Hành động lớn mật của Tiêu Lệ khiến Lôi Nhã sửng sốt không nói nên lời, thậm chí quên luôn cả việc phải vùng ra, để mặc hắn tùy ôm lấy chính mình.
Mà nàng như vậy, những người xung quanh lại được một phen mắt tròn mắt dẹt, không dám tin vào những gì họ đang thấy. Hà Kỳ càng là trợn mắt há hốc mồm, cả buổi không nói ra được lời nào.
Lôi Nhã là nhân vật nổi tiếng bậc nhất Hắc Ấn thành này. Không phải bởi vì sắc đẹp, địa vị hay là tu vi thất tinh Đấu Vương của nàng mà chính là bởi sự tàn nhẫn và quyết đoán đã mang lại cho nàng danh hiệu - Huyết Hồng Liên.
Lôi Nhã mặc dù bình thường thích ăn mặc gợi cảm nhưng nàng tuyệt đối không phải là người tùy tiện. Danh vọng và địa vị hôm nay của nàng hoàn toàn đều là dùng thực lực và thủ đoạn của bản thân đạt được, không phải là loại nữ nhân dựa vào thân thể để ngoi lên.
Bởi vậy hôm nay, khi thấy có một nam nhân ôm Lôi Nhã mà nàng lại không phản kháng, tất cả mọi người mới ngạc nhiên tới như vậy. Thậm chí Viên Y môn chủ cũng chưa từng có loại đãi ngộ này a!
_ Tiêu tiên sinh, có phải là ngươi nên buông thiếp thân ra rồi hay không?
Lôi Nhã dù sao cũng là thất tinh Đấu Vương, rất nhanh đã hồi phục tinh thần, lập tức trầm giọng nói. Cũng không phải nàng không muốn tự giãy giụa ra nhưng mà cánh tay Tiêu Lệ giống như một cái gọng kiềm kẹp chặt lấy hông nàng, đấu khí trong cơ thể cũng đột nhiên trở nên trì trệ.
_ “Lôi Nhã quản sự, cô tốt nhất tạm thời không nên phản kháng! Bức tranh đó có chút quỷ dị, cơ thể ta đang dần bị mất khống chế. Nếu lúc này cô kích động thì ta cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu!”
Tiêu Lệ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nói một lời nhưng lại lặng lẽ truyền âm cho Lôi Nhã.
Quả thực sau khi nhìn vào bức tranh kia một lúc, cơ thể Tiêu Lệ lập tức rơi vào trạng thái rất kỳ lạ. Mặc dù Tịch Tà Yêu Lôi đúng lúc xuất hiện nhưng mà cũng chỉ đủ để bảo vệ thần trí hắn tỉnh táo, còn thân thể thì vẫn trong trại thái lâng lâng.
_ “Ngươi tốt nhất nên an phận một chút. Nếu ngươi dám được đà lấn tới thì Lôi Nhã ta không ngại ngọc thạch câu phần đâu. Còn nữa… mau chóng xử lý vấn đề của ngươi đi, bị nam nhân ôm thế này ta cảm thấy không thoải mái!”
Cảm nhận được đấu khí cuồn cuồn của Tiêu Lệ ngay tại chỗ hai người tiếp xúc. Lôi Nhã cắn răng nhịn xuống phẫn nộ của bản thân. Trên khuôn mặt nàng vẫn như cũ treo lên nụ cười ngọt ngào quyến rũ, truyền âm nói.
_ Ta không mang theo kim tệ. Ở đây có một viên lục phẩm Đấu Linh Đan… có thể để Đấu Vương cường giả trực tiếp đề thăng một tiểu cảnh giới. Dùng nó để thay thế 300 vạn kim tệ hẳn là không vấn đề gì chứ?
Tiêu Lệ dùng tinh thần liên lạc với hệ thống, một viên đan dược màu xanh ngọc bích trống rỗng xuất hiện, lơ lửng trước mặt hắn tỏa ra đan hương thơm ngào ngạt.
Không phải Tiêu Lệ không muốn dùng đơn trị trực tiếp đổi kim tệ, có điều sau khi hệ thống thăng cấp lần trước thì tính năng này đã biến mất.
Từ thời điểm đó đến nay, Tiêu Lệ không hề thiếu tiền sử dụng. Do đó, hắn cũng không bận tâm đến vấn đề này. Cùng lắm là lấy vài viên cao giai đan dược ra bán là được…
_ Thực… thực sự là Đấu Linh Đan?
Ngơ ngác nhìn viên đan dược màu xanh lơ lửng phía trước mặt Tiêu Lệ, gã trung niên nam nhân kinh ngạc đến không nói nên lời, một hồi lâu sau mới run giọng lắp bắp nói.
Đấu Linh Đan… loại lục phẩm đan dược này ở Hắc Giác Vực là vô cùng quý hiếm, giá trị dao động khoảng từ ba trăm đến ba trăm năm mươi vạn kim tệ.
Bất quá thú này mỗi lần xuất hiện đều bị các thế lực lớn như Bát Phiến Môn tranh đoạt. Mà những thế lực lớn này đều là cung không đủ cầu, người khác dù có tiền cũng không thể mua được.
_ Ngươi có đổi hay là không?
Cảm thấy cơ thể càng lúc càng mất khống chế nghiêm trọng, bàn tay đặt bên hông Lôi Nhã cũng dần dần có dấu hiệu loạn động, Tiêu Lệ nghiến răng nói.
_ Đổi, đổi… tất nhiên là đổi rồi!
Hà Kỳ vội vàng nói. Giữa một viên đan dược trực tiếp đề thăng thực lực và một bức tranh không biết rõ tác dụng, kẻ ngu cũng biết phải lựa chọn thế nào.
_ Tốt, ta có chuyện phải đi gấp, thứ này ngươi tự xử lý cho tốt!
Tiêu Lệ vội vã bỏ lại một câu cùng với viên Đấu Linh Đan trôi nổi trong không trung rồi lập tức thu bức tranh vào hệ thống.
Sau đó, Tiêu Lệ dùng ý niệm triệu hoán ra Tử Tinh Dực Sư Vương rồi chỉ kịp truyền âm cho Nguyệt Mị và Lamia bảo hộ các nàng, hắn lập tức ôm theo Lôi Nhã phóng lên lưng Dực Sư Vương bay đi mất dạng.
Theo bóng dáng to lớn đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, nhất thời xung quanh vang lên từng tràng nghị luận sôi nổi.
Có người bởi vì uy áp khủng bố của ma thú mà sợ hãi than, có người lại bởi vì mức độ vung tiền như rác của Tiêu Lệ mà vô cùng hâm mộ, lại có người bị vì Tiêu Lệ ôm Lôi Nhã đi mà trong lòng tràn ngập ghen tị.
Chỉ có điều không một ai hay biết rằng. Khoảnh khắc Tiêu Lệ chạm tay vào bức tranh, hình vẽ phía trên nó đã vô thanh vô tức chuyển động. Tại một góc nhỏ trên bức tranh mà hắn không hề chú ý, những đường vân ngang dọc đã lặng lẽ sắp xếp lại, tạo thành hình dáng của một khuôn mặt cười…
_ Phu quân ôm nữ nhân kia đi đâu vậy?
Đứng bên cạnh Hồng Điệp, Tiêu Ngữ vẫn chú ý quan sát diễn biến từ nãy đến giờ khẽ mở miệng hỏi.
_ Còn đi đâu nữa… tính tình phu quân như thế nào muội chẳng lẽ không biết hay sao?
Hồng Điệp nhìn theo bóng dáng Tiêu Lệ bĩu môi nói. Bất quá nàng đã quen hắn phong lưu, cũng không có tâm tư gì, chỉ lôi kéo Tiêu Ngữ tiếp tục thú vui mua sắm của mình…