Ánh mắt sắc bén như chim ưng của
Lôi Dận nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn đã được trang điểm của Mạch Khê,
chiếc trán nhẵn bóng, lông mày đen, sống mũi cao, đôi anh đào đỏ mọng
rực rỡ.
Ánh mắt không hề kiêng dè nhìn xuống…
Trong chiếc váy thiên nga tuyệt đẹp, cơ thể mềm mại trong suốt, xương
quai xanh nhẵn mịn đáng yêu, còn có hai vai tròn nhỏ làm ánh mắt sắc bén kia chút lưu luyến.
Mạch Khê thấy mãi mà hắn không nói lời nào, dè dặt nhìn về phía hắn,
nhưng không ngờ hắn đang đánh giá cô, ánh mắt lạnh như băng mà lớn mật!
Cô theo bản năng khẽ mở mắt, hơi lạnh lan ra từ cột sống.
Cho tới bây giờ cô không biết, thì ra ánh mắt một người cũng có thể làm vũ khí.
Ánh mắt rét lạnh lướt qua khuôn ngực cao ngất của cô, cuối cùng dừng trên chiếc hộp tinh xảo trong tay cô.
Ánh sáng thạch anh rực rỡ làm sắc mặt Lôi Dận càng thêm hờ hững, đồng tử màu xanh biếc đột nhiên co lại …
“Đây là gì?”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, thanh âm lại lạnh ngắt, cho dù không khí đang rất nóng nhưng cũng cảm thấy lạnh trong chớp mắt.
Mạch Khê vô thức run rẩy một chút, vội vàng trả lời: “Cái này, đây là quà sinh nhật của con.”
“Ai tặng?” Giọng nói bình thản của Lôi Dận lộ ra nguy hiểm mơ hồ.
Mạch Khê rụt người lại, vừa muốn trả lời, bàn tay khẽ run ngay sau đó lại bị Thánh Trạch bên cạnh nhẹ nhàng cầm.....
“Là cháu tặng!”
Thánh Trạch nhìn về phía Lôi Dận, ánh mắt lớn mật, cho tới bây giờ cậu
ta chưa bao giờ biết cha nuôi Mạch Khê lại trẻ tuổi như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Mạch Khê hình như rất sợ hắn, Thánh Trạch đau lòng không thôi.
Lôi Dận hờ hững nhìn thoáng qua hai người đang nắm tay nhau, ánh mắt
lạnh lẽo màu xanh sâu không thấy đáy mơ hồ di động, thanh âm trầm thấp
lại điềm nhiên vang lên lần nữa, lại chỉ nhằm vào một mình Mạch Khê…
“Đây là người nào?”
Mạch Khê cắn cắn môi, há hốc mồm, lại không biết giới thiệu Thánh Trạch như thế nào.
Ngược lại Thánh Trạch ở bên lễ phép mở miệng, “Chào chú Lôi, cháu là Thánh Trạch, là bạn trai Tiểu Khê.”
Quản gia Hàn Á đột nhiên nhìn về phía Thánh Trạch, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đã sớm tái nhợt, trong lòng mơ hồ thấy bất an. Cô vẫn luôn giỏi về quan sát nét mặt người khác, cha nuôi hình như có điểm không
thích Thánh Trạch.
Ánh mắt Lôi Dận vẫn luôn dừng trên người Mạch Khê, tựa hồ đối với lời
giải thích của Thánh Trạch không hề để ý, thậm chí cũng chẳng nhìn anh
một cái, trong tiếng nói thờ ơ lại lộ ra hơi lạnh.
“Đây là người nào?”
Lôi Dận lại lặp lại câu hỏi lần nữa, chỉ nhằm vào mình Mạch Khê, âm điệu thậm chí cũng không nâng lên, tiếng nói trầm thấp lộ ra mệnh lệnh nhất
quán và tôn quý.
Mạch Khê cảm thấy ánh mắt hắn như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim cô, lưng cô không khỏi cứng lại.
“Thánh Trạch là bạn trai con.”
Lôi Dận nghe vậy rồi, một bên môi
mỏng khẽ nhếch, lại không hề cười, hắn chỉ nâng bước lên trước, cơ thể
to lớn càng gần cô, mùi nước hoa trên người hắn lẩn vào hơi thở của cô,
lại mang theo hơi lạnh.
“Phí Dạ …”
Giọng nói trầm thấp của hắn như đá nặng, thẳng tắp hướng về phía cô, tuy hắn gọi người khác, nhưng ánh mắt lại chẳng hề rời khỏi cô.
Phí Dạ tiến lên, cung kính dâng lên một chiếc hộp tinh xảo.
Ở bên, quản gia Hàn Á lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông thật sự sợ hãi.
Lôi Dận cầm quà, không mở ra, lại đưa tới trước mặt Mạch Khê …
Mạch Khê ngẩn ra, chẳng ngờ cha nuôi sẽ chuẩn bị một món quà vì cô, nhẹ
nhàng lấy chiếc hộp từ tay hắn, cô nhìn thấy…một đường thông minh gần
như xẹt qua bàn tay rộng lớn của người đàn ông.
Mở hộp quà ra, ánh sáng bên trong nháy mắt chiếu rọi mỗi khuôn mặt tại
đây, bạn tốt Đại Lị vội vàng chạy lên, ngay sau đó phát ra tiếng rên
kinh ngạc.
Là một chiếc vòng tay cực kỳ đẹp!
Vòng tay hoàn toàn là màu đen, cách phối màu và cấu tạo tràn ngập vẻ thần bí mà độc nhất vô nhị.
Đá đen sang trọng được chạm rỗng, trên đài hoa khảm bạch kim, giống như
có một sức mạnh hắc ám tiềm ẩn trong vòng tay, phối hợp với đá quý màu
xám và màu men trùng điệp, màu sắc càng lộ vẻ hoa lệ, vòng tay được
thiết kế theo kiểu hoa sen, đẹp đẽ quý giá mà tinh tế, giống như tổng
thể của thiên sứ và ma quỷ!
Cho tới bây giờ Mạch Khê chưa thấy vòng tay đẹp như thế, đẹp đến tận
cùng, thế nhưng lại có một cảm giác run sợ, chắc là bởi vì thiết kế của
vòng tay rồi, trong lúc nhất thời cô lại nhìn đến ngây người.
“Thích không?” Lôi Dận đột ngột hỏi, bên môi vẫn như trước không mang theo tình cảm ý cười.
Mạch Khê ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu liên tục, lúm đồng tiền sáng rực
nháy mắt thắp sáng cả gương mặt, cảm giác lo lắng trong lòng cũng đột
nhiên biến mất
Cha nuôi tuy nhìn qua lạnh lùng, nhưng ông ấy vẫn quan tâm cô không phải sao? Nếu không làm sao có thể nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô, thậm chí
còn chuẩn bị quà.
Lúm đồng tiền của cô chiếu vào ngươi mắt xanh biếc của Lôi Dận, dần dần, ý lạnh lan tràn trong mắt hắn.
“Tay!”
Lôi Dận cúi đầu, âm thanh lại phát ra, một chữ ngắn gọn lộ ra mệnh lệnh quyền uy.
Mạch Khê khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Lôi Dận không lên tiếng nâng tay cầm lấy vòng tay, đeo vào cổ tay Mạch
Khê, một tia lạnh lẽo xuất hiện, một loạt cảm giác kỳ lạ nảy sinh. Ngay
sau đó, bàn tay như ngó sen của cô bị người đàn ông nắm lấy.
Mạch Khê bỗng rùng mình, trời ạ, tay cha nuôi còn lạnh hơn cả vòng tay..
Vòng tay như được đặt làm theo yêu cầu, vừa vặn không to không nhỏ, quan trọng nhất là, cổ tay trắng nõn của cô lại càng được chiếc vòng tay đen thần bí làm nổi bật lên.
Hình như thật vừa lòng hiệu quả
này, môi Lôi Dận khẽ nhếch, ngón tay lạnh lẽo thon dài ngay sau đó lại
bất ngờ đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê! Ngón tay thô khẽ mơn
trớn làn da đẹp của cô, trong mắt bừng lên một tia u tối.
Mạch Khê hé môi, mở to mắt nhìn hắn, ngay cả Thánh Trạch và Đại Lỵ bên cạnh đều sợ ngây người!
Động tác này là cha nuôi với con gái nuôi ư? Rất không hợp lễ nghĩa mà!
“Sinh nhật vui vẻ, con gái của ta!”
Lôi Dận cúi đầu lướt môi qua mũi cô, đáy mắt hờ hững nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mỹ lệ.
Cách gọi này, đi ra từ miệng một người đàn ông như thế hình như hơi là lạ.
“Cám ơn cha nuôi.” Mạch Khê nói lời tự đáy lòng, tuy cảm thấy có chút không thích hợp ở đâu đó.
Giữa mũi cô vẫn là mũi nước hoa nhàn nhạt, thuộc về hắn, nhẹ nhàng lượn lờ, rất dễ ngửi.
“Về phần cái này …” Ngón tay Lôi Dận theo sườn mặt cô trượt xuống, chạm vào đôi giầy thủy tinh kia, rồi bỗng giơ tay lên …
Giày thủy tinh như hai ánh sáng trắng, tỏa sáng dưới bầu trời đêm một
đường cong xinh đẹp, ngay sau đó, rơi xuống mặt đất, tiếng vỡ nát vụn.
Khách khứa đều cả kinh, mày Thánh Trạch đột ngột chau lại, Mạch Khê kinh ngạc mở to miệng.
Lôi Dận nhìn gò má Mạch Khê, gằn từng tiếng tuyên bố, “Không thích hợp với con!”
Nói xong, cơ thể cao lớn liền lướt qua Mạch Khê, lạnh lùng ra lệnh:
“Tiệc chúc mừng sinh nhật tiếp tục, Hàn Á, chuẩn bị phòng, tối nay tôi ở đây!”
Hắn sải bước rời đi, bọn vệ sĩ theo sát phía sau.
“Vâng, Lôi tiên sinh!”
Quản gia Hàn Á đổ mồ hôi, vội vàng đáp, nhìn giày thủy tinh vỡ nát, bất an trong lòng bắt đầu sinh sôi.
Trong không khí yên tĩnh một hồi lâu.
“Tiểu Mạch Khê, ông ta đúng là cha nuôi em à? Sao người này quái như
thế? Còn nữa, giày thủy tinh anh tặng em ông ta có quyền gì mà ném vỡ?”
Thánh Trạch cuối cùng cũng bắt đầu phản ứng, kéo người Mạch Khê qua, bất mãn hỏi.
Đại Lỵ chạy lên, “Mạch Khê, cha nuôi cậu đẹp trai ghê nha, ông ấy giống
cha nuôi cậu chỗ nào chứ, trẻ quá mà, nếu có thể làm bạn gái người đàn
ông này, nhất định hạnh phúc đến chết ấy.”
“Phải là lạnh chết mới đúng!”
Một bạn khác của Mạch Khê nói xen vào, “Cha nuôi Mạch Khê tuy đẹp kỳ
quái, nhưng rất lạnh ha, cũng chẳng hề cười, Mạch Khê, giống như ông ấy
không thích cậu có bạn trai đâu.”
Những người khác đều bắt đầu chín người mười ý.
Mạch Khê thở dài nặng nề, tuy cô nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng gặp mặt
cha nuôi, nhưng một màn như hôm nay, có nứt đầu cô cũng không nghĩ ra,
cô theo bản năng chạm vào vòng tay trên tay, nháy mắt, hơi lạnh truyền
dọc theo ngón tay cô lan tràn.
Thật giống như là nhiệt độ của cha nuôi.
Thậm chí không khí quanh mình cũng tràn ngập hơi thở thuộc về cha nuôi.