Câu lạc bộ La Sphere tọa lạc tại
nước Pháp xa hoa bậc nhất , là một trong những phần bất động sản thuộc
Lôi thị. Ba năm trước đây được đầu tư bước đầu hơn năm mươi triệu để xây dựng và thiết kế ; tòa nhà gồm sáu tầng, cao hàng trăm mét trở thành
kiến trúc xinh đẹp, xa hoa lộng lẫy bậc nhất nước Pháp. Mỗi phòng khách
sạn đều có một thiết kế riêng, diện tích căn phòng nhỏ nhất cũng gần ba
trăm mét vuông, còn phòng hoàng gia ước chừng vào khoảng hơn một ngàn
mét vuông. Hàng cửa sổ sát đất có thể nhìn ra ban công, hoa viên, lúc
nào cũng có thể nhìn thấy đại dương mênh mông vô bờ xinh đẹp.
Đêm nay có chút ám muội. . . . . .
Trong phòng hoàng gia, Lôi Dận nằm trên ghế. Hắn vừa tắm xong, thân mình cao lớn dụ hoặc được vây bên trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, lẳng
lặng nằm trên ghế, phía sau hắn là đại dương xanh thẳm một màu.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt cương nghị anh tuấn. Dưới ánh đèn, bóng dáng hắn càng thêm vẻ dụ hoặc, mê người.
Hồi lâu sau, một đôi tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên trán ôn nhu
xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương của hắn, ngón tay cô rất trắng, lại mềm mại như nước.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mái tóc quăn dài mềm nhẹ lay động
trong gió đêm, gương mặt xinh đẹp nhưng lại có những đường nét mềm mại,
đáng yêu ; mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự dịu dàng ngoan ngoãn,
cô không nói gì, chỉ yên lặng mát-xa cho hắn.
Một lúc lâu sau, Lôi Dận nâng tay, ngón tay thon dài dọc theo tay người
phụ nữ đó, cuối cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay thô to bao
vây lấy, như là đang nhàn nhã đùa bỡn lòng bàn tay mềm mại của cô.
Cô thản nhiên cười, dừng lại động tác, chân thành đi đến trước mặt Lôi
Dận, thân mình mềm mại như nước quỳ gối trên thảm, ngón tay mảnh khảnh
của cô cùng bàn tay Lôi Dận đan xen với nhau, tay kia thì lại mềm mại
nhẹ nhàng giãn mi tâm của hắn ra, thâm tình mà nói nhỏ, " Dận , hội nghị hôm nay khiến anh mệt mỏi sao?"
Lôi Dận mở mắt, con ngươi xanh biếc sâu thẳm nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn
cùng khuôn mặt đáng yêu thì chợt lóe lên vẻ dịu dàng, thản nhiên nói:
"Vì sao lại nói như vậy?"
Người phụ nữ liền ngả vào bên cạnh hắn, ngẩng gương mặt trong sáng nhỏ
nhắn, dịu dàng nói một câu: " Từ lúc trở về khách sạn vẻ mặt của anh
không được tốt lắm, một câu cũng không nói !"
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ lại có chút làm nũng khiến Lôi Dận
hơi thất thần, ôm lấy cô, ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, nhưng lại có chút
thả lỏng.
"Bạc Cơ, tủi thân lắm sao ?
Bạc Cơ lập tức lắc đầu, ngọt ngào nói : "Tủi thân cũng không sao, bản thân em cũng không oán không hận."
"Có thể ở bên cạnh anh, em rất hạnh phúc , Dận, anh đối với em tốt như vậy, cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không oán trách !"
"Em cho rằng anh đối với em tốt lắm sao?"
Lôi Dận nghe vậy, sau một lúc thì ngồi dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Ngay sau đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ theo ngũ quan
xinh xắn của Bạc Cơ, ngón tay mang theo sự nhẹ nhàng, tuy rằng đôi mắt
vẫn lạnh lùng. Trong đầu hắn lại lơ đãng hiện lên khuôn mặt của người
con gái khác, thực mềm mại, đáng yêu...
Bạc Cơ nâng tầm mắt đối diện với con ngươi xanh biếc của hắn, nhẹ nhàng nói: "Trên đời này chỉ có anh đối với em là tốt nhất !"
Trong mắt Lôi Dận có chút rung động, nâng tay khẽ vuốt tóc của cô, lãnh đạm buông một câu:
"Nha đầu ngốc!"
Bạc Cơ nở nụ cười, nhào vào trong ngực hắn, bàn tay nhỏ bé lại như rắn
nước chui vào áo ngủ của hắn, dừng lại tại cơ ngực rộng lớn, nhẹ nhàng
hôn lên lồng ngực màu đồng của hắn...
"Nha đầu ngốc này chỉ vì anh mà sống, mà chết. . . . . Em vĩnh viễn thuộc về anh."
Con ngươi của hắn đột nhiên căng thẳng, lời nói của người phụ nữ như
nước lũ xối quanh trong đầu hắn, đột nhiên đau đớn như muốn nổ tung.
Lôi Dận không nói không rằng trực tiếp bế ngang người phụ nữ, đi vào phòng ngủ, ném thẳng lên giường.
"Dận. . . . . . "
Bạc Cơ chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài mỏng bằng lụa màu đen,lại vì bị Lôi Dận ném lên giường nên chiếc váy cũng nhăn nhúm lại, thân thể mềm
mại nữ tính không chút che lấp hiện ra trước mắt Lôi Dận.
Lôi Dận hơi thất thần, cúi người xuống , ngón tay thon dài thuần thục cởi bỏ váy ngủ của cô , chụp lên ngực cô.
Thân thể Bạc Cơ run rẩy, nhiệt tình ôm cổ Lôi Dận, mị hoặc nằm dưới thân hắn như rắn nước mà vặn vẹo , cảm thụ được dáng người to lớn của hắn,
mùi hương thản nhiên tỏa ra, còn có khuỷu tay rắn chắc mạnh mẽ . . . .
"Dận. . . . . . " cô chủ động hầu hạ hắn, từ từ hôn xuống, cho đến lồng
ngực hắn ; cái miệng nhỏ nhắn lại nhiệt tình khiêu khích cằm hắn ; cũng
cảm nhận được vật tượng trưng nam tính đầy kiêu ngạo của hắn.
Ở bên cạnh hắn hai năm , Bạc Cơ biết rất rõ ràng người đàn ông này dục
vọng thật kinh người, mỗi khi trong mắt hắn thoáng hiện nét ưu tư thì
hắn sẽ đòi hỏi rất nhiều. Thời gian dài cùng tình cảm mãnh liệt khiến cô có thể cảm nhận được khoái cảm sâu sắc, ý thức cô trở nên mê muội, cho
đến khi mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt, thì hắn mới có thể đạt đến
cao trào.
Cô biết như thế nào làm mới có thể làm cho hắn vui, cũng biết trong lúc
hoan ái hắn cấm kỵ cái gì. . . . . . Cho nên, ở bên cạnh hắn lâu như
vậy, cô có thể mang đến cho Lôi Dận cuộc hoan ái cuồng dã, nhưng duy
nhất không chiếm được nụ hôn của hắn.
Lôi Dận khi cùng những người đàn bà khác trên giường, không bao giờ cho
họ tùy tiện gắn bó với hắn, nói cách khác, hắn cũng không để cho người
đàn bà nào chạm vào môi hắn !
Người phụ nữ mềm mại dưới thân làm Lôi Dận hơi nheo mắt lại, bàn tay to nắm trong tay đầu của cô, lại làm người phụ nữ càng thêm vất vả mà chịu đựng sức mạnh của hắn. Bạc Cơ hoàn toàn quỳ gối giữa hai chân rắn chắc
của hắn, như là đang hầu hạ bậc quân vương thời cổ đại.
Hình dáng khuôn mặt Bạc Cơ chiếu vào ánh mắt của hắn, hàng mi kia, ánh
mắt kia, thậm chí cả đôi môi hồng nhuận....Trước mắt hắn lơ đễnh hiện
lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường , cùng sợ hãi , tái nhợt của Mạch
Khê.
Cảnh hắn chiếm đoạt Mạch Khê đêm đó đột nhiên hiện lên, rõ mồn một trước mắt hắn.
Thân thể cô tràn ngập vẻ thanh xuân tươi mới, mang theo hương vị hấp dẫn của tuổi trẻ. Cô như trang giấy trắng, hắn phát hiện, đêm đó hoàn toàn
là hắn chủ động. Hắn thừa nhận chính mình thực điên cuồng , lần đầu tiên phải dùng thủ đoạn đó với một người phụ nữ !
Đúng vậy, cô đã trưởng thành, là một người phụ nữ ! Sự ngây thơ của cô
đem đến cho hắn cảm giác mà chưa người nào làm được. Đó là cả thân thể
và tinh thần đều thỏa mãn.Thật khó tin, nhưng mà thân thể Mạch Khê hoàn
toàn khiến hắn khí huyết sục sôi, cảm giác này gần như khiến hắn phát
điên.
Bên tai tựa như lại vàng lên tiếng khóc nức nở của Mạch Khê lúc ở dưới
thân hắn cầu xin tha thứ . Tiếng ngâm vọng trong tai hắn cũng hấp dẫn
trí mạng, càng làm hắn càng thêm cuồng dã!
Đêm đó, hắn hoàn toàn biến cô trở thành một người phụ nữ thực sự.
Hơi thở hắn bắt đầu dồn dập, thậm
chí khi nhắm mắt lại đều có thể cảm nhận được Mạch Khê đêm đó dưới thân
hắn run rẩy, dục vọng dấy lên càng nhanh...
"Dận..... " Khuôn mặt Bạc Cơ mang nét xuân tươi như cánh đồng vừa được tưới nước, thân mình như rắn quấn lấy người hắn.
Ngay sau đó, Lôi Dận xoay người áp chế người phụ nữ dưới thân, không chút lưu tình tiến thẳng vào.......
Bạc Cơ hít vào một hơi. Tuy nói thân thể của cô là một tay hắn dạy dỗ,
nhưng mỗi lần hoan ái như thế này vẫn khiến cô khó có thể tiếp nhận được sức mạnh to lớn, cường hãn của Lôi Dận.
" Dận . . . . . . Anh thật hư nha. . . . . . "
Hai đùi ngọc ngà của cô không nhịn được quặp lên hông hắn, thở gấp cầu
xin tha thứ, nhưng ngược lại càng kích thích hắn trở nên điên cuồng hơn.
Trên giường, thân thể Bạc Cơ như sợi mì bị hắn điên cuồng dày vò. Tiếng
thở dốc lỗ mãng của hắn hòa cùng tiếng ngân mềm mại của người phụ nữ.
Trong phòng, nhiệt độ càng ngày càng tăng, nóng bỏng không kiềm lại
được. . . . . .
Một hồi lâu sau.....
Cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, độ nóng rốt cục cũng giảm xuống.
Tất cả yên tĩnh trở lại. Chỉ có gió đêm thổi từng đợt bay tấm rèm lụa, cũng tán đi không ít mùi dục vọng.
"Dận . . . . . "
Bạc Cơ tuy rằng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhịn không nổi nằm úp sấp trên lồng ngực Lôi Dận mà thở dốc, cảm nhận mùi hương thuộc về hắn.
Bạc Cơ lên tiếng làm nũng, "Mỗi lần đều tra tấn người ta đến chết. . . . . . "
Người đàn ông này mỗi lần qua hồi hoan ái đều lạnh lùng, dù vậy, ở hắn
vẫn tản ra mị lực làm phụ nữ khó có thể chống đỡ, bởi dáng người cao lớn anh tuấn, còn có gương mặt mị hoặc khôn cùng. Bạc Cơ cũng như vậy, biết rõ hắn chính là ma quỷ, mà vẫn như trúng độc quyến luyến không rời,
biết rõ làm bạn bên người đàn ông này rất nguy hiểm, còn như thiêu thân
lao đầu vào lửa mà không nghĩ đến việc rời đi.
Lôi Dận , luôn có cách làm phụ nữ vừa sợ nhưng lại vừa yêu, đến khi đắm
chìm trong đó rồi lại phát hiện ra cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Lôi Dận nghe thấy vậy, đẩy người phụ nữ trên người ra rồi ngồi dậy. Da thịt màu đồng dưới ánh đèn càng thêm vẻ quyến rũ.
"Uống đi !" Hộp thuốc màu đen bị ném lên người Bạc Cơ. Giọng nói của
hắn rất bình thản, một chút dao động cũng không có, thâm trầm tựa biển
sâu.
"Dận…"
Đáy mắt Bạc Cơ chợt lạnh đi, vừa muốn làm nũng nói gì đó, lại nghe thấy
hắn lãnh đạm buông một câu: "Đừng để anh nói lần thứ hai! "
Ngữ điệu không cao, nhưng lại mang theo uy quyền, cường thế rất lớn.
Trong mắt Bạc Cơ thoáng hiện lên vẻ đau xót, nhưng vẫn đành phải nuốt
viên thuốc màu đen. Lôi Dận nhìn thấy thì vừa lòng, đưa tay vỗ vỗ mông
cô.
Thấy trán hắn dãn ra một chút, Bạc Cơ lúc này mới dám đứng dậy, hai tay
như dây leo ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ
nhắn mềm mại như nước dán sau lưng của hắn, nhỏ giọng cầu xin:
" Dận , đêm nay đừng đi có được không?"
Cô biết hắn quá mức vĩ đại, phụ nữ bên người nhiều vô số. Nhưng cô cũng
biết chính mình vẫn có chút địa vị trong lòng hắn, cũng bởi điểm này nên cô không giống với những người phụ nữ kia, ít nhất hắn đối với cô không tàn khốc vô tình như đối với những người khác. Ít nhất Lôi Dận vẫn là
kim chủ của cô, bởi vậy, cô ngày càng muốn tiến từng bước để có được nụ
hôn của hắn. Hoặc chỉ là một đêm được ngủ trong lòng Lôi Dận thôi, cô
cũng toại lòng.
Bởi Lôi Dận cho tới bây giờ chưa bao giờ ngủ cùng giường với phụ nữ. Cho dù cùng người phụ nữ đó trên giường có cuồng dã đến đâu, thì khi xong
việc cũng sẽ rời đi. Bạc Cơ hầu hạ bên Lôi Dận lâu như vậy, tuy rằng mỗi lần hoan ái đều mãnh liệt, đều khiến cô vô cùng thỏa mãn, cũng rất mệt
mỏi, nhưng vẫn là hư không. Không có Lôi Dận ngủ ở bên cạnh, làm bạn
cùng cô chỉ còn lại hơi thở của hắn vương vấn trong không khí.
Lôi Dận lạnh lùng đứng dậy, thân thể cao lớn có thể sánh với tượng thần
Rô-ma, khiến người ta nhìn vào có cảm giác xa cách ngàn dặm. Hắn chỉ vào chiếc áo sơ mi bên cạnh…
Ánh mắt Bạc Cơ thực ảm đạm, dù mỏi mệt không chịu nổi nhưng vẫn cầm lấy
áo sơ mi, mặc chỉnh tề lại cho hắn. Xong liền kiễng chân, đặt lên má hắn nụ hôn nhẹ.
" Nghỉ ngơi sớm một chút! "
Lôi Dận nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt thoáng chút hoảng hốt, chỉ là rất nhanh che giấu đi, thản nhiên nói một câu.
Khóe môi Bạc Cơ gợn lên nụ cười tươi, ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Dận rời đi. Khi bóng dáng cao lớn như thần thánh kia hoàn toàn biến
mất khỏi tầm mắt, Bạc Cơ mới buông thân mình mềm mại nằm trên giường, ôm lấy chiếc gối còn vương lại hơi thở của hắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt
lại…
_____________
Khoảng thời gian này thật sự quá tĩnh lặng. Mạch Khê lại như nhớ về hơn một ngày trước. Kể từ sau buổi tối hôm đó, cha nuôi không trở về.
Ra khỏi tòa thành, mọi chuyện chỉ tựa như một cơn ác mộng đã qua.
Đi học rồi tan học, cuộc sống Mạch Khê dần dần trở nên bình thường. Tuy
rằng mỗi khi ở vườn trường hoặc nhà ăn đều xuất hiện những sinh viên cứ
chỉ trỏ không ngừng.
"Mạch Khê, chúng ta là bạn tốt của nhau đúng không? Chuyện của cậu với
Thánh Trạch thật sự không thể nói được sao?" Đại Lỵ vừa ăn vừa nén giận
mà hỏi.
Mạch Khê mỉm cười, cô không chịu nói. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của cô, vẫn ánh lên nét xinh đẹp, hồng hào mọi ngày.
"Lại cười?" Đại Lỵ bất mãn nhíu mày, "Tuy rằng Thánh Trạch chuyển trường lâu như vậy, nhưng trong trường lại bày ra đủ loại tin đồn nhảm. À, cậu không nghe thấy mấy người đó nói gì chứ?"
Thánh Trạch chia tay Mạch Khê làm cho nữ sinh trong trường ai ai cũng
âm thầm đắc ý. Lời đồn đại truyền càng xa càng trở nên ồn ào huyên náo.
Chỗ nào cũng nói Mạch Khê rốt cục bị Thánh Trạch ruồng bỏ, cô chẳng qua
chỉ là kẻ đáng thương mà Thánh Trạch chơi bời thôi.
Mạch Khê không cho là đúng nhún nhún vai, "Miệng là của người khác, họ thích nói gì thì nói.”
Cô nghĩ rằng mình không cần giải thích nhiều, càng giải thích thì vấn đề phát sinh lại càng nhiều. Nếu nói ra nguyên nhân đích thực khiến Thánh
Trạch phải chuyển trường, thì tự nhiên sẽ lại nhắc đến cha nuôi; nhắc
đến cha nuôi là lại liên quan đến chuyện xảy ra tối hôm đó; thậm chí sẽ
liên quan đến cả chuyện hắn cường bạo cô nữa!