Mặt trời khuất bóng nhường chỗ cho màn đêm đen ngự trị. Mặt trăng to lớn ở trên cao như một ngọn thiên đăng soi sáng cả bầu trời. Ánh sáng lung linh huyền ảo bao phủ khắp sa mạc làm cho người ta có cảm giác như toàn nơi đây đang được áo lên một lớp ngân sa.
“Phặc…”
Trong sa mạc yên tĩnh, một âm thanh xé gió đột ngột vang lên. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở chân trời phía bắc, sau đó nhanh như tia chớp xẹt qua giữa không trung.
Bởi vì di chuyển tốc độ cao mà nơi bóng đen đi qua đều sinh ra từng cơn gió lốc mạnh mẽ, tạo thành một con đường bằng cát vàng tựa như là một cái đuôi rắn thật dài đến tận vài trăm mét trong sa mạc.
Trong cát bụi mịt mù khắp nơi, bóng đen đã nhanh chóng biến mất tại phía chân trời phía đối diện. Thế nhưng khi cát vàng mù trời vẫn còn chưa kịp lắng xuống, một bóng đen khác lại thình lình xuất hiện đuổi theo bóng đen phía trước.
Bóng đen phía sau tốc độ bay lại càng thêm kinh hoàng. Nơi bóng đen này lướt qua, kình phong mãnh liệt trực tiếp mở rộng con đường bằng cát mà bóng đen phía trước tạo thành thêm gần gấp đôi.
Hai bóng đen một chạy một đuổi, khoảng cách càng ngày càng gần. Nếu có cường giả đứng quan sát sẽ dễ dàng nhận ra bóng đen phía sau đang đùa giỡn bóng đen phía trước, tựa như là mèo vờn chuột.
_ Đúng là tam đệ và Nguyệt Mị rồi… Cứ tưởng ta quấy lên như vậy, hắn thậm chí còn không tiến vào sa mạc được nữa chứ… Ai ngờ mọi chuyện đâu vẫn vào đấy!
Tiêu Lệ lưng tựa vào thân thể to lớn của Tuyệt Ảnh Chu Lang, mắt vẫn chăm chú theo dõi cuộc rượt đuổi phía trên bầu trời xa xa, khẽ thấp giọng lẩm bẩm.
Nguyệt Mị vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ ra đòn sát thủ, bởi vậy Tiêu Lệ cũng không quá vội vàng. Hơn nữa với khoảng cách này, hắn tùy thời đều có thể can thiệp vào trận chiến.
Mặt khác, theo đúng kịch bản thì một lúc nữa, đám người Đan Vương Cổ Hà sẽ đến đây. Mà trong đám người đó rất nhiều khả năng sẽ có sự góp mặ của Vân Vận. Đó mới chính là điều mà Tiêu Lệ thực sự chờ đợi…
_ Hi vọng là Vận nhi sẽ tới… thật là mong đợi a…
Ngay khi Tiêu Lệ đang suy nghĩ vẩn vơ, màn rượt đuổi kịch tính trên bầu trời rốt cuộc cũng có chuyển biến.
Nguyệt Mị có vẻ như đã hết kiên nhẫn, bắt đầu công kích mãnh liệt Tiêu Viêm. Mà hắn thì cũng cố gắng phản kháng lại, bất quá chỉ như trứng chọi đá.
_ Tới rồi…
Thời điểm Tiêu Viêm đã từ bỏ phản kháng, Nguyệt Mị đang từ từ tiến lại gần hắn. Ở phía xa xa, Tiêu Lệ nằm dựa vào thân thể Tuyệt Ảnh Chu Lang khẽ mỉm cười lẩm bẩm.
_ Ha ha… ta đã nói bên này có hơi thở của xà nhân, quả nhiên không sai… Hơn nữa nàng thoạt nhìn có vẻ là một người có lai lịch không nhỏ a…
Hai đạo thân ảnh đột nhiên từ bầu trời phía đông hiện lên nhanh chóng lao về phía này. Cùng với đó, một tiếng cười to sang sảng được khuếch đại bởi đấu khí cũng theo gió mà tới, vang vọng khắp vòm trời của phiến sa mạc này.
“Đùng đoàng”
Trên bầu trời, hai bóng người đột nhiên dừng lại, kình khí xé gió tạo ra bạo tạc giống như là một tiếng sấm sét giữa trời quang.
_ Ố ồ!!! Quả nhiên ở đây có người...
Một lúc sau khi hai người kia xuất hiện không lâu, lại một âm thanh khác vang lên, đồng dạng vang vọng khắp nơi nơi. Một điểm đen xuất hiện từ phía xa rồi dần dần lớn lên, rõ ràng là một đầu ma thú thật to lớn toàn thân màu bích lục, xuất hiện trên không trung của phiến sa mạc này.
Lấy thực lực bát tinh Đấu Vương của Tiêu Lệ, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được trên ma thú có một Đấu Hoàng và một Đấu Vương, có lẽ là Vân Vận và Cổ Hà. Thế nhưng bọn họ thì chẳng ai nhận ra sự tồn tại của hắn, đơn giản vì hệ thống đã che dấu toàn bộ khí tức rồi.
Kịch hay vẫn còn phía trước. Sau màn chào hỏi đơn giản, hai phe đã bắt đầu lao vào chiến đấu.
Sư Vương Nghiêm Sư và Phong Hành Giả Phong Lê đều có thực lực khoảng chừng tứ, ngũ tinh Đấu Vương. Bọn họ lấy hai đánh một chẳng mấy chốc đã ép Nguyệt Mị vào thế hạ phong, phải vận dụng bí thuật chạy trốn.
_ Đến đây là kết thúc…
Tiêu Lệ rốt cuộc động thủ. Chỉ thấy hắn đứng dậy, thân hình khẽ lóe lên đã xuất hiện ngay trước mặt Nguyệt Mị. Trong sự ngỡ ngàng của toàn trường, Tiêu Lệ lập tức đưa tay lên khẽ vặn hờ vào không trung về phía nàng.
_ Âm Dương Cầm Long Thủ!
Khẽ hô thầm trong lòng một tiếng. Tiêu Lệ nở nụ cười, cách không tóm chặt lấy một tay Nguyệt Mị kéo về phía hắn, đánh gãy bí pháp đang thi triển nửa chừng của nàng.
_ Nhân loại đê tiện, không ngờ lại còn mai phục… Tên hỗn đản mau thả ta ra!
Âm Dương Cầm Long Thủ vô cùng huyền ảo, Tiêu Lệ chỉ vặn hờ trong không khí đã hoàn toàn khóa chặt hành động của Nguyệt Mị khiến nàng vô cùng khó chịu, mở miệng chửi bới hắn.
Nghe Nguyệt Mị nói vậy, Tiêu Lệ khẽ kéo một cái. Nàng giống như bị một sợi tơ vô hình không chế bay về phía hắn.
_ Ngươi không nhận ra ta sao?
Tiêu Lệ dùng Âm Dương U Long Chỉ khóa chặt đấu khí của nàng, rồi một tay ôm lấy vòng eo thon mượt lung linh như thủy xà, khẽ nở nụ cười hỏi.
_ Ngươi… là ngươi?
Nguyệt Mị giật mình thất thanh hét lớn khiến cho mấy vị cường giả xung quanh như chợt bừng tỉnh. Phong Hành Giả Phong Lệ bước tới trước mặt Tiêu Lệ khẽ ôm quyền nói.
_ Đa tạ các hạ giúp đỡ! Chẳng hay…
Không đợi hắn nói hết lời, Tiêu Lệ đã trực tiếp khoát tay, một cỗ kình phong trống rỗng xuất hiện hất hắn lui lại vài bước.
_ Lời thừa không cần nói! Ta mang nàng ta đi, không có vấn đề gì chứ?
Cảm nhận được uy áp mơ hồ cùng sát khí như ẩn như hiện toát ra từ người Tiêu Lệ, Phong Lê và Nghiêm Sư đều không tự chủ được lùi lại một chút.
_ Nếu không có vấn đề, vậy thì ta đi trước! À còn nữa… lần sau gặp lại!
Tiêu Lệ hư không tóm lấy Tiêu Viêm, tay còn lại vẫn ôm lấy Nguyệt Mị đối với Phong Lê và Nghiêm Sư lạnh lùng nói. Đôi mắt hắn vô tình hữu ý nhìn về phía hắc bào nhân vẫn luôn đứng ở phía sau đám người khẽ mỉm cười