Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 12: Q.5 - Chương 12: Khí thế như lửa




Nơi ở của Thống đốc bang không tính là xa hoa, nhưng cũng tọa lạc tại một khu đất có giá trị nơi lưng chừng núi, phong cảnh chung quanh có thể khiến người ta tu dưỡng thể xác và tinh thần. Chỉ là thời tiết hôm nay không tốt lắm, không thể nhìn thấy một tia ánh sáng chói chang, bên tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại, lẫn trong đám mây đen dày đặc nặng nề đầy nước.

Bão táp sắp đến...

Có điều, không đợi một cơn mưa to đến, thư phòng của vị Thống đốc bang lại nghênh đón vài vị khách không mời mà đến!

“Ngươi, các ngươi là loại người nào? Các ngươi vào bằng cách nào?” Trong lúc nhất thời, tay chân Thống đốc bang hoảng cả lên, muốn vớ lấy điện thoại gọi bảo vệ đến. Nhưng ngày sau đó, điện thoại trực tiếp thông báo đã xảy ra sự cố.

“Các ngươi..." Một giọt mồ hôi lớn từ trên trán y chảy xuống dưới. Có lẽ là do những cơn mưa nặng nề nhiều ngay qua, và cũng có lẽ là vài vị mặc trang phục đen trước mặt này quá mức lạnh lùng.

“Ngài Thống đốc bang, chào ông. Tôi là Phí Dạ, người của Lôi tiên sinh.” Phí Dạ bước lên phía trước, giọng nói trầm ổn, tự giới thiệu mình.

“Lôi…Lôi tiên sinh? Ngươi chỉ Lôi Dận..." Bấy giờ, Thống đốc bang mới có phản ứng, giật mình, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông có thân hình cao lớn trước mắt.

Phí Dạ nhẹ nhàng cười, “Thống đống bang có trí nhớ thật tốt. Lôi tiên sinh của chúng tôi nghe nói cảnh sát trưởng mới nhậm chức cũng là cháu ruột của Thống đốc bang đây gặp chuyện bất hạnh, vô cùng thương tiếc và bày tỏ sự thông cảm sâu sắc, đã phái thuộc hạ đưa hoa tang, hy vọng Thống đốc bang nén bi thương mà tiếp tục công việc!”

Nói xong, hắn hơi hơi nghiêng mặt qua, mệnh lệnh thuộc hạ, “Còn không đưa lên đây?”

Vừa dứt lời, vệ sĩ ở cửa đã chuyển đến một vòng hoa tang hoành tráng. Một người cầm lấy một tập dày vàng mã, bên trên ghi gì không thể thấy rõ. Quanh vòng hoa tang còn có một dải băng, bên trên đề, vô cùng thương tiếc cảnh sát trưởng Henry.

Cả vòng hoa tang đều là màu trắng. Từ hoa cúc trắng đến tulip trắng kết hợp thành. Màu trắng giữa bầu không khí mỏi mệt do mưa dầm bỗng có chút cảm giác buồn bã chết người. Trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của hoa cúc, như đương trong thời khắc tiễn biệt. Lại tính thêm vài gã vệ sĩ mặc phục trang đen trên gương mặt không chút thay đổi, trong một thoáng, toàn thân Thống đốc bang đổ mồ hôi lạnh…

“Ngươi, các ngươi thật quá đáng!”

“Quá đáng? Thống đốc bang nói những lời này thật không có lý. Chúng tôi phụng mệnh Lôi tiên sinh tới đưa hoa tang. Tới cửa đều là khách, Thống đốc bang không nên khẩn trương quá mức.” Phí Dạ điềm tĩnh cười, trong đáy mắt lại lạnh lẽo như hàn băng.

Thống đốc bang cố nén sự lo sợ nơm nớp trong lòng, mở miệng nói, “Nếu ta đoán không nhầm, Lôi tiên sinh của các người trước mắt đang ở sở cảnh sát lấy khẩu cung, các ngươi đến nhà ta có mục đích gì?”

“Ồ, thì ra Thống đốc bang đây biết hành tung của Lôi tiên sinh chúng tôi …” Phí Dạ bày ra dáng vẻ vừa ‘bừng tỉnh đại ngộ’, bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Thống đốc bang, nói thêm một câu, “Một khi đã như vậy, Phí Dạ tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, phải mời Thống đốc bang đây đi cùng một chuyến mới được.”

“Đi? Đi cái gì?” Thống đốc bang cảnh giác nhìn Phí Dạ.

Môi Phí Dạ hơi hơi nhếch lên, “Thống đốc bang hẳn là hiểu rõ hàm nghĩa những lời này, ‘vô sự bất đăng tam bảo điện’ (đã đến thì tất phải có việc), bên sở cảnh sát có ý khiến Lôi tiên sinh phải khó xử, người bảo lãnh tất yếu cần có địa vị xã hội nhất định. Vì vậy, chúng tôi không khỏi nghĩ đến Thống đốc bang đây!”

“Cái gì? Ta làm người bảo lãnh cho Lôi Dận?” Thống đốc bang dường như đương nghe được một chuyện rất buồn cười, sự cảnh giác trong mắt đã thay đổi rõ ràng thành châm chọc, “Không cần nói đến quan hệ giữa ta và cảnh sát trưởng, chỉ riêng hành vi giết người của Lôi Dận cũng đủ để ngồi tù, ta làm sao có thể làm người bảo lãnh cho loại người này?”

Phí Dạ không buồn không giận, trực tiếp ngồi trên sofa, “Thống đốc bang nói những lời này thật không đúng rồi. Cảnh sát trưởng Henry chết là do ngoài ý muốn, ngay cả ngài cũng tin vào chuyện vô căn cứ rằng Lôi tiên sinh đã sát hại cảnh sát trưởng sao?

Cảnh sát trưởng mất súng đã là đáng trách, lại bởi vì mới lên chức chưa bao lâu, vị trí này ngồi không xong cũng là chuyện bình thường. Vốn chỉ là một chuyện đơn giản, Thống đốc bang ngàn vạn lần không nên phức tạp hóa vấn đề.”

“Chỉ được cái nói xằng bậy! Cháu của ta chết trong tay Lôi Dận, cái gì mà ngoài ý muốn bỏ mạng?” Thống đốc bang giận đến tím mặt, tuy rằng rất sợ đám người có hơi thở đông lạnh trước mặt, nhưng nghe Phí Dạ nói những lời này vẫn là giận điên lên.

“Cảnh sát trưởng có phải ngoài ý muốn bỏ mạng hay không, tôi nghĩ cấp dưới đi theo hôm đó hẳn là đã rõ ràng. Nhưng, Thống đốc bang, ngài cũng thông minh như vậy, hẳn là có thể nghĩ đến, nếu thật sự là Lôi tiên sinh gây nên, như vậy sở cảnh sát cứ trực tiếp xin lệnh bắt là được, cần gì phải giam giữ thẩm vấn phiền toái như vậy?” Giọng điệu của Phí Dạ vô cùng chậm rãi, đủ để Thống đốc bang nghe và hiểu được.

“Ngươi..." Thống đốc bang ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Thì ra là các ngươi…các ngươi thế nhưng lại mua nhân chứng?”

“Thống đốc bang, cơm có thể ăn nhiều, nhưng nói thì không nên nhiều lời! Chúng tôi đã làm gì? Thu mua nhân chứng? Thật tức cười, cái chết của cảnh sát trưởng không hề liên quan tới chúng tôi, làm gì có nhân chứng nào?”

“Ngươi ..."Thống đốc bang tức giận đến run rẩy cả người, “Pháp luật sẽ không để các ngươi tự tung tự tác bên ngoài!”

“Thống đốc bang vẫn nên xem qua tài liệu này rồi nói lại một lần nữa!” Phí Dạ đưa mắt, thuộc hạ liền bước đến đưa một phần văn kiện đến trước mặt Thống đốc bang.

Thống đốc bang nhận lấy, vẫn luôn hồ nghi.

“Henry, cháu ruột Thống đốc bang trước kia chỉ là một cảnh sát. Cho dù là thành tích hay năng lực đều thua xa tổ trưởng Tobey. Mà thực ra, người được tuyển để bước lên chức cảnh sát trưởng này ban đầu cũng đã chỉ định Tobey, nhưng thật đáng tiếc, Tobey khi chấp hành nhiệm vụ lại chết. Henry lợi dụng cơ hội này mà leo lên…” Bên môi Phí Dạ có ý cười nhàn nhạt, nhìn khuôn mặt bày ra sự kinh ngạc cùng hoảng sợ không tưởng được. Sau đó hắn đứng dậy, “Mọi chuyện nhìn qua giống ‘thiên y vô phùng’ (chỉ việc không có sơ hở nào), nhưng thực ra chúng tôi lại phát hiện được bí mật không nhiều người biết này…Thống đốc bang, chẳng lẽ ngài không muốn xem bên trong văn kiện này là cái gì sao?”

Lòng Thống đốc bang có chút không yên mà nhảy lên, nhìn thoáng qua vẻ mặt bí hiểm của Phí Dạ, cảnh giác mở tài liệu ra. Ai ngờ, vừa nhìn thấy trang đầu tiên, sắc mặt đã có biến chuyển lớn. “Bộp” một tiếng đóng mạnh tài liệu lại.

Phí Dạ như thể đã đoán trước y sẽ có phản ứng này, đáy mắt vẫn không một gợn sóng nào như trước.

“Ngươi muốn thế nào?” Hô hấp của Thống đốc bang trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Phí Dạ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tài liệu này không còn gì khác ngoài những bằng chứng. Trước khi Henry ngồi lên chức vị này đã mua sát thủ trực tiếp giết Tobey. Bên trong không những có ảnh chụp, mà còn có đoạn ghi âm những cuộc trò chuyện, thậm chí giá tiền đề cập đến khi ấy cũng quá sức rõ ràng! Tất cả đều bất lợi đối với hồ sơ của Henry.

Giọng nói Phí Dạ thật bình tĩnh, giống mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng nào. Hắn lại gần Thống đốc bang, “Rất đơn giản, Thống đốc bang đây không những phải làm người bảo lãnh của Lôi tiên sinh, còn phải lệnh cho sở cảnh sát ngừng điều tra việc này!”

“Các ngươi... không được quá đáng!” Thống đốc bang tức điên đến mức nghiến gãy cả răng, đè thấp giọng nói: “Làm người bảo lãnh, ta có thể đi làm. Nhưng ta không có quyền can thiệp vào công việc của cảnh sát!”

“Ngài có thể, chỉ cần ngài muốn, Thống đốc bang tiên sinh kính mến!” Giọng nói Phí Dạ bình tĩnh đến mức khiến Thống đốc bang kinh hãi. Sau đó hắn hạ tay xuống, mở tài liệu ra, “Có lẽ, Thống đốc bang đây nên xem tiếp vài nội dung sau đó sẽ thay đổi ý nghĩ chăng?”

Thống đốc bang hoảng hốt, cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên càng thêm kinh hãi, giây tiếp theo hét thảm lên một tiếng!

“Các ngươi..." Trông y như vừa gặp quỷ vậy.

“Đối với những sự kiện này, Thống đốc bang hẳn là không thể quên chứ?” Phí Dạ châm một điếu xì gà, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, “Đây là số liệu Thống đốc bang đây đã vơ vét của cải tham ô trong vài năm qua. Trong đó có đề cập đến từng nhân vật, số tiền cụ thể, mọi chi tiết trong những cuộc làm ăn này đều có. Thêm nữa, cảnh sát trưởng Henry mua sát thủ giết người tuy nói là chuyện đã xảy ra lâu rồi, nhưng mà nếu muốn tìm hiểu ngọn ngành thì không khó tra đến Thống đốc bang đây. Nhưng phải nói Thống đốc bang thật quá thông minh, vì tránh cho cháu ông rơi vào tranh cãi, sau khi Tobey chết cũng không trực tiếp để Henry tiếp nhận chức vụ này, mà sắp xếp một con rối làm cảnh sát trưởng mười năm, sau lưng vẫn có Henry khống chế. Thật sự là tính toán quá tỉ mỉ. Nhưng mà, đây chính là cái gọi là ‘Người tính không bằng trời tính’. Nếu mang những tài liệu này trực tiếp giao cho viện trưởng Viện kiểm sát, thì tiền đồ của Thống đốc bang đây sẽ…”

Nói tới đây, hắn cố ý lắc lắc đầu, ý tứ sâu xa để lửng câu nói.

Tay Thống đốc bang bắt đầu run run lên, bất an nhìn Phí Dạ.

Phí Dạ đi đến trước vòng hoa, nhìn dải giấy gài chéo bên trên, cố ý tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía thuộc hạ, “Hm? Không phải chỉ có một người chết sao? Thế nào lại có thêm một vòng hoa tang? Lại không có quy củ gì chẳng đề tên gì cả?”

Thuộc hạ bước đến, tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói Phí Dạ, liếc qua Thống đốc bang một cái, cố ý lớn tiếng trả lời: “Phí Dạ tiên sinh, là ngài nhớ lầm. Lôi tiên sinh đã phân phó chúng tôi nói, một phần vòng hoa tang này là đưa cho một kẻ sắp chết!”

“À, đúng đúng!” Phí Dạ lại bày ra bộ dạng như vừa ‘bừng tỉnh đại ngộ’, vỗ vỗ trán, “Đúng vậy, là như vậy, người kia, chỉ sợ là chỉ cố tỏ ra thông minh. Rõ ràng bảo là muốn có cuộc sống yên ổn, lại cố tình chọc vào nơi không nên chọc. Thống đốc bang tiên sinh, ngài nói có phải không? Cảnh sát trưởng Henry thích hay không thích chúng tôi cũng không biết hỏi bằng cách nào, nhưng mà, Thống đốc bang hẳn nhiên sẽ có quyền lựa chọn. Vòng hoa tang này làm từ cúc trắng cùng tulip, không biết hai loại hoa này Thống đốc bang đây có vừa lòng hay không?”

“Ngươi…ngươi có ý gì?” Thống đốc bang lắp bắp.

“Ý tứ của tôi rất đơn giản.” Phí Dạ thong thả nói: “Người thông minh đều phải lựa chọn con đường riêng cho mình. Nếu Thống đốc bang đây cảm thấy tư liệu trong tay có khả năng làm nên việc gì đó, như vậy tự nhiên biết bản thân mình tiếp theo nên làm điều gì. Nhưng mà... với bộ dạng ‘nghiêm nghị’ như thế này, Thống đốc bang đã sống trong xa hoa thành quen, làm sao có thể thích ứng với cuộc sống bình thường được đây? Không quyền không thế đồng nghĩa với không tiền không tài, không có địa vị. Như vậy, vòng hoa tang này là món quà thích hợp để tặng cho Thống đốc bang, không phải sao?”

“Ngươi…đang uy hiếp ta?”

“Uy hiếp? Những lời này của Thống đốc bang lại xâm phạm nhân quyền rồi, tôi chẳng qua chỉ nói những lời quan tâm mà thôi, Thống đốc bang nghe không hiểu sao?” Phí Dạ cười lạnh, “Đương nhiên, Thống đốc bang đây rất thông minh, tôi nghĩ vòng hoa này sẽ không được sử dụng đi?” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc bật lửa, “tách” một tiếng châm lên một góc tờ giấy, trong không khí, một thoáng ngập tràn mùi khói của vàng mã…

“Chỉ nên chừa lại một người chết!”

Đầu óc Thống đốc bang bắt đầu trống rỗng, cười lạnh với thuộc hạ: “Xem ra Thống đốc bang còn chưa lo lắng gì, các cậu..."

“Ta đi với các ngươi!” Thống đốc bang chưa đợi Phí Dạ nói xong liền cắt ngang, lau mồ hôi lạnh trên đầu, “Hơn nữa sẽ đáp ứng với yêu cầu các ngươi đưa ra!”

Vừa lúc nãy nhìn thấy tư liệu kia, trong nháy mắt, y thực sự sợ tới mức tim gan cũng lạnh thấu, không nghĩ nhiều năm tính toán tỉ mỉ như vậy cũng bị đối phương tóm được nhược điểm này. Một khi những chứng cớ kia rơi vào tay Viện kiểm sát hoặc cảnh sát kinh tế, không những tiền đồ của y có nguy cơ sụp đổ, mà chỉ riêng với việc y ngầm đồng ý để Henry giết Tobey cũng đủ để y phải ngồi tù mọt gông.

Vậy nên trong một khắc này, y không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo yêu cầu Phí Dạ đưa ra, làm người bảo lãnh cho Lôi Dận, còn phải yêu cầu ngừng điều tra án tử này.

Phí Dạ nở nụ cười. Bên kia, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa...

Hắn giơ cổ tay lên nhìn một chút, “Sở cảnh sát bên kia muốn làm khó dễ một chút, chúng tôi muốn tới đó trong vòng một giờ đủ không?”

“Đủ! Tuyệt đối đủ!” Thống đốc bang vội vàng nói, quơ nhanh lấy cái áo khoác, “Chúng ta lập tức xuất phát”

Vì lợi ích riêng của bản thân mình, y không thể không hy sinh cháu, coi như nó ngoài ý muốn mà bỏ mạng. Viên đạn trên người hắn là của cảnh sát, mà mất đi súng cũng là một tội lớn, dù như thế nào cũng bất lực để bảo vệ.

Phí Dạ nhếch môi, nhìn về phía thuộc hạ, “Chúng ta đi!”

“Vâng!”

_______________

“Rầm!” Bàn tay to rộng kia lại đập lên bàn một lần nữa, ngay sau đó là giọng nói của phó cảnh sát trưởng Cain, “Lôi Dận, ngươi đừng nghĩ không nói gì là ta không có biện pháp! Ngoan ngoãn phối hợp đi, đối với chúng ta đều tốt hơn!”

Hai chân thon dài của Lôi Dận bắt chéo lên nhau, cánh tay rắn chắc cũng khoanh lại trước ngực, hắn nhíu mày, vô cùng bình thản nói một câu, “Tôi không để ý đến chuyện có con gì đó đang sủa bậy trong này.”

Lời nói của hắn khiến não Cain muốn xung huyết, “Lôi Dận, ngươi cho là ngươi có khả năng ra khỏi đây dễ dàng đến thế hả? Nhìn đồng hồ trên tường đi, thời gian quy định để nộp tiền bảo lãnh chỉ còn mười phút! Ngươi không thể ra khỏi đây được nữa!”

“Tốt, nếu có thể ở trong này, tôi cũng thật cao hứng nếu có người đủ sức đấu trí đấu dũng.”

Lôi Dận không hề có hành động nào, khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh không có một chút dấu hiệu tức giận, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm cùng biểu tình thản nhiên khiến người ta không thể nắm bắt bất cứ điều gì. Hắn vẫn đưa tay, đè lên thái dương một chút.

“Ngươi..." Lửa giận của Cain sôi sục đến bùng cháy khi nghe mấy lời của Lôi Dận.

Không khí trong phòng thẩm vấn đang căng thẳng vô cùng, thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa đầy lo lắng. Ngay sau đó, là một viên cảnh sát mở cửa ra, nhìn thấy ban cảnh sát trưởng của cục thì bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua Lôi Dận.

“Không nhìn thấy tôi đang thẩm vấn phạm nhân sao? Xông vào đây làm cái gì?” Cain lửa đầy một bụng, hướng về viên cảnh sát xui xẻo bùng nổ.

Viên cảnh sát ấp úng, chỉ vào bên ngoài, “Vâng, thực xin lỗi. Tôi không có ý muốn quấy rầy. Chỉ là bên ngoài, bên ngoài đang loạn cả lên…Thống đốc bang tiên sinh đến đây…”

“Cái gì?” Không những Cain, những vị khác trong trưởng ban cảnh sát đều khiếp sợ đứng bật dậy.

“Bây giờ Thống đốc bang tiên sinh đang ở đâu?” Một gã cảnh sát trong đó vội vàng hỏi.

“Ngay trong văn phòng phó cảnh sát trưởng. Ngoại trừ Thống đốc bang, còn có một vài người…” Viên cảnh sát ấp a ấp úng.

Vài gã cảnh sát bối rối sửa sang trang phục, ào ào đi ra phòng thẩm vấn. Cain thấy thế, ra lệnh với những cảnh sát đứng bên ngoài, “Canh chừng hắn kỹ lưỡng cho tôi!”

“Vâng!”

Đoàn người vội vàng đến văn phòng của phó cảnh sát trưởng…

Trong văn phòng, bầu không khí nghiêm trọng. Thống đốc bang ngồi trên ghế của Phó cảnh sát trưởng, đứng bên cạnh là những gã mặc tây trang màu đen có gương mặt cùng ánh mắt lạnh lùng, không thích hợp với không khí trong sở cảnh sát. Nhưng mà, vấn đề quan trọng nhất chính là một tủ sắt to đặt trên bàn công tác, tỏa ra ánh sáng vàng kim lòe lòe khiến ánh mắt của mấy vị cảnh sát kia phải đau cả lên.

Một cảnh tượng như vậy, khiến mấy vị cảnh sát cấp cao này đều kinh ngạc.

Phí Dạ bước tới, tây trang màu đen khiến thân hình hắn dường như cao lớn lạnh lùng hơn, đứng trước mặt Cain, nụ cười nhàn nhạt có một tia băng lạnh, giống như độ ấm trong mùa thu, nhưng lại có sự lạnh giá trong đó.

“Ngài Cain, các vị cảnh sát, trước mặt các anh là ba triệu đô la tiền bảo lãnh, nộp trong vòng một giờ đồng hồ, không chậm trễ một giây.”

Khuôn mặt của những cảnh sát đều trở nên khó coi. Cain hồ nghi bước tới nhìn, một gã trang phục đen mở tủ sắt ra, nhìn số tiền được xếp ngay ngắn chỉnh tề trong đó, y kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phí Dạ. Thực không thể hiểu được, người của Lôi Dận có thể làm được điều này. Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, bọn họ thế nhưng đã đem một số tiền bảo lãnh lớn như vậy đến cảnh cục.

Nhìn biểu tình hờ hững của đám người mặc đồ đen, sống lưng của Cain có chút lạnh, giống như một con bò sát đang trườn trên đấy, khiến hắn không hề có chút thoải mái nào.

Phía chân trời đột nhiên vang lên những tiếng sấm rền vang. Ngay sau đó, bầu trời như thể nứt ra, bắt đầu trút xuống một cơn mưa tầm tã. Những giọt mưa to táp trên lớp kính cửa sổ, cắt nát lòng người.

Một lúc lâu sau đó, Cain mới tìm lại được giọng nói của chính mình...

“Không thể nào, trong thời gian ngắn như vậy làm sao các người có thể chuẩn bị được tiền bảo lãnh? Bốn mươi phút trước ngân hàng đã tan tầm…”

Đáy mắt Phí Dạ nổi lên sự khinh miệt hết sức rõ ràng. Đàn cáo già này, vốn tưởng rằng có thể dùng phương thức ngây thơ như vậy làm khó bọn họ hay sao.

“Ngài Cain, ba triệu đô la tiền bảo lãnh đang ở đây, nếu không không tin có thể tự mình đếm. Nhưng tôi muốn nhắc anh một câu, cho dù thời gian của Lôi tiên sinh chúng tôi không quý giá, nhưng thời gian của Thống đốc bang tiên sinh đây lại có hạn.”

“Ngươi ..." Cain không rõ vì sao Thống đốc bang lại cùng đám người này đến đây.

Đang định mở miệng, một viên cảnh sát vội vội vàng vàng gõ cửa bước vào, khuôn mặt có sự kích động đến cực độ, đi đến trước mặt Cain, ghé vào tai y mà nói một câu. Trong một thoáng, Cain biến sắc, hai lời chưa nói trực tiếp đi nhanh đến phía trước cửa sổ nhìn xuống. Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai từ trong yết hầu y phát ra, như là đã nhìn thấy chuyện khủng khiếp nhất trên cuộc đời này.

Nhóm cảnh sát đều bị bộ dạng của Cain làm cho hoảng sợ, ào ào đến trước cửa sổ, rồi chỉ có thể trừng lớn hai mắt, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không có cách nào phát ra. Miệng họ bắt đầu há lớn lên, tựa hồ có thể nhét vừa vào đó một nắm tay vậy.

“Các ngươi đang làm cái quỷ gì?” Thống đốc bang bất mãn thấp giọng hỏi. Y cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lần đầu tiên trong cuộc đời này, y bị người khác thao túng như một con rối gỗ.

Phí Dạ cười mà không nói.

“Dưới lầu, dưới lầu là loại người nào? Đều là người của các ngươi?” Cain xoay mạnh người nhìn về phía Phí Dạ, giọng nói khàn đặc cùng bộ dạng giống như một kẻ ngốc, cùng với hình tượng dữ tợn của y thực sự không thích hợp cho lắm.

Một khắc trước đó, y đã tưởng mình bước xuống địa ngục, nhìn thấy được cảnh tượng đáng sợ nhất.

Bởi vì cửa sổ phòng y có thể trực tiếp nhìn xuống cổng lớn của sở cảnh sát. Giờ khắc này, ngay dưới lầu, thế nhưng lại đông nghìn nghịt những chiếc xe dài đỗ lại, kín mít như biển Đen sắp tràn vào, sắp xếp có trật tự mà vây bọc lấy cảnh cục chật như nêm cối. Những chiếc xe kia không tiến thẳng vào, cứ như vậy duy trì một khoảng cách nhất định, như là một con sư tử ngạo nghễ nhìn chằm chằm con mồi trước mắt. Không gây ra một tiếng động gì, nhưng đủ để khiến con mồi phải run lên cầm cập.

Nhưng còn chuyện tiếp theo khiến người ta kinh hãi hơn là... bên cạnh mỗi một chiếc xe đen đều có một chiếc ô thuần một màu đen. Cain biết đây là xe của đám vệ sĩ. Tất cả đều đã xuống xe, bật ô đứng thẳng trong cơn mưa tầm tã. Từ trên lầu nhìn xuống giống như là mây đen cuồn cuộn không đếm được. Những giọt mưa lớn rơi xuống trên ô, tựa như không hề gây ra tiếng động nào…

Cùng lúc đó, một vài cảnh sát cùng cầm súng trong tay đứng đối diện với bọn họ, cảnh giác nhất cử nhất động của nhóm người này.

Nhưng là, những người này đều như không thấy điều gì, vẫn duy trì sự trầm mặc như trước, không nhúc nhích trong cơn mưa.

“Tất cả đều là người của Lôi tiên sinh. Nghe nói trước mắt Lôi tiên sinh vẫn còn ở cảnh cục, cố ý tới đón Lôi tiên sinh trở về.” Phí Dạ lãnh đạm giải thích một câu, toàn bộ thân hình đều toát ra hơi thở lạnh lẽo.

“Cái gì, cái gì?” Không riêng gì Cain đang hoảng hốt, ngay cả những cảnh sát cấp cao khác cũng phải thét lên.

“Các ngươi biến sở cảnh sát thành các gì hả? Các ngươi, tổ chức “Ảnh”, đừng khinh người quá đáng!”

“Tôi nghĩ khinh người quá đáng là sở cảnh sát đây mới đúng. Chúng tôi chỉ tới đón Lôi tiên sinh trở về, nhưng nhìn người của các anh xem, cầm trong tay súng ống, như thể không có đạo đón tiếp khách đến vậy.” Phí Dạ không một chút để ý, trong mắt chỉ là sự châm chọc rất sâu.

“Ai nói Lôi Dận được thả? Tiền bảo lãnh đã có đây, nhưng người bảo lãnh đâu?” Cánh tay Cain vung lên, là bộ dạng thẹn quá hóa giận.

Phí Dạ không nói chuyện, ngược lại nhìn về phía Thống độc bang, nụ cười bên môi lại có ý đùa cợt.

Nhóm cảnh sát cấp cao thấy thế, tâm nhất thời trầm xuống…

Thống đốc bang xấu hổ đứng dậy, hắng hắng cổ họng, có chút mất tự nhiên mở miệng, “Tôi là người bảo lãnh của Lôi Dận.”

“Thống đốc bang? Ngài sao lại có thể là người bảo lãnh của Lôi Dận? Hắn chính là..."

“Câm miệng.” Thống đốc bang không hề có kiên nhẫn cắt ngang lời Cain, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt nhóm cảnh sát cấp cao, đè thấp giọng xuống, “Các vị, tôi biết can thiệp vào chuyện của cảnh cục là trái với quy củ, nhưng chuyện này lại không đơn giản như vậy. Ý của tôi là ... án tử này không giải quyết được gì cả.”

Nhóm cảnh sát nghe xong, kinh hãi, “Thống đốc bang? Án tử giết người này đã hết sức rõ ràng. Tại hiện trường có bao nhiêu người trực tiếp nhìn thấy Lôi Dận nổ súng giết người. Người chết là cháu ruột của Thống đốc bang ngài. Chúng tôi là cảnh sát, làm sao có thể không giải quyết được gì?”

“Các cậu cho rằng tôi rất muốn buông tha hắn sao?” Thống đốc bang hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong tình thế cấp bách phải đè giọng xuống thật thấp, lại nhìn đến sắc mặt nghi hoặc của đám cảnh sát này, hắng hắng cổ họng, nhíu mày nói. “Danh dự thôi! Người chứng kiến? Các cậu còn có thể tìm được người trực tiếp chứng kiến chuyện này sao? Lôi Dận là loại người nào? Tôi làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ sở cảnh sát này của các cậu.”

Nhóm cảnh sát kinh hãi, “Ý của Thống đốc bang là…”

“Nhân chứng đều đã bị bọn họ mua chuộc. Nếu thật sự làm lớn chuyện, các cậu chỉ có thể bị người khác cười nhạo. Hơn nữa, luật sư đại diện của đối phương là luật sư vàng đại danh lừng lẫy Kỳ Ưng Diêm. Gã này, chỉ cần muốn là có thể thắng kiện!” Thống đốc bang cố ý nghiêm mặt, lạnh lùng quát khẽ, đem tất cả những sai lầm quy hết về cho cảnh cục để che giấu tâm lý bất ổn của bản thân.

Sắc mặt nhóm cảnh sát đều trở nên nghiêm trọng. Hiển nhiên bọn họ đều không đoán được, đối phương lại có được bản lĩnh này.

“Còn có cảnh tượng dưới lầu kia, các cậu còn muốn tiếp tục giằng co đến lúc nào nữa? Nếu bị truyền thông làm sáng tỏ chuyện này sẽ khiến dân chúng mất niềm tin đối với luật pháp. Tôi tin chắc, chính phủ sẽ đặt câu hỏi cho vấn đề này!” Giọng nói Thống đốc bang lạnh tanh.

“Điều này…”

“Vậy nên, thả người đi. Lần sau không được tùy tiện bắt đối phương trở về, trừ khi chúng ta thật sự có...bằng chứng như núi!”

Thống đốc bang vô cùng thấm thía nói.

Những giọt mưa đổ xuống trên loạt ô màu đen. Những con người mặc trang phục đen, gương mặt không chút thay đổi, khi nhìn thấy Lôi Dận đi ra cảnh cục, gương mặt trong nháy mắt đều trở nên cực kỳ cung kính. Thân hình đứng thẳng hơn, tay trái nhất tề cầm ô, tay phải vuông góc với chân. Sự huấn luyện có tổ chức khiến người ta không nhịn được mà bái phục.

Sắc mặt Cain trở nên khó coi đến cực độ. Không chỉ riêng y, ngay cả nhóm cảnh sát cấp cao cùng Thống đốc bang, ngoại trừ sự xấu hổ, sắc mặt vẫn là xanh mét. Một cảnh tượng như thế này đối với cảnh cục – một nơi hành pháp quả là sự vũ nhục rất lớn.

Nhưng mà, bọn họ không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Dận được thuộc hạ vây quanh, ngồi vào trong xe.

Mưa mỗi lúc mỗi lớn, giăng đầy trời mù mịt, thậm chí che khuất đi một đoàn xe đông nghịt cách đó không xa…

“Thống đốc bang, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà buông tha cho Lôi Dận? Thật sự là không cam lòng!” Một gã cảnh sát trong đó bất bình nói. Đáng tiếc, giọng nói phẫn hận này bị đè khuất bởi tiếng mưa ồn ã.

Thống đốc bang nhìn chằm chằm những bóng dáng mơ hồ trong màn mưa mù mịt, giọng nói lạnh hẳn đi, “Đương nhiên không có khả năng buông tha! Nhất định phải có biện pháp để hắn đi vào khuôn khổ!”

Tên Lôi Dận này, nắm trong tay quá nhiều chứng cứ bất lợi cho y, so với bất cứ chuyện gì còn nguy hiểm hơn. Lỡ như có một ngày chứng cứ này bị tuồn ra ngoài, như vậy tiền đồ của y sẽ ngập tràn nguy cơ. Y phải tìm cho ra biện pháp loại bỏ gã đàn ông này. Tuy nói có chút khó khăn, nhưng mà, dựa theo năng lực của chính phủ, nhất định vẫn sẽ có cách!

Vì tiền đồ, trước mắt y không thể mạo hiểm được!

———————————

Đèn xe sang trọng chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống tấm thảm, khiến ly rượu như có lớp sáng lung linh, dịu hòa phản chiếu lại.

Trong thân xe dài có vẻ khá náo nhiệt, bởi vì ngoài kẻ vừa mới bước ra khỏi cảnh cục là Lôi Dận cùng Phí Dạ, còn có luật sư vàng Kỳ Ưng Diêm, Tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Thiên Kình!

Bên môi hai người đàn ông đều có ý cười, bộ dạng càng giống với kẻ đang xem kịch vui vậy. Khi Lôi Dận vừa vào xe, Kỳ Ưng Diêm liền giơ giơ ly rượu trong tay, cười hơ hớ mà nói, “Chúc mừng chúc mừng, mấy cái nơi như sở cảnh sát này đi vào liền dính xui xẻo. Cảm ơn mình đi nha, không để cho cậu phải chịu mệt trong đó lâu lắm.”

“Còn không lâu? Mất thời gian mình uống hai ly rượu vang!” Hoắc Thiên Kình một chút cũng không cho Kỳ Ưng Diêm mặt mũi nào, nhếch môi nói, liếc mắt đầy mị lực nhìn Lôi Dận...

“Bạn thân yêu của mình ơi, không nghĩ cậu lại vào chốn lao tù này.”

“Cậu đang chất vấn năng lực của mình hả?” Kỳ Ưng Diêm nhíu mày.

Hoắc Thiên Kình nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Riêng Lôi Dận, một lời cũng chưa nói, yên lặng ngồi trong xe. Ánh mắt cũng lạnh như băng đảo qua cảnh cục. Trong đôi mắt màu lục, gương mặt cương nghị đều là sự uể oải và mệt mỏi. Nếu như là bình thường, hắn sẽ đáp trả lại vài câu đối với hai người bạn này.

Nhưng là, sau khi nghe cuộc đấu võ mồm giữa Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm, hắn chỉ lãnh đạm nói một câu, “Sao hai cậu đều đến đây?”

“Lôi Dận tiên sinh, ngài sẽ không dễ quên như vậy đi? Tôi là luật sư đại diện của ngài, đương nhiên phải quan tâm đến vấn đề sống chết của ngài như thế nào. Tôi nghĩ lão Thống đốc bang sau khi nhìn thấy số bằng chứng đó cũng không ngu mà kiện lên tòa.” Kỳ Ưng Diêm cười vô cùng đắc ý.

Hoắc Thiên Kình nghe xong, cười cười, bàn tay to lớn khoác lên trên vai của Lôi Dận, vỗ vỗ, “Bạn già à, vốn lưu động của Lôi thị không dễ dàng mà lấy đi, chỉ có thể làm phiền ngân hàng của mình. Vì ba triệu đô la của cậu, ngân hàng của công ty mình phải tan tầm trễ một tiếng.”

Lôi Dận nghe vậy, mệt mỏi dựa thân hình cao lớn vào ghế xe, bàn tay to lớn giơ giơ lên, “Được, khó có dịp tất cả đều ở đây. Đêm nay mình làm chủ, tất cả không say không về! Phí Dạ, đêm nay để các huynh đệ thả lỏng một chút!”

Phí Dạ thấy thế, sự lo lắng hiện lên trong đáy mắt, lập tức thấp giọng nói, “Lôi tiên sinh, chuyện ngài đến cảnh cục là đại sự, các huynh đệ tự mình đến đón ngài trở về là chuyện theo lẽ thường phải làm. Ngài bình thường luôn luôn yêu cầu mọi người không thể thả lỏng cảnh giác, hôm nay cũng giống như bình thường.”

Lôi Dận không nói gì, chỉ dùng ngón tay đè thái dương.

Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm cũng rốt cuộc phát hiện Lôi Dận có chút không bình thường, nhìn thoáng qua nhau. Sau đó, Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, cũng nhìn về phía Phí Dạ...

“Tên này tối qua uống bao nhiêu rượu vậy?”

Dựa theo tính tình của Lôi Dận này, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra những câu như ‘không say không về’. Hắn luôn nổi danh về sự cẩn thận cùng trầm ổn, thời điểm say rượu cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà hôm nay, sao có vẻ như thay đổi thành một người khác?

Phí Dạ âm thầm thở dài một hơi, vẫn chưa trả lời, chỉ là hai tay làm một động tác bất đắc dĩ.

“Mới vài ngày không gặp thì trông cậu như già đi rất nhiều hả? Bộ dạng sao lại tiều tụy thế này? Chịu đả kích gì?” Mặc dù ngoài miệng Hoắc Thiên Kình nói như vậy, cũng không khó nhìn ra hắn thực rất quan tâm tới trạng thái tinh thần hiện giờ của Lôi Dận.

Kỳ Ưng Diêm cũng lo lắng nhìn chằm chằm vào Lôi Dận. Nói thật, gã quen biết Lôi Dận lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua hắn suy sút như thế này.

Phí Dạ vừa muốn nói chuyện, nhưng Lôi Dận lại mở miệng nói trước. Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm, lại nhìn nhìn Hoắc Thiên Kình, hàng mày anh tuấn cương nghị nhíu lại.

“Từ lúc nào cậu trở nên lề mề như vậy? Là không dám uống rượu với mình hay là đuối sức rồi? Còn cả cậu nữa, Ưng Diêm, lần này giúp mình một việc lớn như vậy, đêm nay không uống cho thống khoái thì không cho phép cậu trở về.” Lôi Dận cũng khoác tay lên vai Hoắc Thiên Kình, đôi mắt uể oải nhìn qua mặt của hai người.

Trong nhất thời, Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới có phản ứng lại, đây là Lôi Dận bọn họ quen!

“Còn có cậu, Phí Dạ!” Lôi Dận xoay người, dùng sức vỗ vỗ bả vai Phí Dạ, “Cậu luôn luôn vì chuyện của tôi mà bôn ba, vất vả! Đêm nay cũng không thể tha cho cậu được. Nếu từ chối thì không phải là anh em tốt của tôi, nghe rõ không?”

“Lôi tiên sinh, đêm nay ngài hẳn nên nghỉ ngơi cho tốt, tối qua ngài đã uống rượu nhiều lắm rồi.” Phí Dạ lo lắng nhìn hắn.

“Phí Dạ!” Lôi Dận càng tăng thêm sức trên cánh tay, bên môi cũng có ý cười nhàn nhạt, sau đó lại đổi thành hình tượng lạnh băng vốn có. “Những lời tôi vừa mới nói, chấp hành mệnh lệnh cũng được, nhận lời mời càng tốt. Tóm lại, đều phải làm theo!”

Hoắc Thiên Kình thấy thế, cảm thấy chuyện này ắt là có nguyên nhân gì, vội vàng ngồi xuống bên Phí Dạ, thấp giọng hỏi câu, “Cậu ta bị sao vậy?”

Phí Dạ khó xử vô cùng, đang cân nhắc tình hình cụ thể để nói chuyện, Lôi Dận lại một lần nữa mở miệng...

“Phí Dạ, xử lý tên Thống đốc bang kia một chút!”

Phí Dạ vừa nghe, tinh thần tỉnh táo hắn lên, “Lôi tiên sinh, ý của ngài là?”

Lôi Dận không nói rõ ràng, lại lấy ly rượu trong tay Hoắc Thiên Kình, uống một hơi cạn sạch. Sau đó đưa khuôn mặt tuấn tú gần sát vào hắn, gằn từng tiếng hỏi: “Nếu nhược điểm chết người của cậu nằm trong tay tôi, bước tiếp theo cậu nên làm là thế nào?”

Ánh mắt Phí Dạ trầm xuống, ngay sau đó quyết đoán nói, “Tận lực tiêu hủy chứng cứ, giết người diệt khẩu!”

Lôi Dận nhếch môi, khẽ cười cười, trong sự suy sút vẫn lộ ra vẻ khát máu cùng tàn nhẫn như trước…

Phí Dạ lập tức hiểu rõ, “Lôi tiên sinh, ngài muốn làm thế nào? Tay Thống đốc bang kia thực sự rất phiền phức.”

Lôi Dận đặt ly rượu sang bên cạnh, lại châm một điếu xì gà, thân hình ưng nhã dựa vào thành ghế, sương khói mờ ảo lượn lờ trong bầu không khí, nhẹ nhàng bay lên trong ánh sáng nhàn nhạt, cùng với tốc độ xe và hai hàng nước mưa bắn tung tóe hai bên, lại có vẻ ấm áp dễ chịu.

“Một người vì tiền đồ cùng lợi ích có thể giết người là hoàn toàn không thể xem nhẹ. Thống đốc bang này về sau sẽ là họa lớn, vậy nên xử lý sớm thì tốt hơn. Nhưng sự tình này không thể giải quyết triệt để, bằng không sẽ có xã hội đen hiềm nghi.” Hắn nhả một vòng khói, đôi mắt màu lục lạnh lẽo có sự biến hóa, tựa như có những cuộn lửa nóng rẫy bùng lên bên trong, “Nếu tôi không nhớ lầm, đã sắp đến ngày tuyển cử Thống đốc bang?”

Hoắc Thiên Kình bên cạnh bắt chéo chân, nhíu nhíu mày, thân hình cao lớn toát ra nét cao quý tao nhã nhưng không cách nào che khuất sự cuồng dã vốn có. “Còn có bảy ngày nữa!”

Lôi Dận khoác cánh tay lên vai Hoắc Thiên Kình, lại nhìn Phí Dạ nói: “Không cần công khai những chứng cứ liên quan đến việc tham ô của hắn, chỉ cần tập hợp một số đông công dân, cho bọn họ thấy được tên thống đốc bang đương nhiệm lạm dụng quyền hành mà khuếch trương thanh danh như thế nào là được rồi. Có đôi khi, bất lợi từ phía dư luận còn trực tiếp hơn là chứng cứ rõ ràng, tầm ảnh hưởng càng đáng sợ hơn!”

“Tay Thống đốc bang này thật tội nghiệp, bị cậu lợi dụng xong còn đạp một cước giẫm chết hắn. Cậu muốn làm thế nào vậy?”

Hoắc Thiên Kình bày ra bộ dạng xem chuyện náo nhiệt, mở miệng hỏi.

“Rất đơn giản.” Giọng điệu Lôi Dận vô cùng lạnh lùng, tựa như ma như quỷ, rít một hơi xì gà, “Yêu cầu của mình không nhiều lắm, chỉ là hy vọng nhiệm kỳ này tay Thống đốc kia thất bại. Suốt cuộc đời còn lại, không cho phép hắn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào nữa.” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại tràn ngập sự tàn nhẫn lạnh lẽo.

“Vâng, Lôi tiên sinh, thuộc hạ hiểu rõ nên làm như thế nào.” Trên mặt Phí Dạ cực kỳ bình tĩnh, không khó nhìn ra đối với chuyện này, hắn tập mãi cùng thành thói quen.

“Nhớ kỹ, chuyện này phải làm cẩn thận một chút, không được liên lụy đến bất kỳ ai trong tổ chức.” Lôi Dận ra lệnh.

“Vâng.” Phí Dạ lĩnh mệnh.

Hoắc Thiên Kình ngồi một bên nhếch môi, lấy ly rượu qua, rót rượu vang vào, không nhanh không chậm phát biểu ý kiến, “Lôi ơi là Lôi, mình còn cho rằng hôm nay đã nhìn thấy một con mèo bệnh. Tốt rồi, rượu hôm qua không biến cậu thành hồ đồ.”

Đáy mắt Lôi Dận có ý cười nhàn nhạt, nhưng cũng không che khuất được sự cô đơn từ nơi sâu nhất trong lòng, hắn cũng lấy một ly rượu vang, cụng ly với Hoắc Thiên Kình, nhấm nháp một ngụm.

“Này này này, các cậu xem mình là người chết hả?” Kỳ Ưng Diêm vô cùng oán hận, đoạt lấy chiếc ly trong tay Lôi Dận, “Mình nói như thế nào cũng là người của pháp luật nha, cậu cứ công khai tự nhiên trước mặt mình bày ra kế hoạch làm đảo lộn nhiễu loạn trật tự xã hội?”

Lời gã nói khiến Lôi Dận không tự giác cười nhạo, “Thế nào? Mình nghĩ cậu sớm đã là người vì lợi ích cộng đồng, làm sứ giả chính nghĩa sao? Không giống phong cách bình thường?”

Kỳ Ưng Diêm buồn cười nhíu nhíu mày, khí phách mười phần. “Ê, Lôi Dận, cậu làm việc cũng không nên ép người ta đến cùng đường như vậy, thật muốn đem toàn bộ người trong Chính phủ đều trở thành người của cậu? Thế lực của tổ chức “Ảnh” đã đủ lớn rồi, đừng làm nữa.”

“Còn chưa đủ!” Lôi Dận bình thản nói, nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Đến khi nào cậu hoàn toàn trở thành người của mình, lúc ấy mình sẽ dừng lại.” Một câu khó có cảm giác vui đùa.

Kỳ Ưng Diêm cười ha ha, ngay sau đó như đang trêu chọc, cánh tay khoác lên vai Lôi Dận, “Mình thường xuyên suy nghĩ, Lôi Dận cậu cứ lạnh như băng vậy làm sao có phụ nữ yêu? Xem qua khẩu vị của cậu hơi nặng. Tên chết tiệt này, người ta đã sớm là người của cậu, không phải sao?” Một câu nói cuối cùng, vẻ mặt hắn chuyển biến, chuẩn bị bày ra một tình tiết đam mỹ sinh động, bộ dạng như muốn nằm sấp, tựa vào người Lôi Dận, đáy mắt lại lóe lên ánh sáng trêu ngươi hết sức rõ ràng.

Quả nhiên, bộ dáng kinh khủng này khiến toàn thân Lôi Dận đều nổi da già, theo bản năng, lưng cũng lạnh đi một chút, đẩy mạnh gã ra.

“Cậu đúng thật là ghê tởm.”

Kỳ Ưng Diêm cười đến càn rỡ, bày ra bộ dạng hài lòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe ánh lên một tia chớp. Ngay sau đó, một tiếng sấm ầm ầm vang lên giữa không trung âm u, như muốn bổ nát cả một vùng trời. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Chiếc xe không ngừng chạy về phía trước, xuyên thủng cả màn mưa dày.

Âm thanh ‘ầm ầm’ kia khiến nụ cười lãnh đạm bên môi Lôi Dận cứng lại, hắn theo bản năng nhìn màu sắc nặng nề bên ngoài cửa sổ. Lông mi anh tuấn run run một chút.

“Lôi, cậu sao vậy?” Hoắc Thiên Kình mở miệng hỏi. Từ khi Lôi Dận bước lên xe, hắn đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây. Tuy rằng sau đó tên này vẫn nói nói cười cười nhưng luôn có vẻ là lạ. Nghĩ đến bạn bè với nhau, hắn không muốn hỏi thẳng nguyên nhân, cũng không tiện nói gì nhiều. Chỉ là, hành vi của tên Lôi Dận này điều có gì đó quỷ dị. Dựa theo tác phong ngày thường, hắn sẽ không bao giờ rỗi hơi mà đồng ý đến sở cảnh sát.

Lý trí của Lôi Dận lại không hề nghe thấy giọng Hoắc Thiên Kình. Hắn nhìn bầu trời u tối bên ngoài cửa sổ thật lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, ấn bộ đàm, trực tiếp ra lệnh cho lái xe một cách dồn dập...

“Về Bạc Tuyết bảo!”

Lái xe giật mình, vội vàng quanh đầu xe lại. Những chiếc xe trước sau trong nháy mắt cũng có chút rối loạn phương hướng.

“Phí Dạ, lệnh cho những chiếc xe khác rút khỏi đây. Để lại hai xe đuổi theo chúng ta!” Lôi Dận trầm giọng mệnh lệnh.

Phí Dạ nao nao, vội vàng phản ứng lại, lập tức sắp xếp…

Mắt Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm đều choáng váng cả lên…

_______________

Bạc Tuyết bảo.

Hết thảy đều vẫn như ban đầu. Chỉ là trong hoa viên, Ngọc Sơn Bạc Tuyết bị gió mưa quăng quật, nát gãy. Những đóa hoa rơi xuống đất, lan mùi hoa mơ hồ trong không khí, hòa lẫn với mùi đất nồng, mùi mưa tạo thành vẻ quỷ dị khó miêu tả.

Nhận được mệnh lệnh, Hàn Á cùng tất cả những người làm từ trên xuống dưới đều nhất tề chờ ở cửa, đón Lôi Dận trở về.

Trên người Lôi Dận toàn là hơi nước mưa, đôi mắt màu xanh lục thâm trầm dưới ánh chớp càng thêm sâu hơn. Hắn xuống xe, thậm chí quên cả mở ô, cũng không đợi Phí Dạ mở ô ra che liền sải bước nhanh tới phòng khách. Người giúp việc vội vã mang ô đến, lại bị hắn phiền toái đẩy sang một bên.

Nước mưa chảy xuống trên từng đường nét cương nghị của hắn, để lộ rõ sự lạnh lùng cùng lo lắng. Nhưng không ngờ được rằng, sắc mặt của người làm đều có gì đó khác thường, ngay cả biểu tình của Hàn Á càng không được tự nhiên.

Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm theo sát sau đó.

“Hàn Á!” Ánh mắt Lôi Dận trực tiếp quét thẳng về phía mặt quản gia, “Khê nhi đâu?”

Mấy ngày nay mưa to làm tâm thần hắn không yên. Tối hôm qua cũng giống hệt như thế, nhất là sấm sét cùng với mưa tầm tã suốt một đêm, tim của hắn cũng mơ hồ đau đớn. Khê nhi, những lúc như vậy ban đêm thường mất ngủ, nhưng là... nhưng là hắn, thật chết tiệt, hắn thực đã quyết định buông tay rời đi. Cho dù là như vậy, ban đêm, hắn muốn nhìn thấy người con gái kia, muốn dỗ dành cô đi vào giấc ngủ, nhưng hết thảy đều là một chuyện xa xỉ!

Hắn không thể không gây tê chính mình! Dùng cồn, các loại cồn đã khiến hắn có một cơn say nặng nề, nghĩ đến như vậy phóng túng là có thể thoải mái một chút, thong dong một chút, bình tĩnh một chút. Nhưng mà, vừa mới ngoài cửa xe, tia chớp kia đã sáng hơn hết thảy mọi thứ! Hắn rốt cuộc không thể kiềm chế cảm xúc của chính mình, là bức thiết muốn thấy Khê nhi đến vậy, rốt cuộc vẫn là mệnh lệnh tài xế quay đầu xe!

Hắn muốn gặp người con gái ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.