Sắc mặt Lôi Dận cũng thoáng vẻ hoảng hốt, trong lòng hắn bỗng nổi lên dự cảm xấu...
Mạch Khê bước từng bước một lên bậc thang, rồi dừng lại ngay trước mặt
Lôi Dận, giọng nói mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên...
"Vừa rồi anh nói, vụ tai tiếng tình ái là giả, cổ phiếu tụt giá là giả,
tài chính Lôi thị quay vòng là giả, hôn lễ là giả, Phí Dạ chết là giả,
như vậy...tình cảm của anh với em thì sao? Có phải cũng là giả không?"
"Khê nhi, là thật, tình cảm của anh đối với em là thật, tuyệt đối là
thật!" Lôi Dận vừa nghe thấy thế thì tay chân lập tức luống cuống, vội
đỡ lấy bả vai cô, còn nghiêm túc nói: "Anh thề!"
"Từ lúc chúng ta gặp lại nhau, anh đã sắp xếp hết tất cả? Trong kế hoạch của anh, hẳn là em có không ít tác dụng nhỉ?" Trái tim Mạch Khê đau
đớn.
"Không..."
"Vì thực hiện kế hoạch, thậm chí anh còn để cho Phí Dạ đến lấy em, anh còn muốn nói dối sao?"
"Nhưng mà tất cả đều nằm trong tầm khống chế của anh mà. Khê nhi, anh
thật sự yêu em, anh biết lần này đã để cho em chịu ấm ức, như vậy đi, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng đừng tức giận, được không?" Giờ phút
này Lôi Dận y như một đứa trẻ mắc lỗi, vô cùng lúng túng.
Mạch Khê tuyệt vọng lắc đầu...
"Cho tới bây giờ anh cũng không biết em có thể vì anh mà trả giá rất
nhiều, em có thể đồng cam cộng khổ với anh, thậm chí nếu anh nói hết tất cả cho em, trái tim em cũng không đau đến vậy. Lôi Dận, sao anh có thể
lừa gạt em?"
"Khê nhi..." Lôi Dận thật sự luống cuống, hắn nhận thấy được nỗi tuyệt
vọng trong mắt Mạch Khê, vội vàng giải thích: "Anh chỉ lo lắng cho em
thôi. Em là người phụ nữ anh yêu nhất, sao anh có thể nhẫn tâm để em gặp nguy hiểm chứ? Người cần đối phó lần này không đơn giản, anh không thể
nhìn em có chuyện gì bất trắc cả."
"Người phụ nữ yêu nhất, phải không?" Bên môi Mạch Khê gợn lên ý cười bất đắc dĩ.
"Đúng đúng đúng, tuyệt đối đúng!" Lôi Dận thậm chí còn giơ tay lên thề,
không thèm để ý bên cạnh còn có nhân viên cùng các vệ sĩ...
"Lôi Dận anh thề, đời này ngoài mẹ anh ra, em là người phụ nữ anh yêu nhất!"
Sau khi thề xong, thấy Mạch Khê không có phản ứng gì, hắn lại bổ sung,
"Khê nhi, anh biết em đang giận, oán anh, nhưng em phải hiểu rằng, cha
anh chết thảm trong tay kẻ khác, tiền đồ Lôi thị tràn đầy nguy cơ. Anh
có thể bỏ Lôi thị nhưng không thể bỏ qua mối thù giết cha. Nếu em hận
anh, cứ lấy dao đâm anh một nhát cũng được, nhưng mà...đừng rời khỏi
anh, có được không?"
Mạch Khê nhìn bộ dáng đáng thương của Lôi Dận, đôi mắt nổi lên vẻ ai oán...
"Anh muốn em phải tin anh như thế nào đây?" Thản nhiên nói xong câu đó, cô đẩy hẳn ra rồi bước đi...
"Khê nhi..." Lôi Dận kinh hãi, vừa muốn tiến lên, lại bị Y Gia Mông kéo lại.
"Mẹ?"
"Yên tâm đi, con bé không thể rời bỏ con đâu." Y Gia Mông cười nói.
Hả?...
"Trong mắt con bé chỉ có con thôi!"
Lôi Dận xấu hổ...
Giờ khắc này, hắn lại có điểm không tin lời mẹ...
"Phí Dạ..." Hắn quay đầu nhìn Phí Dạ, "Chuyện này cậu rất rõ ràng, cùng tôi đi giải thích một chút."
"Á..." Lần đầu tiên Phí Dạ do dự, đưa tay gãi gãi cổ, "À, Lôi tiên sinh, tôi phải sang xem bên cảnh sát có việc gì cần giúp, tôi đi trước đây."
Lôi Dận giật mình. Chết tiệt, cũng dám chống lại mệnh lệnh của hắn!
Phí Dạ đi đến một chỗ khá xa rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Nhìn bộ dáng kia
của Mạch Khê, hắn cũng thực đau lòng. Nhưng hắn phải giải thích thế nào
đây? Mạch Khê đối với hắn mãi mãi chỉ là một giấc mơ. Hắn chỉ hy vọng
Lôi Dận có thể cùng Mạch Khê, hai người họ được bên nhau là tốt rồi.
Bất giác hắn lại nhớ tới cái đêm tìm được nhật ký Bạc Tuyết...
"Phí Dạ, chúng ta phải diễn một vở kịch quan trọng nhất đời!"
"Lôi tiên sinh, chỉ có hai người chúng ta sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy còn tiểu thư Mạch Khê? Nếu cô ấy biết nỗi lo lắng của cô ấy đều do một tay chúng ta an bài..."
"Vì đại cục chỉ có thể làm như vậy, nếu Khê nhi trách tôi, tôi sẽ dùng
cả đời này để xin sự tha thứ của cô ấy, thậm chí có thể tình nguyện để
cô ấy bắn chết!"
"Nếu tiểu thư Mạch Khê làm thật thì sao?"
"Phí Dạ, nếu thật sự là thế, gánh nặng của Lôi thị và Ảnh phải đặt trên vai cậu rồi!"
"Lôi tiên sinh..."
"Tôi chỉ muốn biết, cậu có thể giống như năm đó, nguyện ý theo giúp tôi không?"
Phí Dạ quỳ một gối xuống...
"Phí Dạ tôi nguyện vì Lôi tiên sinh...muôn lần chết không chối từ!"
Nghĩ đến đây, Phí Dạ suy tư..
Mạch Khê, em cũng đã biết, vì em, nhiều người đàn ông nguyện buông tha
tất cả, nhất là Lôi tiên sinh. Người đàn ông này, thật sự là si tình
không thôi!
...
"Lôi Dận, anh đi đi, tôi không về tòa thành đâu, về sau anh cũng không
cần đến tìm tôi!" Trong di động truyền đến giọng nói lạnh lùng.
"Anh sẽ không đi! Trừ phi em xuống đây gặp anh!" Lôi Dận đứng ở dưới
lầu, nhìn lên một khung cửa sổ. Trên mặt tuyết, bóng dáng hắn thật cao
lớn.
"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ gặp anh, vĩnh viễn không!" Mạch
Khê cúp điện thoại, ném tới một bên rồi ngồi phịch lên salon, sắc mặt ai oán.
"Mạch Khê, em đừng như vậy, Lôi tiên sinh làm thế cũng là vì suy nghĩ
cho sự an toàn của em thôi." Apple đã đến khách sạn từ sớm, chỉ sợ Mạch
Khê suy nghĩ linh tinh.
Chuyện có liên quan đến Lôi thị đều được đưa tin, tất cả đều được đưa ra ánh sáng, đương nhiên cô cũng biết được cảm nhận của Mạch Khê. Nhưng để cho một người đàn ông như vậy ăn nói khép nép van xin cô bé, cô cũng có chút xót xa.
"Đúng vậy, Mạch Khê, cậu xem Lôi tiên sinh vẫn đứng ở dưới đó. Đây là
khách sạn, nhiều người ra vào, như thế sẽ làm chuyện cười cho người ta." Đại Lỵ cũng dần bước ra khỏi bóng ma tâm lý, lại một lần nữa vui vẻ
thân thiết bên Mạch Khê. Có điều Apple và Đại Lỵ vẫn hay đấu khẩu với
nhau.
Mạch Khê tựa đầu vào gối ôm, rầu rĩ nói: "Em cũng không bắt anh ta phải đứng đấy, là anh ta tự nguyện, em không ép buộc."
"Mạch Khê, Lôi Dận của em đúng là không chê vào đâu được, em nhân nhượng một lần đi. Hơn nữa em còn đang mang thai con anh ta, tha thứ được thì
tha thứ đi, anh ta lại không hề làm gì có lỗi quá đáng với em mà." Ca
hậu Phỉ Tỳ Mạn đã có mặt trong phòng, cô khẽ thở dài một tiếng, khuyên
bảo Mạch Khê.
"Đó không coi là lỗi sao?" Mạch Khê ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức, "Chị có
biết thời gian này em sốt ruột, lo lắng cho anh ta thế nào không? Kết
quả là anh ta lại lật ngược, tất cả đều là anh ta đã sắp xếp! Nếu không
phải vì lo lắng cho anh ta nên đến Lôi thị, thì em vẫn không hề biết thì ra mình vẫn bị lừa"
Giọng nói của cô nghẹn ngào...
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc, phụ nữ có thai
mà khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ." Úc Noãn Tâm
ngồi một bên lấy khăn tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
"Nhìn em này, khóc đến đỏ cả mắt lên rồi."
"Mạch Khê à, chị nghĩ là em phải giữ thật chặt lấy người đàn ông này. Em có biết là có bao nhiêu người hâm mộ em không? Lôi Dận kia á, thật sự
là rất rất rất tốt. Cho dù có chuyện tày trời gì anh ta cũng không nói
cho em, không phải vì không tin em mà chính là bởi vì anh ta quá lo cho
em, quá yêu em. Chị nghĩ người ngoài cuộc cũng hiểu được điều này. Nếu
hôm nay em là người ngoài cuộc, tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng điều này!" Phỉ
Tỳ Mạn lập luận, vẫn đứng về phía Lôi Dận, tuy rằng có nhanh nhảu nhưng
vẫn có thể nghe ra được sự thật lòng của cô.
"Đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn nói rất đúng. Lần này Lôi Dận đúng là làm một
chuyện có phần kinh thiên động địa, nhưng nhìn vào tình yêu anh ấy dành
cho em thì em nên tha thứ cho anh ấy đi. Hẳn là em cũng không muốn nhìn
anh ấy đứng chờ dưới lầu lâu như vậy chứ? Tính cách Lôi Dận có thể làm
vậy đấy." Úc Noãn Tâm nhẹ giọng an ủi.
"Các cháu đừng khuyên nữa, Mạch Khê nói đúng, tên tiểu tử Lôi Dận làm
vậy thật quá đáng!" Người nãy giờ yên lặng là Y Gia Mông đã lên tiếng.
Bà bước lên phía trước, lại nói một câu như vậy.
"Bác..." Mạch Khê kinh ngạc. Còn có người mẹ giúp đỡ người ngoài mắng con mình sao?
Y Gia Mông giữ chặt cánh tay Mạch Khê, cười cười, "Mạch Khê à, thật ra
bác vẫn hy vọng có thể nghe con gọi một tiếng mẹ. Đương nhiên, tên tiểu
tử Lôi Dận này đã gây tội thì phải chịu tội. Nó không nên gạt con làm
chuyện này, đáng lẽ ra phải nói cho con biết. Cho dù có nguy hiểm, dựa
vào năng lực của nói thì cũng có thể bảo vệ được con. Nhưng nó không
biết chắc có thể làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng con hay không.
Bác ủng hộ con, con muốn nó đợi ở dưới đấy bao lâu thì đợi! Cho dù bên
ngoài có lạnh thế nào đi nữa cũng không sợ, nó là đàn ông, chỉ cảm lạnh
không chết được đâu, bị người ta chê cười thì sao chứ, vợ con mới là
quan trọng. Đừng nói là nó xử lý xong chuyện bia mộ của cha mới đến đây, đáng nhẽ nó phải bỏ hết công việc chạy đến chịu tội với con mới đúng!"
Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Y Gia Mông, nghe bà nói xong câu cuối
cùng, cô vội vàng lắc đầu, "Không, không, bác à, Dận phải lập bia mộ cho Lôi lão tiên sinh đã..." Nói tới đây, cô mới có phản ứng lại, "Bác, đây là bác đang nói cho con hay cho anh ấy vậy?..."
"Đương nhiên là cho con rồi. Mạch Khê à, thật ra bác chỉ muốn nói với
con một câu. Một người đàn ông có hiếu nhất định sẽ gặp được một người
đáng để yêu." Y Gia Mông vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
Mạch Khê bỗng trầm tư.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng khách sạn được mở ra. Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng
Diêm cùng Nhiếp Thiên Luật, ba người đàn ông cùng tiến vào, toàn thân
đều dính bụi tuyết.
"Mạch Khê, Lôi Dận nhờ anh nói với em, cậu ta vẫn sẽ chờ em, cho đến khi em tha thứ thì thôi." Hoắc Thiên Kình nhận nhiệm vụ sứ giả, "Thời tiết
quỷ quái, bình thường đã lạnh, giờ lại còn hạ nhiệt độ." (Để cho thấy rõ hơn mối thân thiết giữa các cặp đôi nên mình chuyển xưng hô của Hoắc
Thiên Kình với Mạch Khê nhé!)
Tim Mạch Khê thắt lại, nhìn bộ dạng đưa mắt nhìn nhau lấm lấm lét lét
của ba gã đàn ông, cô không vui mà nói, "Em sẽ không tha thứ cho anh ta, ít nhất hiện tại sẽ không!"
"À!" Hoắc Thiên Kình còn làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó đi đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa ra, kêu to...
"Lôi Dận, cậu về đi, Mạch Khê nói, cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu đâu,
ít nhất hiện tại sẽ không! Nhưng mà mình thấy hình như là làm bộ đấy!"
"Xì..." Mội người trong phòng đều bật cười, ngoại trừ Mạch Khê!
"Anh...thật nhàm chán!" Đột nhiên cô đứng dậy, không biết nên nói gì đành xoay người đi vào phòng ngủ!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau...
Vào đêm, Mạch Khê ngủ rất chập chờn. Phòng ngủ được rèm che kín mít, cô
không biết Lôi Dận còn đứng chờ bên dưới hay không, cuối cùng chôn mình
trong chăn.
Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên...
"Mạch Khê, em mau ra đây xem đi..."
Ngoài cửa truyền đến những âm thanh ồn ào.
Mạch Khê hoảng sợ, vội vàng khoác thêm áo rồi chạy ra khỏi cửa, liền
thấy những người kia không hề rời đi, chỉ nhìn chăm chú dưới lầu.
"Làm sao vậy?" Cô có chút sốt ruột.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng nhiều, bông tuyết lớn trắng xóa như
lông thiên nga. Đây là lần đầu tiên Mạch Khê thấy trận tuyết lớn như
vậy. Tháng này, không phải là đã sang xuân rồi sao?
"Mạch Khê, em lại đây nhìn xem." Úc Noãn Tâm kéo cô lại.
Mạch Khê cúi nhìn, thiếu chút nữa là ngất xỉu!
Dưới lầu đã không còn chỉ có một mình Lôi Dận, còn có cả Phí Dạ! Phí Dạ
đứng sau Lôi Dận, còn sau nữa là không dưới một trăm tên vệ sĩ!
À, nói đúng ra, bọn hắn không phải đang đứng mà tất cả đều quỳ một gối.
Đương nhiên họ không dám đứng lên, bởi người đứng đầu bọn họ, Lôi Dận
tiên sinh cũng đang quỳ một gối trên nền tuyết. Ngay cả kiểu quỳ cũng
thật giống nhau.
Tuyết rơi càng nhiều, trên mặt đất đã phủ đầy tuyết, đèn ngoài khách sạn chiếu sáng nơi này như ban ngày!
Lôi Dận vẫn quỳ ở đó, ngay cả tuyết cũng không phủi, chiếc áo choàng đen đã dính đầy bông tuyết. Nhìn qua trông hắn không khác gì một người
tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Kỳ thật không chỉ riêng hắn giống người tuyết mà ngay cả trăm tên vệ sĩ
phía sau cũng đồng dạng. Phí Dạ còn thảm hại hơn, trông hắn như kiểu
không thể chịu được, cứ đổi chân quỳ liên tục, cả thể xác lẫn tinh thần
đều có vẻ suy sụp.
Cảnh tượng này thật quá ‘hoành tráng’!
Chẳng những tất cả khách của khách sạn đều sôi nổi ra xem, mà thậm chí còn xuất hiện vài phóng viên!
"Thật sự là đẹp trai chết đi được...trời ạ." Vẻ mặt Apple vừa khiếp sợ lại vừa hâm mộ.
Hoắc Thiên Kình cùng hai người đàn ông kia nhìn thấy thế thì âm thầm lau mồ hôi lạnh, may mà họ không xuống dưới, nếu không..
Tim Mạch Khê đập thình thịch, giây tiếp theo cô liền hỏi: "Trận tuyết này rơi bao lâu rồi?"
"Hơn ba tiếng chứ mấy..."
"Đúng, ít nhất là ba tiếng."
Mạch Khê lặng người đi, không nói thêm gì liền cầm lấy di động, nhấn nút...
Tiếng di động truyền từ bên dưới lên, vừa mới một tiếng đã được thông!
"Lôi Dận, anh muốn tìm chết có phải không? Anh quỳ dưới đất làm gì? Anh
điên rồi sao? Một mình anh điên còn chưa tính, sao lại lôi cả Phí Dạ với vệ sĩ vào?"
Tiếng quát trực tiếp xuyên qua điện thoại vang vọng giữa trời đêm!
Lời vừa dứt, trong điện thoại truyền đến tiếng hô đồng thanh...
"Chúng tôi nguyện vì Lôi tiên sinh chịu phạt, hy vọng tiểu thư Mạch Khê
tha thứ!" Thật ra, cũng không cần thông qua điện thoại, tiếng hô đồng
thanh của hơn trăm người tạo thành sức mạnh như đồng, gần như thổi bay
được cả khách sạn!
"Lôi Dận, anh đang làm cái quỷ gì vậy!" Mạch Khê gần như là nghiến răng
nghiến lợi nói nhẹ trong điện thoại, cô không dám nói lớn tiếng nữa.
Cảnh tượng này thật sự khiến cô choáng váng.
Cô đã từng nhìn thấy đàn ông cầu xin phụ nữ tha thứ, cũng đã thấy đủ
phương thức giải thích. Nhưng cách này của Lôi Dận, vẫn là lần đầu tiên
cô chứng kiến. Nào có ai đi giải thích còn mang nhiều thuộc hạ theo như
vậy?
Điên rồi! Một đám kẻ điên!
Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Lôi Dận, nhưng có thể nghe được tiếng hai hàm răng của hắn lập cập vào nhau...
"Không phải là anh gọi bọn họ tới..."
"Tôi hỏi là anh quỳ ở đó để làm gì?" Mạch Khê gần như phát điên lên!
"Anh...Chỉ là hơi mệt, sau đó muốn ngồi trong chốc lát, ngồi rồi mà hai
chân vẫn run lên, cho nên quỳ một gối xuống, như vậy có thể biểu hiện
thành ý của anh. Không ngờ Phí Dạ dẫn theo một đám người đến đây, kết
quả là..." Giọng nói Lôi Dận có chút run rẩy, không biết là do kích động hay vẫn là do quá lạnh.
Trong lòng Mạch Khê phiếm đau...
"Anh mau đứng lên đi, như một kẻ ngốc vậy, ngày mai truyền thông lại có đề tài đưa tin."
"Không đứng dậy nổi..."
"Làm sao vậy?"
"Đợi lát nữa đi, hai chân tê cứng rồi..." Tiếng nói Lôi Dận có vẻ cẩn thận.
"Anh..." Mạch Khê thật sự rất sốt ruột.
"Khê nhi, tha thứ cho anh được không? Em đừng hiểu lầm, không phải là
anh muốn ép em đâu, nếu em muốn anh quỳ tiếp thì anh vẫn quỳ, em muốn
anh đuổi bọn họ đi cũng được. Phí Dạ..." Trong điện thoại truyền đến
mệnh lệnh của Lôi Dận, "...Nhanh chóng đưa vệ sĩ rời khỏi đây!"
"Lôi tiên sinh không đi, chúng tôi cũng không đi!" Tiếng hô đồng thanh
của đám vệ sĩ lại vang lên lần thứ hai. Mạch Khê sợ tới mức tim như muốn nhảy vọt ra.
"Haiz...đứa con đáng thương của tôi, còn cả Phí Dạ nữa. Tạm thời không
nhắc đến đám vệ sĩ trung thành tận tâm này đi, chỉ nói hai đứa kia, vì
muốn điều tra ra chân tướng không biết đã mất bao nhiêu đêm không được
nghỉ ngơi tốt. Tôi thấy, qua đêm nay, kiểu gì chúng cũng đổ bệnh nặng
cho mà xem." Y Gia Mông làm vẻ ai oán, nói.
Mạch Khê rùng mình, chưa nói thêm lời nào liền lập tức choàng áo chạy xuống.
Cô chẳng còn quan tâm đến tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, ấm ức hay
không ấm ức, chỉ thầm nghĩ đến lời nói của bác gái. Nghĩ đến mới thấy
đúng, gần đây nhất định Lôi Dận không được nghỉ ngơi tốt, nếu thực sự
chịu đựng cả đêm như vậy, trời ạ...Vừa nghĩ đến chuyện hắn quỳ mấy tiếng dưới tuyết, lòng cô đã đau xót, chỉ thầm oán hận chính mình!
Lúc bóng dáng Mạch Khê xuất hiện thì những người đang chứng kiến cảnh
tượng này đều như muốn sôi trào lên. Rốt cục họ cũng thấy được nữ diễn
viên chính rồi.
Mái tóc dài của Mạch Khê phiêu dật trong gió, cô đang chạy về phía Lôi Dận dưới làn tuyết rơi.
Hai mắt Lôi Dận sáng lên, muốn lập tức đứng dậy nhưng hai chân lại gần
như không còn chút sức lực. Ba tiếng, cho dù có là người sắt mà quỳ như
vậy thì cũng mệt đến suy sụp.
"Anh đừng động đậy." Mạch Khê đau lòng tiến lên, chậm rãi nâng hắn đứng
dậy, vừa tức vừa buồn cười mà khẽ quát hắn, "Anh là kẻ ngốc hay vẫn là
kẻ điên hả? Đầu anh có vấn đề à? Tuyết rơi nặng như thế này, ai cho anh
vẫn đợi ở đây?"
Lôi Dận tựa đầu vào vai cô, ôm lấy cô thật chặt, hắn cúi đầu nói: "Anh
nói rồi, anh muốn chờ em xuống...Thật tốt quá, em có thể tha thứ cho
anh. Cho dù mỗi ngày em mắng anh như vậy, anh cũng đều thấy vui..."
"Anh..."
"Khê nhi, anh yêu em..."
"Được rồi, anh đừng nói nữa..."
"Khê nhi, anh yêu em!"
"Đã bảo anh đừng nói nữa cơ mà..."
"Khê nhi, anh yêu em!" Lôi Dận một lần lại một lần nói bên tai cô, từng lời hứa hẹn như tảng đá tạc sâu vào lòng cô...
"Anh yêu em, Khê nhi, điều này thì em phải tin tưởng!"
"Dận..." Mạch Khê nhìn hắn, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt lạnh toát của
hắn đã có chút tai tái, sờ lên lại càng lạnh như băng. "Em tin, em rất
tin, Dận..."
Cô thật sự sợ hắn rồi.
Lôi Dận nở nụ cười, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn cô rồi lấy một hộp
nhỏ tinh xảo từ trong túi áo choàng ra, nghiêm túc nói: "Lấy anh đi, Khê nhi, lấy anh đi!"
Mạch Khê chăm chăm nhìn chiếc hộp, cô biết đó là gì...
Còn đang do dự, có người đã hô lớn, "Đồng ý đi, trai tài gái sắc đó!" Dĩ nhiên là giọng của Kỳ Ưng Diêm. Gã vừa nói một câu, bao nhiêu người
đang đứng xem cũng hò hét lên...
"Đồng ý! Đồng ý!"
Mạch Khê hồi hộp đến run rẩy, sao tự dưng có nhiều người đến vậy? Nhìn
về các tầng xung quanh, trời ạ, tất cả đều thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
"Này, anh bạn trẻ, cậu phải cho tiểu thư đây thấy thành ý chứ. Cầu hôn
là phải quỳ xuống, tuy rằng thời gian cậu vừa quỳ khá lâu, nhưng ngại
quá, không liên quan đến việc này!" Lần này là giọng của Hoắc Thiên
Kình. Lời nói vừa dứt, một tràng tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.
"Này...anh, ngàn vạn lần anh không cần làm thế nha..."
Lời nói Mạch Khê còn chưa dứt Lôi Dận đã chậm rãi quỳ một gối xuống lần thứ hai, giơ chiếc nhẫn ra, chân thành nói...
"Khê nhi, lấy anh đi."
"Này, anh điên rồi..." Mạch Khê cảm thấy thật mất mặt. Loại hình ảnh này tràn lan trên phim. Người đàn ông này thật khờ. Thấy hắn làm ra vẻ như
không đồng ý hắn sẽ không đứng lên, trong lòng cô cũng có cảm giác tội
lỗi...
"Anh mau đứng lên đi, em...em đồng ý rồi, còn không được sao?"
Lôi Dận sung sướng, hưng phấn mà đứng dậy rồi đột nhiên bế Mạch Khê lên, ngửa đầu lên trời đêm hô to...
"Khê nhi đồng ý đó nhé!"
Nhất thời, tiếng vỗ tay vang cả trời đêm, thậm chí đài phun nước trước
khách sạn cũng bắt đầu phun lên tạo thành hình ảnh tuyệt diệu.
Phí Dạ cùng hơn trăm tên vệ sĩ đang quỳ đều thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên nhưng hai chân đều không động nổi nên trực tiếp ngồi phệt xuống
đất, lại nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc cho đôi nam nữ...
Mạch Khê nở nụ cười hạnh phúc...
Cô ôm lấy cổ Lôi Dận, đau lòng mà vẫn có vẻ làm nũng, "Dận, em có thể
lấy anh, nhưng mà...về sau không cho phép anh gạt em nữa, đây là lần
cuối cùng!"
"Nhất định! Nhất định rồi!" Lôi Dận không chút do dự trả lời, hôn thật sâu lên môi cô...
Về phần bí mật kia, hắn vẫn cố giấu thật kỹ...
Dưới bầu trời đêm, tuyết vẫn rơi đậu trên thân mình cao lớn của người
đàn ông cùng bóng dáng nhỏ xinh của cô gái, gần như chỉ có hai người họ, lãng mạn... cả đời!
Câu chuyện về tình yêu lãng mạn của họ còn tiếp tục, không phải sao? Có
lẽ, sẽ còn có những con người cũng sẽ có được hạnh phúc như Lôi Dận và
Mạch Khê!
——Hoàn chính văn——
Lời Ân Tầm
“Mỗi người có những định nghĩa khác nhau về hạnh phúc. Nhiều khi hạnh phúc của người này dưới mắt người khác lại là bất hạnh.”, Subaru – X1999.
[…]
Bộ tiểu thuyết này, tôi phải dùng cụm từ “Tình cảm sâu nặng” còn chưa hình dung hết. Đối với nhân vật Lôi Dận, tôi đã dồn tình cảm của biết
bao nhiêu đêm khuya vào. Chưa bao giờ và không có một người nào, không
có một diễn viên nào khiến tôi cảm thấy lo lắng đến vậy. Lôi Dận đúng là như thế. Thời điểm xây dựng nhân vật này, tôi có khóc, có cười, thậm
chí khi đến quán cafe nhìn thấy một người đàn ông còn thoáng hình dung
đến tính cách Lôi Dận. So sánh ra, tình cảm của tôi đối với anh ấy cực
kỳ sâu đậm.
Tôi thích nghe đàn dương cầm để hoàn thành tác phẩm này, cũng giống
như giờ này. Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen thẫm, dưới ánh đèn neon là đô
thị phồn hoa, nhưng trong lòng tôi thì nặng trĩu. Thứ nhất, tôi muốn tạo nên vận mệnh cuối cùng cho nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết này, thứ hai, cũng là sắp phải tạm biệt Lôi Dận, là lúc để xây dựng nên nhân vật tiếp theo.
Đối với kết cục, có lẽ độc giả sẽ còn muốn thấy nhiều hơn. Chẳng hạn
như hình ảnh hôn lễ. Tôi chỉ muốn nói rằng, kết cục của tiểu thuyết
thường thường phải phù hợp với nét đặc sắc của cả tiểu thuyết. Tình yêu
của Lôi Dận với Mạch Khê như một câu chuyện cổ tích, tôi chỉ có thể dùng không gian mơ màng để hoàn thành nó.
Có điều, tôi vẫn muốn thỏa mãn cho nguyện vọng của mọi người, không
muốn phá hỏng tính thống nhất của chính văn, vì vậy tôi sẽ để hôn lễ
lãng mạn của hai người ở ngoại truyện. Ngoại truyện vốn là hình thức
thỏa mãn nhu cầu cho độc giả, cho nên, mọi người yên tâm.
Tình yêu cứ thế tồn tại. Có người hỏi tôi vì sao bộ tiểu thuyết này
lại dài như vậy? Tôi chỉ có thể nói, tình yêu trong cuộc sống thật bình
yên, bình yên đến mức nhiều khi khiến người ta quên đi sự tồn tại của
nó! Nhưng các bạn ạ, tình yêu mãi mãi là thứ tình cảm hoàn mỹ nhất trong trời đất. Có rất nhiều người muốn tìm kiếm một tình yêu phải vượt qua
sóng gió trong tiểu thuyết, nhưng lại không biết rằng, thực tế bình thản mới là quý giá!
Chúng ta còn sống, tình yêu sẽ vẫn tiếp tục, không phải sao?
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
Bắc Kinh, 10 giờ 30 phút đêm, ngày 17 tháng 3 năm 2011.