Nạp Lan Yên Nhiên há hốc mồm, vẻ mặt hoang mang cực độ. Đôi mắt tròn xoe mở lớn tràn ngập ngạc nhiên, dường như không dám tin một màn đang diễn ra trước mắt.
_ Có gì mà khó hiểu. Nàng ấy dung túng đồ đệ làm xằng làm bậy, khiến phụ thân ta mất đi một cô con dâu. Bởi vậy, hiện giờ nàng ấy phải bồi thường cho phụ thân ta một cô con dâu khác thôi mà…
Tiêu Lệ bước đến, trước ánh mắt không thể tin được của Nạp Lan Yên Nhiên, một tay đưa ra ôm lấy vòng eo thon thả của Vân Vận, nhẹ nhàng kéo vào lòng mình cười nói.
Bị Tiêu Lệ bất ngờ làm xấu trước mặt đệ tử, Vân Vận xấu hổ đến đỏ mặt vội vàng đẩy tay hắn ra, khẽ lườm mất hờn dỗi rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên.
_ Được rồi,nói vào chính sự đi! Nạp Lan Yên Nhiên, có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?
Tiêu Lệ thấy Vân Vận không nói gì thì cười cười ngồi xuống, nhàn nhạt nói.
_ Tin tốt và tin xấu sao? Tin xấu trước đi…
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy thì lưỡng lự một chút rồi nói.
_ Cô bị một loại hắc khí kỳ lạ xâm nhiễm, không ngừng ăn mòn kinh mạch và đấu khí. Ta đã tạm thời ngăn nó lại nhưng chắc cũng không được bao lâu. Nếu không có biện pháp trục xuất nó ra khỏi cơ thể cô thì chẳng bao lâu nữa cô chắc chắn sẽ chết. Dù có may mắn sống sót được thì cũng chỉ còn là một phế nhân.
Tiêu Lệ bình thản nói ra, thế nhưng đối với Nạp Lan Yên Nhiên chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Với một người kiêu ngạo như nàng, trở thành phế nhân còn khó chịu hơn cả cái chết.
_ Là… gã đó làm sao?
Nàng dường như đang hồi tưởng lại một màn ở Mặc gia, khẽ lẩm bẩm.
_ Người đã đánh bất tỉnh cô ở Mặc gia chính là ta. Sau đó, bọn ta bị một Đấu Tông cường giả thần bí khác phục kích. Mặc dù ta đã thành công đánh chạy được hắn, thế nhưng không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người. Ngoài cô ra vẫn còn hai người nữa cũng nhiễm phải hắc khí, đang mê man bất tỉnh kìa.
Mặc dù Nạp Lan Yên Nhiên tự nói rất nhỏ, thế nhưng Tiêu Lệ vẫn nghe thấy được,mở miệng giải đáp nghi hoặc cho nàng.
_ Đấu Tông sao?
Tin tức này chẳng khác gì một quả bom oanh tạc trong màng nhĩ Nạp Lan Yên Nhiên. Đấu Tông cường giả, thảo nào sư phụ của nàng cũng không có biện pháp.
Đối với Nạp Lan Yên Nhiên, Đấu Tông chẳng khác nào truyền thuyết. Dù sao, Gia Mã đế quốc hiện giờ người mạnh nhất là Gia Hình Thiên vẫn chỉ mới đạt tới cửu tinh Đấu Hoàng mà thôi, khoảng cách Đấu Tông còn kém không biết bao nhiêu lần.
_ Vậy còn… vậy còn… tin tốt thì sao?
Trầm ngâm một lúc lâu, Nạp Lan Yên Nhiên mới ngước nhìn Tiêu Lệ, lắp bắp hỏi.
_ Tin tốt là ta có biện pháp trục xuất nó ra khỏi cơ thể cô, chỉ là cách làm có hơi chút phiền phức. Sư phụ cô đã chấp nhận rồi, chỉ còn đợi cô tỉnh để hỏi cô mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng của Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Lệ khẽ cười nhạt nói.
_ Thật sao? Thật sự có thể trị khỏi cho ta? Ngươi không gạt ta chứ?
Nạp Lan Yên Nhiên giống như người chết đuối vớ được cái phao, lập tức bật dậy dồn dập hỏi.
_ Ta gạt cô để làm gì, chỉ là phương pháp này có hơi…
Tiêu Lệ khẽ nở nụ cười bí hiểm, ngập ngừng nói.
_ Nếu sư phụ đã chấp nhận thì ta đương nhiên đồng ý!
Nạp Lan Yên Nhiên vội vã nói, không chút hay biết rằng mình đã lọt vào cái hố do Tiêu Lệ cất công đào sẵn.
……
Phòng tắm mịt mờ sương khói, từng làn hơi nóng từ mặt nước phả lên trên cao, lượn lờ trong không trung tạo nên một khung cảnh mông lung huyền ảo.
_ Thật sự… thật sự… phải cởi hết quần áo sao?
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ liếc nhìn khung cảnh xung quanh, ngượng ngùng hỏi Tiêu Lệ.
_ Tất nhiên rồi. Khống chế Dị Lôi đòi hỏi độ chính xác cực cao, chỉ cần có chút tác nhân bên ngoài quấy nhiễu cũng có thể ảnh hưởng đến thành bại. Hơn nữa, dù cô có mặc quần áo thì lát nữa cũng sẽ bị lôi của ta chấn nát hết, còn không bằng cởi ra từ đầu.
Tiêu Lệ vẻ mặt nghiêm túc nói. Hắn nói cũng không quá lời, mặc dù khống chế Tịch Tà Yêu Lôi có lẽ không thực sự khó khăn như vậy.
Thế nhưng, trong quá trình dùng Dị Lôi để trục xuất hắc khí ra khỏi cơ thể nàng chắc chắn quần áo của nàng sẽ bị chấn vỡ thành bột mịn. Tiêu Lệ chỉ là muốn sớm một chút thưởng thức cơ thể lung linh mỹ miều của Nạp Lan Yên Nhiên mà thôi, xem như một chút lợi tức.
_ Được… được rồi…
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lệ, Nạp Lan Yên Nhiên ngập ngừng một lúc, cuối cùng ngượng ngùng từ từ cởi bộ váy xanh nhạt trên người xuống.
Theo từng món y phục nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một cơ thể lung linh hoàn mỹ dần dần hiện ra trong tầm mắt Tiêu Lệ. Bộ ngực săn chắc vểnh cao, vòng eo thon mịn cùng với với bờ mông đầy đặn co dãn tạo nên một đường cong hoàn hảo hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
_ “Chẹp, cũng không hiểu tiểu Viêm tử vì sao không chút động lòng với nàng ta!”
Tiêu Lệ mải mê ngắm nhìn vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, trong lòng âm thầm cảm thán. Bất quá hắn cũng là người nhìn quen mỹ nữ, mặc dù hơi có chút thất thần nhưng bề ngoài tuyệt nhiên không có chút gì khác thường.
_ Được rồi, Vận nhi nàng cũng cởi quần áo ra đi!
Tiêu Lệ thấy Nạp Lan Yên Nhiên đã thoát y hoàn toàn đang dùng tay miễn cưỡng che đi những bộ vị mê hoặc trên cơ thể mình thì hơi có chút luyến tiếc khẽ quay đầu nói với Vân Vận.
Tiêu Lệ lần đầu tiên khống chế Tịch Tà Yêu Lôi ở mức độ cao như vậy, không dám đảm bảo sẽ không gây ra chút thương tổn nào cho Nạp Lan Yên Nhiên. Do đó, hắn đã sớm bàn bạc với Vân Vận nhờ nàng hỗ trợ.
_ Ừm…
Vân Vận khẽ ừm một tiếng ứng lời Tiêu Lệ. Sau đó, một ngọc thể mềm mại tuyệt mỹ khác cũng dần dần xuất hiện bên trong làn khói mơ hồ huyễn hoặc này…