Trò Chơi Luân Hồi

Chương 56: Chương 56: An nhàn câu cá, bẫy chim




Một nơi nào đó bên trong Ma Thú Sơn Mạch, từng cơn gió rít gào mang theo dòng nước cuồn cuộn chảy tạo thành từng cơn sóng hung hăng ập về phía trước, gây nên những tiếng động rầm rầm như từng đoàn kỵ binh màu bạc cưỡi trên mặt nước hành quân. Trước khung cảnh thiên nhiên hùng vỹ ấy, có 6 bóng người lặng lẽ đứng phía trên bờ sông như là đang bàn bạc cái gì đó. Chỉ thấy người thanh niên duy nhất trong số 6 người từ nạp giới lấy ra 1 tảng thịt ma thú lớn rồi ném mạnh về phía mặt sông cuồng bạo.

Bất chợt, từng tiếng kêu réc réc dữ tợn vang lên. Một đám quái ngư với chiếc đuôi đỏ thẫm cùng hàm răng lởm chởm sắc nhọn như những chiếc máy nghiền cỡ bự hùng hổ xé rách từng ngọn sóng cuộn trào, nhanh chóng lao về phía miếng mồi thơm ngon đẫm máu. Chỉ mới vài cái chớp mắt, tảng thịt ma thú còn to hơn cả 1 chiếc xe tải đã bị bọn chúng phân chia sạch sẽ, dù là 1 mẫu xương cũng không hề sót lại, chỉ còn vương vãi chút máu loang loang trong nước như chứng minh nó đã từng xuất hiện ở nơi đây.

Tứ giai ma thú Xích Vỹ Ngư, chúng nó chính là mục tiêu chủ yếu của Tiêu Lệ trong hành động lần này. Mặc dù hình dáng bên ngoài có không ít khác biệt, thế nhưng càng nhìn, hắn càng thấy bọn chúng giống hệt cả lũ hổ Piranha ở sông Amazon. Bọn chúng bình thường đều hoạt động đơn lẻ, tự do du đãng trong lòng sông rộng lớn. Thế nhưng chỉ cần xuất hiện kẻ địch hay con mồi, cả đám háo ăn này sẽ lập tức kéo bè kéo lũ đến, tre già măng mọc không sợ chết công kích mục tiêu. Thực sự mà nói, chúng còn khó nhằn hơn là phần lớn ma thú sống bầy đàn.

Xích Vỹ Ngư cũng không phải là không có nhược điểm, dựa vào Giám Định Thuật, Tiêu Lệ biết chúng rất sợ lôi điện và chất độc. Phần lớn thủy sinh ma thú đều sợ điện, chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Thế nhưng muốn chúng chịu ảnh hưởng thì dòng điện cũng phải đủ mạnh, ít nhất là với trình độ của Tiêu Lệ hiện tại, nếu không sử dụng Tịch Tà Yêu Lôi thì phải mất vài tháng mới săn đủ 100 con.

Còn nếu như sử dụng Tịch Tà Yêu Lôi? Đùa chứ... chút “tiểu ma thú” này vài giờ là bị dọn dẹp sạch sẽ... Bất quá... nếu làm như vậy thì hắn cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được. Đơn giản là vì Tịch Tà Yêu Lôi là 1 tên tham ăn chính hiệu, nó sẽ không hề biết nể mặt mũi chủ nhân mà chừa lại 1 tý thịt cá nào cho Tiêu Lệ, chứ đừng nói là phần đuôi đỏ vốn là thứ “ngon lành” nhất của Xích Vỹ Ngư.

Về phần dùng độc, đây là quả thực là 1 biện pháp rất có tính khả thi bởi vì Xích Vỹ Ngư có khả năng nhận biết và kháng độc tố gần như là con số 0 tròn trĩnh. Hơn nữa, bọn chúng lại ăn tạp cực kỳ, phàm là thứ gì có thể tiêu hóa được đều bị chúng xơi tái sạch sẽ. Từ trước tới nay, chủng loài Xích Vỹ Ngư chết đi 10 phần thì hết 9 là do ăn phải thức ăn có độc. Mặt khác, dùng độc để săn Xích Vỹ Ngư thì vẫn có thể thu hoạch được phần đuôi mà giao nộp nhiệm vụ, bởi vậy cách này có thể xem là cực kỳ hoàn hảo... ít nhất... trên lý thuyết là vậy...

Còn thực tế thì sao? Dòng sông trước mặt Tiêu Lệ là 1 đoạn ngắn nằm ở khoảng giữa của con sông Bạch Sa Giang to lớn trải dài gần 2 phần 3 lãnh thổ của vùng Đông bộ Ma Thú Sơn Mạch này. Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì trong nước sông có chứa rất nhiều Bạch Sa Khoáng, thứ này giống như phù sa trôi nổi trong dòng nước tạo nên 1 màu trắng bạc lấp lánh vô cùng rực rỡ cho Bạch Sa Giang.

Bạch Sa Khoáng này là 1 cái phiền phức khá lớn bởi vì chúng là 1 loại khoáng vật kỳ dị có khả năng hấp thụ độc tố. Bất cứ loại chất độc nào chỉ cần xuất hiện trong Bạch Sa Giang, chẳng mấy chốc sẽ bị loại khoáng vật này hấp thu sạch sẽ. Điều này cũng giải thích tại sao nơi này rất ít sinh vật có độc sinh sống mà tộc đàn Xích Vỹ Ngư thì lại tụ tập rất đông ở trong Bạch Sa Giang.

Nằm vắt chân lên trán cả đêm suy nghĩ, thậm chí còn khiến Tiêu Ngữ và Hồng Điệp “mất ngủ” theo hắn, rốt cuộc Tiêu Lệ cũng tìm ra được 1 biện pháp miễn cưỡng có thể coi là hữu dụng, đó chính là “câu cá“. Sử dụng lôi điện sở dĩ hiệu suất không cao là bởi vì để có thể làm bất tỉnh 1 con Xích Vỹ Ngư thì lôi lực lượng truyền vào trong nước phải vô cùng lớn (vcl luôn ấy). Làm như thế không những khiến Tiêu Lệ tiêu hao rất nhiều đấu khí so với tu vi Đấu Linh của hắn mà lại còn làm lũ Xích Vỹ Ngư xung quanh bắt đầu cảnh giác hơn.

Mà Xích Vỹ Ngư tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ cần bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ ngay lập tức đào tẩu mất dạng. Tiêu Lệ sẽ phải tìm đến 1 đoạn sông khác, hoặc là chờ đợi 1 thời gian để chúng quay trở lại. Phiền phức như vậy là bởi vì Bạch Sa Giang rất rất là hiểm trở, ẩn nấp không ít ma thú mạnh mẽ, cũng không phải đoạn sông nào cũng có thể thuận lợi săn bắt Xích Vỹ Ngư được.

Thế nhưng nếu có thể lấy cần câu làm vật dẫn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền sốc điện bất tỉnh 1 con Xích Vỹ Ngư rồi sau đó nhanh chóng kéo nó ra khỏi mặt nước thì với cái trí tuệ ít ỏi của lũ quái ngư, chúng sẽ hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Làm như vậy có thể giúp Tiêu Lệ tiết kiệm không ít thời gian và công sức.

.....................

Câu cá là 1 công việc cực kỳ đòi hỏi tính kiên nhẫn vốn là thứ tương đối xa xỉ với Tiêu Lệ. Rất may cho hắn là Xích Vỹ Ngư còn thiếu kiên nhẫn hơn cả hắn, chỉ cần nhìn thấy thịt tươi là ngay lập tức cả đám bu hết cả lại. Giống như là FA lâu năm nhìn thấy gái đẹp rắc thính, không chút suy nghĩ liền lao tới thử vận may. Bất quá... lần nào cũng vậy... nếu không phải là thính độc thì cũng là bả mà thôi...

(mấy đạo hữu FA nên cẩn thận nhé, giờ trên mạng toàn là thính với bả thôi đấy, phải thật sáng suốt)

Thịt ma thú được Tiêu Lệ chọn lựa là của 1 loại tam giai Hoa Ban Báo có mùi thơm vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa bên trong thịt có chứa 1 chút độc chất gây tê liệt sẽ không dễ dàng bị rửa trôi theo dòng nước. Lưỡi câu là 1 viên Lôi Xung Đạn lv4 có lực sát thương không cao nhưng đặc tính gây tê liệt thì cực kỳ dữ dội. Nếu là được Đấu Giả có Lôi thuộc tính kích hoạt thì những tứ giai ma thú lót đáy như Xích Vỹ Ngư, chỉ cần giật 1 phát là sẽ lập tức chuyển sang trạng thái bơi ngửa, hoàn toàn mất hết ý thức.

Mấy ngày tiếp theo của Tiêu Lệ trôi qua rất nhàn nhã, lúc nào rảnh thì lại ra bờ sông ngồi câu cá. Đến khi cạn kiệt đấu khí lại mang chiến lợi phẩm về lều để cho chúng nữ chế biến thành những món ăn thơm ngon hảo hạng. Xích Vỹ Ngư mặc dù hình dáng xấu xí thế nhưng chất thịt lại cực kỳ ngon, đặc biệt là phần đuôi màu đỏ chính là trân bảo hiếm thấy trên bàn tiệc, dù ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán. Lại phối hợp cùng 1 thịt thú rừng và rau quả hoang dại do chúng nữ đi xung quanh rèn luyện mang về, bữa ăn hàng ngày của nhóm người Tiêu Lệ phải nói là cực kỳ phong phú và hấp dẫn, không hề thua kém so với đồ ăn làm sẵn trong hệ thống.

Thức ăn trong hệ thống mặc dù rất ngon, thế nhưng giá tiền cũng không hề rẻ. Đặc biệt là nguyên liệu càng cao cấp thì giá tiền lại càng là 1 con số bất hợp lý. Có điều cũng vì vậy mới khiến Tiêu Lệ phát hiện được trong số chúng nữ có 1 vị đầu bếp tài ba.

Lý Nhược Lan bản thân vốn là cô nhi, từ nhỏ đã phải bán mình làm nô tỳ cho 1 tiểu gia tộc nọ. Bởi vì bẩm sinh có tài nấu nướng, nàng được đại phu nhân của gia tộc đó sủng ái trở thành thiếp thân nha hoàn của bà ta, được tu luyện đấu khí rồi trở thành 1 Đấu Giả.

Cuộc sống tươi đẹp đó kéo dài đến năm nàng 22 tuổi thì tuyên bố chấm dứt. Trong 1 lần cùng phu nhân đi du ngoạn, họ bị 1 bọn đạo tặc chặn đường giết người cướp của. Đại phu nhân mặc dù có thực lực tứ tinh Đấu Sư thế nhưng trong số bọn cướp cũng có đến 3 tên Đấu Sư, hơn nữa người đông thế mạnh cuối cùng bọn họ vẫn không tránh khỏi 1 kiếp. Tất cả nam nhân đều bị giết, đại phu nhân bị phong tỏa đấu khí cùng với 1 số các nô tỳ có chút tư sắc, trong đó có nàng, đều bị bọn chúng mang về làm đồ chơi.

Lý Nhược Lan là 1 nữ nhân bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong rất kiên cường. Nàng lợi dụng trí tuệ của mình không những thành công câu dẫn 1 tên đầu lĩnh, thoát khỏi kiếp tình nô mà còn lợi dụng tài nguyên bọn chúng cướp được, không ngừng tu luyện, dựa vào thiên phú vào nỗ lực của mình âm thầm đột phá Đấu Sư. Sau đó nàng lợi dụng thủ đoạn của mình, không chút dấu vết gây nên mâu thuẫn giữa 3 tên đầu lĩnh, khiến bọn chúng dùng đao kiếm nói chuyện với nhau.

Cuối cùng, khi bọn chúng gần như lưỡng bại câu thương, nàng bất ngờ xuất hiện cho mỗi tên 1 kiếm, tiễn chúng 1 đoạn xuống âm phủ. Trả xong mối thù cho đại phu nhân của nàng, người đã bị bọn chúng làm nhục đến chết vài năm trước, Lý Nhược Lan mang theo những tỷ muội đồng cảm ngộ lang bạt khắp nơi, cuối cùng dừng chân ở Thanh Sơn Trấn gia nhập Lôi Xà Trại của Tiêu Lệ.

Trong thời gian này, Tiêu Lệ cũng sáng tạo ra 1 cái bẫy đặc biệt chuyên dùng đã bắt Hắc Vũ Ô Nha khi hắn vô tình phát hiện loài ma thú này cực kỳ thích ăn ấu thú của 1 loài tứ giai ma thú khác là Độc Nhãn Kim Kê.

Hắc Vũ Ô Nha là 1 loài ma thú ăn thịt cỡ lớn, hình dáng gần tương tự như quạ đen nhưng trên lông vũ của chúng ẩn hiện những đường vân mà nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là 1 bức tranh địa ngục. Loài ma thú này cực kỳ hung ác và gian xảo, chúng thường chờ đợi các loài ma thú khác chiến đấu với nhau rồi cướp lấy còn mồi hoặc thậm chí là làm thịt luôn cả tên thợ săn xấu số.

Độc ác hơn nữa, chúng rất thích ăn ấu thú của các loài ma thú khác, đặc biệt là Độc Nhãn Kim Kê. Chúng thường chờ đợi mẫu thú rời khỏi tổ săn mồi rồi lẻn vào rồi xơi tái sạch sẽ những con non không chút khả năng chống cự. Với thuộc tính hắc ám cũng khả năng kháng độc vô cùng mạnh mẽ, chúng thực sự là những tử thần tàn nhẫn nhất trong Đông bộ Ma Thú Sơn Mạch.

Bởi vì Hắc Vũ Ô Nha khả năng ẩn núp quá tốt, Tiêu Lệ không còn cách nào khác là phải đặt bẫy dụ chúng rời khỏi hang. Hắn lợi dụng Lôi Xung Thạch tạo thành 1 cái bẫy chim mà hắn tình cờ học được ở kiếp trước, hình dạng giống như 1 chiếc nón lật ngược. Phía dưới mũi nhọn là mấy con tiểu Độc Nhãn Kim Kê mà lần trước sau khi điều tra và tiêu diệt 1 con Hắc Vũ Ô Nha hắn thuận tiện mang về. Phía trên là 1 hệ thống bẫy tinh vi mà khi có con mồi tiến vào, miệng nón được làm bằng Lôi Xung Thạch sẽ đóng kín lại, đồng thời phát ra 1 luồng điện từ mạnh mẽ làm tê liệt nó trước khi kịp chạm vào lũ gà con bên dưới. Huyền Thiên Tâm Ma Phong thì ẩn nấp gần đó để cảnh giới đề phòng có biến cố xay ra hoặc là bồi thêm 1 nhát chí mạng cho những tên tham ăn may mắn thoát khỏi bẫy rạp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.