Trò Chơi Luân Hồi

Chương 142: Chương 142: Vòi rồng băng nhận




Cảm nhận được sự phẫn nộ của Tiêu Lệ, trên bầu trời phía xa, Lục Man và Bát Dực Hắc Xà Hoàng vẻ mặt đều dần trở nên ngưng trọng.

_ Tiểu Viêm tử, Hải lão hai người đối phó với Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Ta và Vận nhi đối phó với nữ nhân đó!

Mặc dù nhiệm vụ của Tiêu Lệ yêu cầu là đánh bại Bát Dực Hắc Xà Hoàng thế nhưng có một điểm đặc biệt là hắn không cần phải tự mình hạ nó. Bởi vậy, hắn chủ động giao việc đó cho Tiêu Viêm và Hải Ba Đông. Còn bản thân Tiêu Lệ sẽ chọn đối thủ khó nhằn hơn – Lục Man.

_ Rõ rồi!

Tiêu Viêm lập tức ứng lời Tiêu Lệ, trên người hắn sâm bạch hỏa diễm bốc cháy càng lúc càng lợi hai. Cả người như một quả cầu lửa lao vút về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng.

_ Giúp ta ngăn cản hắn một lúc!

Sắc mặt Hải Đông Ba ngưng trọng hét lên một tiếng, hai tay kết ấn, ống tay áo phất phơ trong không trung. Nhất thời, hàn khí mãnh liệt từ trong cơ thể hắn bạo phát ra.

Chỉ trong chớp mắt, phiến thiên địa này, hoàn toàn bị hàn khí lơ lửng trên bầu trời bao phủ. Bởi vì nhiệt độ giảm xuống mà hơi nước trong không khí bị kết tinh thành những đóa hoa tuyết xinh đẹp nhè nhẹ rơi xuống.

Chẳng bao lâu sau, trên bầu trời cuồng phong gào thét, những bông tuyết xinh đẹp tuyệt mỹ kia trong chốc lát ngưng tụ thành những ngọn giáo băng sắc nhọn. Một trận cuồng phong theo đó nổi lên, dần dần hình thành lốc xoáy.

Lốc xoáy nhanh chóng khuếch tán, gần ba phút sau đã trở thành một cái vòi rồng bán kính hơn ba mươi mét. Cộng hưởng với lôi uy trên bầu trời tạo nên một khung cảnh cực kỳ hùng tráng.

Từng ngọn giáo băng sắc bén lập tức dung nhập vào trong cuồng phong. Chỉ trong giây lát, một cái vòi rồng bên ngoài khoác lên một tầng băng nhận màu trắng hung hăng xuất hiện giữa phiến thiên địa này.

Bằng vào thực lực bản thân, hình thành vòi rồng băng nhận hung hãn như thế, cho dù là với thực lực nhị tinh Đấu Hoàng của Hải Ba Đông lúc này cũng có chút cố hết sức. Tên trán hắn không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh.

_ Tiêu Viêm, tránh ra!

Hải Ba Đông trầm giọng quát một tiếng, Tiêu Viêm lập tung một cước vào thân thể Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Mượn uy lực phản chấn từ Phong Hỏa Luân, thân hình Tiêu Viêm cấp tốc lùi lại thật xa.

Hải Đông Ba nhìn thấy Tiêu Viêm nhanh chóng bay vọt lại, lập tức phất tay một cái. Vòi rồng băng nhận khổng lồ mang theo tiếng gió rít bén nhọn như xuyên qua không gian, cuồng bạo rít gào quét tới thân thể khổng lồ của Bát Dực Hắc Xà Hoàng.

_ Hắc hắc... thanh thế thật sự không tồi! Bất quá ta chính là lục tinh Đấu Hoàng, ngươi chỉ có thực lực nhị tinh Đấu Hoàng mà lại muốn đấu cùng ta sao? Ha ha ha!!!

Nhìn vòi rồng mang theo băng nhận bạo liệt cuốn tới, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cười to một tiếng, dùng cái đầu thật lớn ngăn lại. Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu đen bỗng nhiên từ trong trong cơ thể nó bạo phát ra, sau đó cuồn cuộn không ngừng vận chuyển năng lượng.

Ngọn lửa màu đen liên tục ngưng tụ, cuối cùng hình thành một cái hình thể năng lượng khổng lồ màu đen hình dáng tương tự với Bát Dực Hắc Xà Hoàng.

Cái đuôi lớn vung mạnh, Bát Dực Hắc Xà Hoàng lập tức khiến hình thể năng lượng được ngưng tụ từ ngọn lửa màu đen kỳ dị đó mãnh liệt bạo phát. Nhất thời, một cỗ kình khí khủng bố hỗn loạn hung hăng nện lên vòi rồng băng nhận thanh thế khủng khiếp kia.

Trong khoảnh khắc hai cỗ kình khí va chạm nhau, chỗ không gian mà chúng tiếp xúc dường như bị chấn nứt thành từng khe hở đen ngòm.

“Ầm ầm!”

Hai loại năng lượng một trắng một đen giằng co với nhau một thời gian ngắn, cuối cùng tạo thành một vụ nổ kinh hoàng. Cho dù là khoảng cách hàng chục cây số cũng mơ hồ nghe thấy thanh âm nổ vang dữ dội.

Trong nháy mắt hai loại năng lượng va chạm gây ra nổ mạnh, từng đạo gợn sóng năng lượng theo vụ nỗ khuếch tán, đòng thời chấn lui Hải Ba Đông cùng với Bát Dực Hắc Xà Hoàng về phía sau.

_ Ha ha... căn cứ theo năng lượng ngươi đã dùng lúc nãy, cho dù lấy thực lực Đấu Hoàng của ngươi e rằng cũng chỉ sử dụng được chiêu đó vài lần mà thôi? Ta nói có đúng không, lão gia hỏa kia? Ha ha ha...

Nhìn khuôn mặt hiện lên một chút mồ hôi lạnh của Hải Ba Đông, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cười to nói.

_ Bát Cực Băng!

Tiếng cười còn chưa hoàn toàn chấm dứt, đôi đồng tử tam giác thật lớn kia chợt trừng lớn. Lân giáp màu đen bao phủ toàn thân Bát Dực Hắc Xà Hoàng trong khoảnh khắc bỗng nhiên quỷ dị co rút lại.

Cùng với đó, một tầng chất nhầy từ dưới vảy Bát Dực Hắc Xà Hoàng thẩm thấu ra bao phủ toàn bộ cơ thể nó, giống như tạo thành một lớp áo giáp màu tím sẫm.

Một âm thanh bạo tạc vang, Thân hình Tiêu Viêm đột nhiện trống rỗng hiện ra tại vị trí phần eo của Dực Hắc Xà Hoàng. Nắm tay bao phủ sâm bạch hỏa cháy hừng hực chợt nắm chặt.

Lập tức, một cỗ kình khí hỗn loạn giống như thiên băng địa liệt, hung hăng nện xuống thân thể Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Tại giờ khắc này, ngay cả ống tay hắc bào rộng thùng thình kia dường như đều trở nên cứng như sắt thép.

“Thình thịch!”

Nắm tay nện thật mạnh lên phía trên thân thể của Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Thế nhưng cùng lúc đó, sắc mặt của Tiêu Viêm đồng thời cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì ở trong cảm giác của hắn, lớp vảy Bát Dực Hắc Xà Hoàng bỗng nhiên trở nên giống như lớp da con cá trạch trơn trượt. Nắm tay Tiêu Viêm nện lên đó nhưng rốt cuộc lại bị lớp chất nhầy bên ngoài cơ thể nó làm chệch ra bên ngoài.

Nhưng mà tuy một kích này lực lượng gần như thất thoát hết, bất quá vẫn sót lại một vài bộ phận cứng rắn trên thân thể Bát Dực Hắc Xà Hoàng bị ngọn lửa sâm bạch ẩn chứa sức nóng kinh khủng kia đánh vào.

Nhất thời, một ít vảy rắn của Bát Dực Hắc Xà Hoàng bị thiêu cháy đến cong vẹo uốn khúc, cuối cùng rơi rụng xuống đất.

_ Tê tê... đau quá!

Trên thân truyền đến một cơn đau nhức làm cho cơ thể khổng lồ của Bát Dực Hắc Xà Hoàng mãnh liệt quằn quại. Cái đuôi rắn thật lớn quay ngược lại, hung hăng nện lên lưng của Tiêu Viêm.

Nhất thời, thân thể Tiêu Viêm giống như quả bóng chày, bị một đuôi của Bát Dực Hắc Xà Hoàng đập bay ra ngoài, trong miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.