Trò Chơi Luân Hồi

Chương 74: Chương 74: Họa Phúc Khôn Lường




Nhược Lâm đạo sư từ trong Nạp Giới trên tay lấy ra cái áo choàng bằng lụa mỏng manh khoác tạm lên ngọc thể làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ chết người của nàng. Tiếp đó, nàng lại lấy ra 1 cây roi màu xanh lục, chính là vũ khí yêu quý của nàng, gọi là Bích Xà Tiên được làm từ gân của ngũ giai mà thú Du Thủy Bích Hoa Xà rồi bất ngờ công kích về phía 1 lùm cây gần đó.

Tiêu Lệ còn đang mải ngẩn ngơ ngắm nhìn cơ thể mỹ diệu hoàn hảo không tỳ vết của Nhược Lâm, bất chợt nhìn thấy nàng công kích, không kịp phản ứng liền bị trúng 1 đòn văng ra khỏi chỗ ẩn nấp, rất may là trên người hắn còn 1 cái Thiên Tằm Bảo Giáp nên mới không bị thương. Thứ này vốn là nội giáp mặc bên trong y phục, hơn nữa tơ của Thiên Tằm mặc vào rất thoải mái, bởi vậy Tiêu Lệ rất ít khi cởi ra.

_ Dâm tặc to gan, không biết nơi này là cấm địa của Tiêu gia hay sao, còn định lẻn vào tìm chết? - Chúng nữ nhìn thấy có kẻ rình trộm không những không sợ hãi, chỉ là nhanh chóng lấy khăn tắm che đi 1 vài bộ vị trọng yếu liền nhanh chóng tiến tới bao vây Tiêu Lệ, Tuyết Ny càng là cường hãn đứng ra lớn tiếng chất vấn hắn.

_ Ahaha hiểu nhầm, hiểu nhầm! Ta thấy ở đâu nhiều mỹ nữ như vậy, sợ có kẻ gian giở trò nên mới âm thầm nấp ở 1 bên cảnh giới, ai ngờ lại bị Nhược Lâm đạo sư phát hiện. Hơn nữa... cấm địa này cũng không có cấm ta vào mà... - Tiêu Lệ thấy đã bại lộ vẫn không thèm chạy trốn, tìm 1 lý do vụng về chống chế hành vi sắc lang của mình.

Tiêu Ngọc trông thấy người nhìn trộm lại là Tiêu Lệ thì khẽ thở phào, bất quá vẫn là hờn dỗi ngắt nhéo hắn 1 phen. Mấy thiếu nữ khác thấy thế cũng cười khúc khích trêu đùa phụ họa. Chỉ có Nhược Lâm đạo sư là mặt đỏ bừng bừng, lao nhanh ra khỏi hồ mất dạng, cũng không biết là do ngượng ngùng hay tức giận. Có điều Tiêu Lệ cảm nhận được nàng cũng không hề ghét hắn, vậy có lẽ chỉ là nữ nhân xấu hổ đi...

_ Huhu... Tiêu Lệ ca ca, ngươi đã nhìn thấy hết của ta rồi! Sau này, ta làm sao còn tìm phu quân được nữa... Ta không biết đâu! Ngươi phải chịu trách nhiệm a... - Một thiếu nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt khả ái, giả vờ khóc lóc nỉ non nói.

_ Đúng đó! Tiêu Lệ ca ca, ngươi phải chịu trách nhiệm cho bọn ta nữa... huhu! - Mấy thiếu nữ khác thấy vậy cũng làm ra dáng vẻ ủy khuất, ỷ ôi phụ họa. Bất quá trên mặt ai nấy đều ẩn ẩn ý cười, Tiêu Lệ dù có ngốc cũng nhận ra là họ nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo...

Chúng nữ vốn đang vây xung quanh hắn, nay biết người đến là Tiêu Lệ thì lại càng trở nên bạo dạn hơn. Mặc dù ngoài miệng vẫn không ngừng ai oán Tiêu Lệ, thế nhưng cơ thể lại không chút thành thật, từng bước ép sát vào hắn, có 1 cô nàng thậm chí còn khẽ dùng bộ ngực căng tròn của mình, cách 1 lớp khăn tắm mỏng manh cò cọ nhè nhẹ vào cánh tay Tiêu Lệ.

Nhìn 1 đám sắc nữ vây xung quanh mình, Tiêu Lệ chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn còn không nghĩ hiện tại mị lực của mình cao đến mức như thế, mấy nữ nhân bình thường này hầu như là hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Nếu lúc nãy hắn không lén lút mà trực tiếp xông vào, có khi các nàng cũng nhiệt tình hưởng ứng. Bất quá... vụng trộm thì vẫn kích thích hơn...

_ Hayzz... các nàng muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào a... cũng chỉ là xem xem 1 chút, nào có mất miếng thịt nào... - Khẽ thở dài, Tiêu Lệ giả vờ bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.

_ Tiêu Lệ ca ca, ngươi là giả vờ ngốc hay là cố tình không hiểu vậy... người ta đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi... - Một thiếu nữ khuôn mặt tú lệ, 2 bím tóc thả sang 2 bên trông rất dễ thương nghe hắn nói vậy liền ép sát bộ ngực mềm mại của mình vào ngực hắn nức nở nói. Tiêu Lệ nhận ra cô nàng này chính là cô bé lúc sáng đã len lén nắn ngực Tiêu Ngọc trước mặt hắn, hình như tên gọi là A Lệ Nhã.

_ Vậy ta phải chịu trách nhiệm như thế nào đây... hay là... thế này... - Tiêu Lệ cũng không diễn nữa, tay trái nhằm ngay bờ mông mềm mịn của nàng dùng sức vỗ mạnh tạo thành 1 tiếng “Bốp” thật lớn. Sau đó, tay của hắn giống như con linh xà lanh lợi, từ từ thám hiểm xuống chốn đào nguyên thần bí, liên tục tiến sâu vào bên trong khiến nàng không nhịn được bất đầu bật ra tiếng rên rỉ khoái lạc.

Mấy thiếu nữ khác thấy vậy cũng không chịu yếu thế, lần lượt rũ bỏ khăn tắm, dùng cơ trắng nõn mê hoặc của mình thay nhau khiêu khích câu dẫn Tiêu Lệ chú ý. Tiêu Ngọc sớm đã cùng các tỷ muội khác hầu hạ Tiêu Lệ, bởi vậy vô cùng hiểu ý nhanh chóng giúp hắn giải khai y phục rồi vô cùng quen thuộc quỳ xuống thềm, hé ra miệng ngọc bắt đầu chăm sóc cho tiểu Tiêu Lệ.

Tiêu Lệ một tay ôm lấy Tuyết Ny chậm rãi thưởng thức bộ ngực đồ sộ lại không kém phần mềm mại của nàng, tay còn lại cực kỳ điêu luyện hoạt động ở dưới thân A Lệ Nhã khiến nàng ta liên tục rên rỉ xin tha. Tiêu Ngọc thì vẫn đang chăm chú không ngừng phun ra nuốt vào đại long thương của Tiêu Lệ khiến hắn vô cùng thoải mái, được 1 lúc liền phóng xuất tinh hoa vào trong miệng nàng.

Món khai vị đã thưởng thức xong, mọi người bắt đầu bước vào bữa tiệc chính. Tiêu Lệ trước tiên ôm lấy Tuyết Ny, đặt 1 nụ hôn thật ngọt ngào lên môi nàng, 2 tay không ngừng hoạt động tại các vị trí mẫn cảm. Đến khi nàng bắt đầu rên rỉ, hắn mới cho đại long thương của mình xuất trận, tìm đến 1 vùng đồng cỏ màu mỡ bắt đầu tiến hành khai khẩn đất hoang.

Thanh Long Ngự Nữ Kinh của Tiêu Lệ hiện tại đã đạt tới cảnh giới viên mãn, mùi hương nam tính từ cơ thể hắn phát ra đối với những nữ nhân tu vi thấp chẳng khác nào xuân dược, khiến các nàng trầm luân trong đó. Tuyết Ny mặc dù vẫn còn là xử nử, thế nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tình đáp ứng Tiêu Lệ đòi hỏi, 2 người hoan lạc từ trên bờ cho đến tận giữa lòng hồ.

Tiêu Lệ hiện tại năng lực rất mạnh, chẳng bao lâu đã khiến Tuyết Ny không còn khả năng tái chiến, nằm trên bờ hồ thở hỗn hển. Buông ra mỹ nhân trong ngực, Tiêu Lệ bắt đầu quay sang chiếu cố Tiêu Ngọc. Cả 2 người sớm đã thân mật nhiều năm, bởi vậy vô cùng ăn ý phối hợp, đủ mọi tư thế cực kỳ khiêu khích người nhìn. Tiêu Ngọc ở bên cạnh tình lang thể hiện ra 1 bộ mặt dâm nữ hiếm thấy, đến mức mấy nàng sắc nữ bên cạnh ai nấy mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết là ngượng ngùng hay là hưng phấn.

Tiêu Lệ và Tiêu Ngọc cùng nhau phiên vân phúc vũ hơn nửa giờ, hắn mới thỏa mãn để mấy trăm triệu tinh binh của mình chiếm đóng bên trong hoa tâm của nàng rồi tiếp tục quay sang chiếu cố các nữ nhân còn lại.

Lần này theo Nhược Lâm đạo sư có tổng cộng 6 nữ học sinh, không tính Tuyết Ny thì còn lại 5 người, đều trạc 19-20 tuổi. A Lệ Nhã là 1 thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú cùng 2 bím tóc thả bên trông giống như cô bé nhà bên cực kỳ dễ thương. Một nữ nhân khác dáng người không kém bao nhiêu so với Tuyết Ny, nhất là cặp mông màu mỡ vểnh cao, cực kỳ khêu gợi. Nàng gọi là Triệu Oanh Oanh, vốn là 1 nữ nhân tương đối bảo thủ, bất quá ở lâu ngày với đám sắc nữ này nên bị bọn họ dạy hư.

Mấy nữ nhân còn lại cũng khá xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, bất quá so với Tuyết Ny và Triệu Oanh Oanh thì vẫn còn kém không ít. Tiêu Lệ ai đến đều chào đón, cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, lần lượt đưa từng nàng lên đỉnh vu sơn, điên loan đảo phượng đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng chấm dứt, ôm các nàng về phòng mình ngủ 1 giấc thoải mái đến tận sáng. hôm sau.

.........................................

Trải qua chuyện ở hồ nước nóng, Nhược Lâm đạo sư giống như là muốn trốn tránh Tiêu Lệ, vừa thấy hắn liền tìm cớ lẻn đi mất, dù là chuyện chủ trì khảo hạch cũng lấy lý do không khỏe trong người mà giao toàn quyền cho Tiêu Ngọc phụ trách. Bất quá mấy nữ học sinh của nàng thì đều giống như giống như những con sam, suốt ngày oanh oanh yến yến bên cạnh Tiêu Lệ khiến đám nam sinh vô cùng ghen ghét. Chẳng qua ở Ô Thản Thành vài ngày, bọn họ cũng biết Tiêu Lệ là Đấu Linh cường giả, dù có ghen tị cũng không ai dám nói gì.

Tiêu Lệ cũng không có chủ động đi tìm Nhược Lâm đạo sư. Mặc dù hắn rất có hảo cảm với nàng, lại thêm bọn Tiêu Ngọc, Tuyết Ny liên tục giật dây thế nhưng nàng đã muốn trốn tránh hắn, Tiêu Lệ cũng không cố gắng miễn cưỡng.

Lại kéo dài ở Ô Thản Thành thêm vài ngày, bồi tiếp mấy nữ nhân mới thu nạp, cho đến khi Già Nam học viện hoàn tất đợt chiêu sinh ở Ô Thản Thành lần này, Tiêu Lệ mới lưu luyến để các nàng theo Nhược Lâm đạo sư quay trở về Già Nam học viện, còn bản thân hắn thì mang theo Tiêu Ngữ, Hồng Điệp và mấy hộ vệ quay trở về Lôi Xà Trại.

Tiêu Viêm đã sớm 1 bước lên đường đi Thanh Sơn Trấn. Vốn là Tiêu Lệ còn muốn mang hắn theo cùng lịch lãm rèn luyện, bất quá Dược Lão lại yêu cầu Tiêu Viêm phải tự đi 1 mình, hắn không còn cách nào khác hơn là phải đồng ý. Vừa trở lại Lôi Xà Trại, Tiêu Lệ đã nghe bọn thủ hạ xì xào bàn tán về chuyện ầm ỹ giữa 1 tên thiếu niên và Lang Đầu dong binh đoàn.

Đúng như Linh Nhi đã nói, quỹ tích thời gian là rất khó thay đổi. Hiện tại mặc dù không có sự ảnh hưởng của Tiểu Y Tiên, thế nhưng Mục Lực và Tiêu Viêm vẫn xảy ra mâu thuẫn. Mục Lực hung hăng càn quấy đã quen, định cướp đoạt 1 cái kho báu mà Tiêu Viêm vô tình phát hiện. Bản thân Tiêu Viêm cũng không phải quả hồng mềm, hung hăn phản kích giết chết mấy tên thủ hạ của Mục Lực. mang theo kho báu bỏ chạy. Hơn nữa trong quá trình lẫn trốn còn không ngừng đặt bẫy giết không ít người của Lang Đầu dong binh đoàn, an oán của 2 bên cũng vì thế mà ngày càng chồng chất. Hiện tại, Tiêu Viêm nghe nói đã trốn vào sâu bên trong Ma Thú Sơn Mạch.

Đối với chuyện này, Tiêu Lệ hoàn toàn không bận tâm. Tiêu Viêm hiện tại so với nguyên tác còn mạnh hơn vài lần, hơn nữa có Dược Lão bên cạnh hắn cũng không chết được, mấy tên nhãi nhép có mắt không tròng này cứ để cho hắn làm đá kê chân là được rồi.

Lôi Xà Trại hiện giờ đã sớm không còn theo kịp bước chân Tiêu Lệ, hắn cũng không dự định tiếp tục phát triển nó mà giao cho Đinh Bộ Lâm tiếp quản chức trại chủ, Trần Nguyên Mạnh và Nguyễn Vũ làm phó trại chủ. Bản thân hắn thì mang theo Tiêu Ngữ, Hồng Điệp cùng với Tiểu Y Tiên, Lý Nhược Lan, Tô Thanh Thanh các nàng tiến vào sâu trong vùng Đông bộ Ma Thú Sơn Mạch để cày level, cũng là để tìm cơ hội thích hợp làm thịt Tử Tinh Dực Sư Vương. Muốn lấy thực lực Đấu Vương đánh bại lục giai ma thú, cũng không phải dựa vào sức là được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.