Trò Chơi Luân Hồi

Chương 53: Chương 53: Nhược Lâm Đạo Sư




(Lúc trước Tiếu bị nhầm 1 chút về tuổi của Tiêu Ngọc, giờ xin phép fix lại hihi)

_ Đây là ai nha? Đẹp trai quá đi! Ngọc nhi, ngươi không định giới thiệu với bọn ta 1 chút sao? - Đám nữ sinh nhìn thấy Tiêu Lệ ai nấy đều hiện lên vẻ mê trai, 2 mắt long lanh lôi kéo Tiêu Ngọc hưng phấn hỏi, có mấy nàng còn len lén nháy mắt với Tiêu Lệ.

_ Ta là Tiêu Lệ, phu quân tương lai của Ngọc nhi, các nàng là bằng hữu của nàng ấy à? - Tiêu Lệ buông Tiêu Ngọc và Tuyết Ny ra, đối với chúng nữ si mê hoàn toàn không có chút phản ứng, không phải là bọn họ không xinh đẹp mà là so với tiêu chuẩn của hắn còn kém 1 chút. Tiêu Lệ hiện giờ hậu cung đông đảo, bởi vậy cũng không cần thiết tùy tiện thu thêm nữ nhân, trừ phi là có điểm gì khiến hắn hứng thú.

_ Um... chúng ta là bạn tốt, nói vậy huynh chính là Tiêu Lệ ca ca mà Ngọc nhi hay nhắc tới rồi, huynhkhông biết đâu Ngọc nhi ở học viện chúng ta nhân duyên vô cùng tốt, người theo đuổi rất nhiều, thế nhưng nàng suốt ngày trong miệng chỉ có Tiêu Lệ ca ca của nàng thôi. Bất quá... huynh anh tuấn như vậy, Ngọc nhi chết mê chết mệt cũng đúng... - Mấy thiếu nữ vui vẻ đem Tiêu Ngọc vây lại, ríu ra ríu rít cười đùa không ngớt nói, nhìn thần sắc kinh hỉ của các nàng, có thể thấy Tiêu Ngọc ở Già Nam học viện quan hệ với mọi người quả thực vô cùng tốt.

_ Vậy sao, vậy thì phải cảm ơn các nàng đã chăm sóc cho Ngọc nhi rồi! - Tiêu Lệ cười cười nói.

_ Ngọc nhi, hai tháng không gặp, ngươi đầy đặn lên thật nhiều nha, nên thành thật một chút, có phải hay không được vị soái ca này… Hmm...? - Một thiếu nữ khuôn mặt tú lệ, bàn tay len lén mò tới sờ 2 quả đào tiên trước ngực Tiêu Ngọc, sau đó bóp mạnh 1 cái trêu chọc hỏi. Đứng bên cạnh, Tiêu Lệ bất đắc dĩ khẽ thở dài, bằng hữu của Ngọc nhi như thế nào đều là sắc nữ vậy?

_ Biến, dâm nữ! Mau dừng lại cho ta. - Khuôn mặt tươi cười có chút ửng đỏ, Tiêu Ngọc vội vàng đem nữ tử trong lòng đẩy ra, nhìn thấy nàng ta lại chuẩn bị tiến lên, Tiêu Ngọc vội vã lùi về phía sau lưng Tiêu Lệ trốn tránh.

Mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ, Tiêu Ngọc cũng nhân đó giới thiệu những người còn lại, chúng sắc nữ nhìn thấy 2 tiểu mỹ nhân xinh đẹp Tiêu Huân Nhi và Tiêu Mị thì lại 1 lần nữa xúm lại trêu chọc khiến 2 nàng mặt đỏ tới tận mang tai, còn 2 tên nam nhân Tiêu Ninh, Tiêu Viêm thì mặc nhiên bị bỏ qua, chỉ có thể âm thầm cười khổ.

_ Ngọc nhi... đã lâu không gặp a!

Giữa lúc mọi người còn đang trò chuyện hăng say, thanh âm 1 nam tử đột ngột vang lên. Nghe thanh âm này, mọi người khẽ quay đầu lại liên thấy một thanh niên một quần áo trắng muốt, khuông mặt tươi cười đang từ từ tiến vào. Thanh niên này bộ dáng rất tuấn tú, là nam đệ tử có thực lực cực mạnh trong đội ngũ chiêu sinh lần này, tu vi đã đạt tới thất tinh Đấu Giả, không ít nữ sinh trong đội đối với vị học trưởng thực lực mạnh mẽ lại anh tuấn ôn hòa này đều đem lòng hảo cảm.

_ Lâm Nam a, đã lâu không gặp, còn nữa đừng gọi ta là Ngọc nhi, ta với ngươi cũng không có thân quen như vậy! - Tiêu Ngọc vẻ mặt bình thản, khẽ xoay người lại, tay ngọc vẫn khoát lấy tay Tiêu Lệ đối với người thanh niên vừa tiến vào hững hờ nói. Tên này là 1 trong những kẻ theo đuổi nàng dai dẳng nhất ở Già Nam học viện.

_ Ha ha... mấy người này là nàng mang đến sao? - Gật gật đầu tươi cười, thanh niên được xưng là Lâm Nam chậm rãi tiến đến mỉm cười hỏi, ánh mắt dường như tùy ý nhìn về phía cánh tay hai người, trong khóe mắt mờ mịt hiện lên hàn ý cùng lửa giận.

_ Ừm... Ta dẫn bọn họ lại đây trắc nghiệm! - Tùy ý gật gật đầu, Tiêu Ngọc lại một lần nữa đem Tiêu Lệ, Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Ninh, Tiêu Mị mấy người qua loa giới thiệu, khẽ cười xã giao nói.

_ Như vậy a... Vừa đúng lúc, Nhược Lâm đạo sư vừa cấp cho ta một khối trắc nghiệm thủy tinh, để bọn họ thử đi, trắc nghiệm thủy tinh này hoàn toàn giống với trắc nghiệm thủy tinh trong thông đạo, nếu không muốn lấy của ta thử thì phải đợi một lát nữa mới được.

Cười gật gật đầu, Lâm Nam từ trong lòng móc ra một quả cầu thủy tinh màu đỏ to bằng một nắm tay, giơ giơ lên cười nói. Nghe vậy Tiêu Ngọc thoáng chần chờ một lúc, mới hơi gật đầu, quay lại đối với đám người Tiêu Viêm ôn nhu giải thích.

_ Trắc nghiệm thủy tinh này rất đơn giản, chỉ cần thực lực đạt tới bát đoạn đấu khí, nó sẽ tự động tỏa sáng, như vậy các ngươi sẽ thông qua kiểm tra, các ngươi cứ tùy ý thử đi.

Mỉm cười gật đầu, Huân Nhi cùng Tiêu Mỵ, Tiêu Trữ ba người tiến lên, bàn tay đặt tại thủy tinh cầu dừng lại chốc lát, đợi đến khi thủy tinh cầu sáng lên, mới lui trở về. Nhìn thấy ba người lần lượt thành công, Tiêu Viêm cũng tùy ý tiến lên sờ sờ, đồng dạng cũng thu được hiệu quả như vậy. Nhìn bốn người thành công, Tiêu Ngọc thản nhiên nói.

_ Yên tâm đi, nếu như không có thông qua trắc nghiệm, ta cũng không tự tác dẫn bọn họ đến đây.

_ Ha ha.. không phải là ta không tin tưởng nàng, chỉ bất quá đây là quy củ... còn vị đệ đệ này sao lại không trắc thí? - Hướng về phía Tiêu Ngọc tỏ ý xin lỗi cười cười, Lâm Nam giả vờ khó hiểu hướng về phía Tiêu Lệ tùy ý hỏi.

_ Ta à... ta đã vượt qua 20 tuổi rồi... ngươi phải gọi ta là ca ca chứ không phải đệ đệ. Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi... - Khẽ nhếch môi cười, Tiêu Lệ tùy ý đáp lại, hắn không chút nghi ngờ mị lực của Tiêu Ngọc, được hắn khổ tâm bồi dưỡng, nàng so với Huân Nhi cũng không kém bao nhiêu, lắm kẻ trồng cây si cũng là cực kỳ bình thường. Đối với mấy con ruồi phiền phức này, Tiêu Lệ chưa từng bận tâm.

_ Ồ.... vậy à? Ngươi là tộc nhân của Ngọc nhi, vì sao lần trước chúng ta tuyển chọn không thấy mặt ngươi a? - Lâm Nam bắt chết không tha hỏi, sâu trong đáy mắt hiện lên chút ghen tuông không dễ phát giác.

_ À... ta có chút việc bận, hơn nữa... Già Nam học viện... cũng không chắc có khả năng dạy dỗ ta a... - Tiêu Lệ làm sao không biết ẩn ý trong lời nói của Lâm Nam, bất quá hắn không bận tâm lắm. Đối với mấy con ruồi vo ve phiền phức này, nếu hắn không vui, tùy ý bóp chết là được rồi...

_ Ngươi nói cái gì, Già Nam học viện không đủ tư cách dạy ngươi à... ha ha ha... mấy kẻ kiêu căng ngạo mạn ta găp nhiều rồi thế nhưng kẻ ngạo mạn đến như ngươi mới là lần đầu gặp a... để ta xem ngươi có bản lĩnh gì...

Vừa nói dứt lời Lâm Nam bỗng nhiên tập kích Tiêu Lệ, hắn vốn đã cực kỳ khó chịu khi thấy Tiêu Ngọc tay trong tay cùng Tiêu Lệ vô cùng thân mật, nay lại bị Tiêu Lệ khinh thường, máu nóng dồn lên não, cũng bất chấp hình tượng học trưởng phóng khoáng đã dày công xây dựng trong lòng mấy nữ sinh, 1 đòn toàn lực ý đồ phế bỏ Tiêu Lệ. Bất quá lấy thực lực thất tinh Đấu Giả của hắn, dù Tiêu Lệ có đứng im không động đậy, hắn cũng đừng mơ làm Tiêu Lệ có 1 vết xước.

Tiêu Lệ thấy Lâm Nam tấn công thì vô cùng bất ngờ, có điều hắn chỉ khẽ cười, hời hợt vẫy tay 1 cái, Lâm Nam đã như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách tường không rõ sống chết... những người xung quanh 2 mắt tròn xoe, không dám tin vào 1 màn trước mắt, Lâm Nam có thực lực thất tinh Đấu Giả vậy mà chỉ bị người ta khẽ vẫy tay 1 cái đã bị đánh bại.

_ Woahh... Tiêu Lệ ca ca thật là lợi hại nha... không những đẹp trai mà thực lực cũng mạnh như vậy... Ngọc nhi, nếu không người nhường lại cho bọn ta đi, hoặc là chia sẻ với bọn ta thôi cũng được... - mấy thiếu nữ nhìn Tiêu Ngọc hâm mộ nói.

_ Biến, dâm nữ, đừng có mơ!!! - Tiêu Ngọc giả vờ giận nói khiến mấy thiếu nữ lại bật cười khúc khích.

_ Bộp bộp bộp, tân sinh năm nay thật thú vị, lần này hình như ta nhặt được bảo bối rồi! - Giữa lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, 1 thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm, giọng nói quanh quẩn đâu đây, làm cho Tiêu Lệ vốn định lực rất cao cũng có đôi chút thất thần, sau một lát mới dời mắt về phía lều vải bên cạnh.

Trước cửa lều vải, chỉ thấy 1 nữ nhân 1 thân quần áo xanh biếc đang đứng đó mỉm cười, lộ ra 1 khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, sóng mắt lưu chuyển nhìn mọi người với ánh mắt nhu hòa, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải mê mẩn ngắm nhìn. Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ lớn hơn đám người Tiêu Ngọc một ít, nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại tỏa ra một phong vận thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này... không phải những thiếu nữ ngây thơ như Tiêu Ngọc có thể so bì..

Tiêu Lệ đảo mắt quét một vòng trên người nữ nhân, mặc dù dung mạo của nàng nếu so sánh với Huân Nhi hay Tiêu Ngọc thì vẫn kém hơn một chút, bất quá khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng, khiến Tiêu Lệ trong lòng cảm thấy tràn ngập rung động. Nữ nhân đối diện, chính là tiêu biểu cho câu nói “nữ nhân như nước“.

Sau khi nàng xuất hiện, Tiêu Lệ có thể phát hiện trong lều vải, phần lớn các nam đệ tử ánh mắt đều như nóng cháy lên, trong lúc nhìn về phía nàng mơ hồ xuất hiện 1 loại tình cảm khó hiểu. Thấy tình trạng này, Tiêu Lệ khẽ lắc đầu không biết nói gì, xem ra bọn họ đối với nàng có lẽ đã thầm mến từ lâu, bất quá cũng không có gì kỳ quái, hầu hết thiếu niên đều thích nữ nhân thành thục mà...

_ Nhược Lâm đạo sư, hì hì, Ngọc nhi nhớ người muốn chết! - Nhìn thấy nữ nhân trước lều vải, Tiêu Ngọc kinh hỉ kêu lên một tiếng, rồi chạy nhanh về phía, hai tay ôm lấy vòng eo của thon mịn, dụi đầu vào ngực nàng làm nũng.

_ Ha ha... Ngọc nhi, ngày nghỉ có thoải mái không? - Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, Nhược Lâm đạo sư ôn nhu cười hỏi.

_ Cũng không tệ lắm! Hì hì... đạo sư càng ngày càng ôn nhunhư vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị đạo sư coi trọng, sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này hớp hồn mất. - Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâm đạo sư, nhẹ giọng trêu tức

_ Ngươi đứa nhỏ này... - Khuôn mặt của Nhược Lâm đạo sư nổi lên chút rạng mây đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu cười mắng.

_ Những người này là ngươi đưa tới hay sao? Nhìn qua rất không tồi a! - Sủng ái vỗ vỗ đầu Tiêu Ngọc, Nhược Lâm đạo sư mới hướng về phía đám người Tiêu Lệ, Tiêu Viêm khẽ mỉm cười hỏi.

_ Hì hì, đương nhiên là vậy rồi! - Tiêu Ngọc kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, đối với Nhược Lâm đạo sư khen ngợi vô cùng thích thú hài lòng nói, cũng thuận tiện giới thiệu mọi người lại 1 lần nữa cho nàng.

Buông Tiêu Ngọc đang như con bạch tuột quấn trên người mình ra, Nhược Lâm đạo sư chậm rãi tiến về phía Lâm Nam đang nằm như 1 con chó chết, bảo 2 tên đệ tử nâng hắn dậy rồi dùng thủy thuộc tính đấu khí của mình cẩn thận chữa trị.Tiêu Lệ ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ khiến Lâm Nam chịu đau đớn thể xác chứ không bị chút nội thương nào, bởi vậy chữa trị rất nhanh.

_ Được rồi, tất cả mọi người vào trong đi thôi. - Chữa trị xong xuôi, Nhược Lâm đạo sư bảo 2 tên đệ tử đó mang Lâm Nam đã khôi phục chút khí sắc vào trong lều nghỉ ngơi, còn bản thân thì quay trở lại chỗ mấy tân sinh đang khổ sở phơi nắng ôn nhu nói. Bọn tân sinh nghe vậy đều như được đại xá, ai nấy mừng rỡ theo sao Nhược Lâm đạo sư tiến vào trong lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.