỗ quan tài không ngừng chảy máu, vẫn chạy cực nhanh!
“Hữu Phúc! Mở rộng cửa! Mở cửa nhanh đi!”
Tiếng gào thét vang lên từ trong miệng của Hàn Phi, nghe giọng nói quen thuộc, Ngụy Hữu Phúc lập tức mở cửa hành lang.
“Bành!”
Hàn Phi vọt vào hành lang, đặt quan tài dưới đất: “Gọi người! Nhanh gọi mọi người đến! Em mang theo chủ cửa hàng tiện lợi đến!”
“Chủ cửa hàng tiện lợi?” Ngụy Hữu Phúc hoàn toàn rối bời, 10 giây trước anh ta còn đắm chìm trong xót xa, tâm trạng còn chưa kịp chuyển biến.
Trở tay khóa cửa hành lang, Hàn Phi không màng đến vết thương trên bả vai và sau lưng, lại chạy lên trên tầng: “Quên đi, anh và Tiểu Bát bảo vệ quan tài thật kỹ nhé! Không được coi thường!”
Hắn chạy một mạch, không ngừng gõ từng cánh cửa, cả tòa nhà đều vang lên giọng nói của Hàn Phi.
“Từ Cầm!”
“Ứng Nguyệt!”
Từng cỗ khí tức tỉnh lại, phát ra âm khí kinh khủng vọt xuống tầng dưới.
Quan tài đặt ở tầng một vẫn không ngừng rỉ máu, từ trong quan tài vừa dầy vừa nặng phát ra tiếng động. Tiểu Bát và Ngụy Hữu Phúc đều lui về phía sau mấy bước, bọn họ cảm nhận được lửa giận ngập trời từ trong quan tài này.
“Quản lý cư xá mang theo thứ gì vậy?”
Vết máu theo các khe hở bao phủ toàn bộ quan tài, trên cỗ quan tài vốn nguyên vẹn bỗng hiện ra từng vết nứt, nguyền rủa và oán khí kinh người va đập vào bốn góc quan tài.
Khi mọi thứ tới đỉnh điểm, quan tài đột nhiên nổ nát!
Một người giấy toàn thân đỏ như máu đứng giữa đống máu thịt thi thể đứt gãy, trên thân nó đầy thương tích, ý thức cũng hơi mờ nhạt, đôi mắt của nó tràn đầy căm phẫn mà ngay cả biển máu cũng không thể rửa sạch.
Trong thời khắc tối quan trọng tử chiến tại toà nhà chết chóc, ý thức của nó đột nhiên rối loạn, nó vốn đánh úp bất ngờ bỗng bị phản đòn, trực tiếp bị cư dân trong toà nhà chết chóc đánh trọng thương.
Nó biết cửa hàng tiện lợi xảy ra chuyện, nhưng ý thức của nó bị cư dân của toà nhà chết chóc ngăn cản, không thể ngay lập tức trở về.
Mãi cho đến khi, nỗi lo trong lòng nó càng thêm mãnh liệt, nó chấp nhận bị thương nghiêm trọng mới quay trở về được.
Ý thức quay về bản thể, nhưng khi nó mở hai mắt ra, một cảnh tượng càng thêm kinh người xuất hiện.
Nó không ở trong cửa hàng tiện lợi! Quan tài cất giữ bản thể lại bị chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ!
Trong nhà kho của cửa hàng tiện lợi gieo đầy nguyền rủa, chỉ cần người ngoài tiến vào sẽ bị vô số người giấy vây công, mà trên người của nhân viên cửa hàng tiện lợi cũng bị hạ nguyền rủa, đừng nói phản kháng, chỉ cần bọn họ rời khỏi cửa hàng khi chưa được mình cho phép, vậy sẽ phải chịu nỗi thống khổ không cách nào hình dung nổi.
Không ai có thể trong tình huống như vậy di chuyển quan tài! Tuyệt đối không!
Chủ cửa hàng đã từng rời khỏi cửa hàng tiện lợi, cho tới giờ chưa từng xuất hiện sự cố nào, mãi cho đến ngày hôm nay.
Đầu đau như búa bổ, nó hằn học nhìn chòng chọc Ngụy Hữu Phúc và Tiểu Bát, nó nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc vấn đề là ở đâu.
Phải hơn mười mấy giây sau, đến khi nó nhìn thấy Hàn Phi quay lại tầng một, máu trong toàn thân bắt đầu chảy ngược, đôi mắt gần như bị lửa giận xé toạc.
“Là mày!”
Sau lưng của Hàn Phi còn lưu lại vết thương do nguyền rủa gây ra, trong quỷ văn đầy âm khí trên người hắn còn có một kẻ chết thay đang không ngừng gào thét cầu xin tha thứ.
“Nếu như mày tỉnh dậy sớm hơn một phút, chắc tao đã tiêu đời rồi, đáng tiếc, quá đáng tiếc.”
“Chết đi!” Người giấy chủ cửa hàng từ sau khi có được ý thức của bản thân, chưa từng tức giận như lúc này.
Hàn Phi là nhân viên mà nó đích thân tuyển dụng mới chỉ mấy giờ trước, nó cảm nhận được nhân tính mãnh liệt ở trên người Hàn Phi. Nó muốn chiếm đoạt mọi thứ của Hàn Phi làm của riêng, nhưng nó đã đánh giá thấp sự đáng sợ của nhân tính.
Mới chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả đêm đầu tiên cũng chưa qua! Bản thể của nó cùng với quan tài đã bị đưa vào trong cạm bẫy chết chóc!
“Chết cm mày đi!”
Nhìn thấy chủ cửa hàng nổi điên, Hàn Phi bèn lui về phía sau: “Chị ơi, em tốn rất nhiều công sức mới mang được thứ này về cho chị.”
Lưỡi dao ăn sắc bén đâm xuyên qua nguyền rủa đỏ như máu, trên thân của người giấy to bằng bàn tay lại có thêm một vết thương.
Chủ cửa hàng không thể đến gần Hàn Phi, nó cảm nhận được trên thân của Từ Cầm có khí tức tương tự mình, chúng đều là nguyền rủa!
“Chết đi, chết cm chúng mày hết đi!”
Quan tài nổ tung, máu thịt còn sót lại tập trung trên thân của người giấy quản lý cửa hàng, cơ thể của nó tiếp tục lớn hơn, từng gương mặt quỷ bắt đầu xuất hiện trên tờ giấy đỏ lòm.
Khi cơ thể của nó phình lớn đến hơn 2m, nó liều lĩnh lao về phía Hàn Phi.
Nó đã bị chọc điên, cho dù nó có chết cũng phải kéo theo Hàn Phi đi cùng.
Tờ giấy bị dao ăn cắt, nhưng không có ảnh hưởng gì đối với chủ cửa hàng, cơ thể của nó có thể biến hóa tự do, chỉ cần vị trí cốt lõi nhất không chịu tổn thương, nó gần như bất tử.
“Trong tình huống ý thức bị ảnh hưởng, chịu trọng thương, con quỷ này còn có thể phản kháng dữ dội đến vậy?”
Chủ cửa hàng duỗi tay về phía Hàn Phi, cánh tay của nó bị dao ăn chém đứt, nhưng ngay sau đó tại chỗ đứt lập tức mọc ra một cánh tay làm bằng giấy. Còn cánh tay cụt rơi trên mặt đất cũng không hề biến mất, mà lập tức biến thành một người giấy lao thẳng về phía Hàn Phi.
Dao ăn không ngừng xắt lát thân thể của chủ cửa hàng, giấy trắng tung bay như hoa tuyết. Nhưng chúng không hề chết, ngược lại hóa thành những người giấy nhỏ hơn, đầy cay độc nhìn chòng chọc Hàn Phi.
“Nguyền rủa là sở trường của người giấy, mình không thể khinh thường được.” Hàn Phi thúc giục quỷ văn, để cho âm khí phủ kín toàn thân, hắn còn lấy từ trong ô vật phẩm ra một điếu thuốc, sẵn sàng châm lửa bất cứ lúc nào.
Số lượng người giấy rất nhiều, chỉ một mình Từ Cầm thì không thể cản hết, song khi đám người giấy cười âm hiểm lao về phía Hàn Phi, trong hành lang vang lên tiếng khóc uất nghẹn, một cậu bé gầy yếu bước ra.
Cậu bé gầy đến mức khiến người ta phải xót xa, song năng lực của cậu bé lại vô cùng quỷ dị, tất cả người giấy chạm vào nó, toàn bộ co quắp ngã xuống đất, oán độc trong mắt biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt đau khổ khóc lóc.
Hình như đứa trẻ này có thể cưỡng ép tiêm nhiễm cảm xúc bi thương vào trong cơ thể của lệ quỷ và nguyền rủa, tạo thành tổn thương đối với bọn chúng.
Trên vách tường loang lổ cách cậu bé không xa, đột nhiên mở ra một con mắt rất to.
Trong tròng mắt đen nhánh cứ như ẩn chứa một thế giới khác, mọi người giấy tới gần Hàn Phi đều sẽ bị giam trong nhà tù đen tối ở sâu trong con mắt ấy.
“Một cơ thể tụ hợp nguyền rủa? Hai oán niệm?”
Người giấy chủ cửa hàng cảm thấy khiếp sợ, nhưng giờ nó cũng không còn đường lùi.
Oán hận trong con mắt nồng nặc đến mức gần như hóa thành thực chất, người giấy chủ cửa hàng biết đêm nay nó lành ít dữ nhiều, nó cay độc nhìn chằm chằm tất cả cư dân ở toà nhà Block 1.
“Muốn giết tao, chúng mày cũng sẽ phải trả giá đắt! Tao ngoại trừ nguyền rủa ra thì cái gì cũng sẽ không lưu lại cho chúng mày!”
Ép khô tất cả lực lượng của thi thể trong quan tài, cơ thể của người giấy chủ cửa hàng lớn lên nhanh chóng, từng ký tự màu đen lặng yên xuất hiện. Ngay sau đó nó chấm lấy máu của chính mình, muốn vẽ khuôn mặt của mấy người trong tòa nhà lên trên thân của nó.
“Ngăn nó lại! Nó muốn rủa chết chúng ta! Đây là sát chiêu cuối cùng của vật nguyền rủa!” Từ Cầm cao giọng la hét, nhưng dao ăn của cô không thể làm tổn thương vị trí cốt lõi của người giấy.
Trong lúc cô đang sốt ruột, một cỗ oán niệm khủng bố vượt xa tất cả mọi người chậm rãi xuất hiện.
“Bốp!”
Tám đôi cánh tay to lớn đập mạnh lên mặt đất, ác quỷ màu máu cao gần bằng toà nhà 3 tầng siết chặt người giấy. Nó dùng phương pháp nguyên thủy nhất, bạo lực nhất, liên tục đấm, mạnh mẽ đập nát ý thức của người giấy!
Hỗn loạn! Tà ác! Điên cuồng!
Tuyệt vọng không ngừng tụ tập, ác quỷ màu máu kia mỗi một quyền đều mang theo tám loại đau khổ khác nhau.
Toà nhà đang rung chuyển, vẻn vẹn chỉ dùng năm giây, những người giấy trên sàn nhà cũng đều hóa thành tro bụi, chỉ còn lại người giấy màu máu to cỡ bàn tay lúc đầu.
Âm khí và sát khí hùng hậu bay ra khỏi người giấy tràn đầy vết rách đều bị các bạn hàng xóm chung quanh hấp thu.
Âm khí mà người giấy chủ cửa hàng tích lũy từ khi bắt đầu sản sinh ý thức đến giờ, bị các bạn hàng xóm ở toà nhà Block 1 chia ăn, tất cả mọi người đều lộ vẻ thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, khi các bạn hàng xóm đã nuốt hết âm khí trong cơ thể của chủ cửa hàng, họ vây xung quanh người giấy.
Ý thức của nó đã bị phá hủy hoàn toàn, bây giờ người giấy màu máu chỉ còn là một vật phẩm nguyền rủa bình thường mà thôi.