Nữ nhân quả thật trời sinh đối với mua sắm có vô cùng vô tận hứng thú. Dù là kiêu ngạo lạnh lùng như Lamia, thanh khiết như Tô Thanh Thanh hay là ngây thơ hồn nhiên như Tiểu Y Tiên đều không hề ngoại lệ. Thậm chí ngay cả “tù binh” như Tâm Đan cũng phá lệ buông bỏ rụt rè, nhiệt tình chọn chọn lựa lựa cùng chúng nữ.
_ Tâm Đan, cô không định quay về chỗ phụ thân của mình sao? Hay là cô ở đây chờ bọn họ đến?
Nhìn thấy Tâm Đan cùng Tiểu Y Tiên ríu ra ríu rít lựa chọn mấy món trang sức cổ quái tựa như mấy con chim sẻ vô ưu vô lo, Tiêu Lệ không nhịn được hỏi.
_ Thiếu… thiếu gia… ngài… ngài cho Tâm Đan… theo hầu ngài có được hay không?
Đột nhiên bị Tiêu Lệ hỏi như vậy, Tâm Đan giống như con chim nhỏ bị hoảng sợ vô thức tóm lấy cánh tay Tiểu Y Tiên run rẩy nói. Đi cùng Tiểu Y Tiên một đoạn thời gian ngắn nhưng cả hai cực kỳ hòa hợp, nàng cũng học theo Tiểu Y Tiên gọi Tiêu Lệ là thiếu gia.
_ Cô muốn chơi cùng Y Tiên sao? Cô không sợ phụ thân lo lắng à?
Tiêu Lệ thấy nàng và Tiểu Y Tiên thân thiết như vậy, hai người lại trạc trạc tuổi nhau thì chỉ đơn giản nghĩ rằng cô bé không muốn rời xa bạn mới mà thôi.
_ Không phải…
Tâm Đan lắc đầu như trống bỏi nói.
_ Ngươi không muốn chơi với Y Tiên hay là không sợ phụ thân lo lắng?
Tiêu Lệ ngạc nhiên hỏi.
_ Đều không phải… thực ra… thực ra… người đó không phải là phụ thân của Tâm Đan!
Tâm Đan sợ sệt nói.
_ Cái gì?
Tiêu Lệ trừng mắt hét lớn.
_ Người đó là một tên buôn người… Hắn nhận nuôi cô nhi ở khắp nơi… sau đó huấn luyện mỗi người chúng ta thành một kiểu nữ nhân khác nhau rồi bán lại cho cường giả các nơi với giá cao. Tâm Đan bởi vì giỏi xác định phương hướng nên mới được hắn giữ lại đến giờ… chờ khi ta lớn hơn một chút sẽ nạp làm tiểu thiếp…
Tâm Đan thanh âm run run chậm rãi nói.
_ Cũng không có gì lạ… ở Hắc Giác Vực này đầy rẫy những tên gian thương như vậy. Không ít nữ tử xà nhân tộc của thiếp cũng bị bọn họ bắt đi… rồi huấn luyện làm nô lệ để bán cho mấy tên háo sắc như chủ nhân vậy đó.
Nguyệt Trinh không có hứng thú quá lớn với việc mua sắm như mấy nữ nhân khác, chỉ tùy tiện lựa chọn vài món trang sức rồi lại bám dính bên người Tiêu Lệ. Nghe Tâm Đan nói như vậy, nàng bĩu môi giải thích.
_ Thì ra là vậy? Tâm Đan, cô muốn theo ta thật sao? Ta chưa chắc đã đối xử tốt với cô hơn gã mập mạp đó bao nhiêu đâu a…
Tiêu Lệ cười cười nói.
Đấu Khí đại lục này cường giả vi tôn, nhược nhục cường thục. Tiêu Lệ cũng không phải là thánh nhân có trách nhiệm đi cứu vớt chúng sinh nơi này mà thậm chí, hắn còn là một ứng viên sát thần luân hồi chuyển thế.
Mặc dù không nhớ rõ những chuyện mình đã làm ở những kiếp trước nữa, thế nhưng chỉ vỏn vẹn hai chữ “sát thần” cũng đủ nói lên có bao nhiêu sinh mệnh từng mất đi trong tay hắn.
_ Tâm Đan tin chính mình không cảm nhận sai… Hơn nữa… làm trâu làm ngựa cho thiếu gia vẫn tốt hơn là làm tỳ thiếp cho gã mập mạp chết tiệt đó!
Tâm Đan cũng không biết vì sao chính mình lại có ác cảm với “phụ thân” của mình như vậy, mặc dù hắn đối xử với nàng cũng không tệ lắm. Có lẽ vì nàng thấy thương cảm cho số phận của các “tỷ muội” khác của mình nên mới như thế, hoặc ít nhất là bản thân nàng nghĩ như vậy.
Bất quá Tiêu Lệ thì lại rõ ràng. Tâm Đan thực lực quá thấp, tiếp xúc với hắn lâu như vậy tự nhiên sẽ bị Thanh Long khí tức ảnh hưởng, bản năng trở nên ỷ lại vào hắn.
_ Cô không hối hận là được rồi! Vậy thì từ hôm nay cô sẽ là tỳ nữ của ta, Y Tiên sẽ hướng dẫn cô phải làm thế nào. Được rồi… xem như quà ra mắt, ta cho cô một nguyện vọng. Cô muốn điều gì?
Tâm Đan mặc dù không phải loại hình xinh đẹp yêu mị như Hồng Điệp, Nguyệt Mị các nàng, dáng người cũng không có gì nổi bật. Thế nhưng nàng lại rất dễ thương, giống như cô bé nhà bên khiến người ta không tự chủ được muốn dang tay che chở.
Hơn nữa, chỉ mới một buổi mà nàng đã thân thiết với Tiểu Y Tiên như vậy, cũng chiếm được thiện cảm của chúng nữ. Tiêu Lệ cũng không ngại có thêm một tỳ nữ đáng yêu như vậy để Tiểu Y Tiên có bạn cùng chơi.
_ Thiếu gia… có thể hay không… giúp Tâm Đan… giải cứu những tỷ muội còn lại… Tâm Đan nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân đức của thiếu gia…
Tâm Đan nhìn thấy Tiêu Lệ không giống giỡn chơi thì ngập ngừng một chút rồi rụt rè nói.
_ Làm trâu làm ngựa thì không cần! Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một tiểu thị nữ dễ thương của ta là được rồi! Gã mập đó chắc đang trên đường đến Hắc Ấn Thành. Ta sẽ cho người trông chừng, đợi khi hắn đến thì sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện.
Tiêu Lệ xoa xoa đầu Tâm Đan cười nói. Sau đó âm thầm ra lệnh cho Huyền Thiên Tâm Ma Phong chú ý động tĩnh của thương đội lúc nãy.
Huyền Thiên Tâm Ma Phong có khả năng định vị bất cứ thứ gì nó đã từng gặp qua, chỉ cần khoảng cách không quá xa so với cảm ứng của nàng. Tiêu Lệ có nàng bên cạnh thực sự bớt được không ít phiền phức.
Mọi người lại tiếp tục dạo qua từng gian hàng một, Tiêu Lệ bởi vì có Giám Định Thuật nên vô cùng chú ý đến những món đồ vật cổ quái hoặc là có niên đại xa xưa, đặc biệt là những mảnh tàn đồ.
Bất quá đi lâu như vậy, Tiêu Lệ cũng không tìm được món đồ nào thực sự có giá trị. Những món đồ cổ xưa nếu không phải là đồ giả thì cũng chỉ là những loại vật trang trí, không có chút giá trị. Hắn cũng không phải là người say mê đồ cổ.
Một số đồ vật linh tinh khác mặc dù cấp bậc không thấp, đối với người khác thì có lẽ là một món hời lớn. Bất quá đối với trình tự của Tiêu Lệ hiện tại, những thứ này cùng với đá vụn không có gì khác nhau.
Lại đi thêm một lúc lâu, một bức tranh cổ nét vẽ quái dị đập vào mắt Tiêu Lệ khiến hắn nổi lên hứng thú. Cũng không phải bức tranh này có gì đặc biệt… chỉ là nó trông rất giống… tranh Kiếng…