Từ nhộng phá kén mà ra, là một quá
trình thống khổ, đau tận tâm can. Rất nhiều con bướm đều đúng lúc phá
kén này mà đau đớn đến muốn chết đi, tuy nhiên, rồi sẽ chân chính biến
thành dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, mang theo đôi cánh sinh động, đầy sắc màu; mà nó cũng là một loại xinh đẹp tội lỗi.
◇◆◇
Hai năm sau, mười tám tuổi xuân sắc.
Ngày mùa hè, sương chiều tự nhiên, nhè nhẹ đọng trên hoa sen. Màu xanh
biếc của lá làm nổi bật những đóa sen thanh tú. Một con thuyền từ trong
hồ sen xinh đẹp rẽ ra, trong làn sương nhè nhẹ, một cô gái ngồi ở đuôi
thuyền xuôi mái.
Cô có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tinh tế; môi mềm phiếm hồng, hàng mi như mực vẽ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, mềm mại mà đáng yêu, diễm lệ mà không thể nhìn
gần.
Một thân váy xanh biếc trong làn sương lại có vẻ tươi tắn, đẹp lạ
thường. Tựa như mưa rơi sông xanh, sương bạc vây núi, linh động mà kỳ ảo vô cùng. Tiếng cưới nhẹ nhàng truyền đến càng làm cảnh thêm sống động
khôn cùng.
Giữa hồ sen, tiếng hát dịu dàng cất lên, tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy.
"Hoa đẹp vô vàn… người vô tình tay cầm cây trâm đa tình…khúc chung nhân
tấu lên…vũ khúc trong làn nước…Đêm chưa ngủ, nụ cười kia hôm nay ở
phương nao…nét hồng trần chầm chậm tàn phai…tìm kiếm nhau…em và anh lại
bỏ qua nhau… "
Như đã qua mấy đời!
"Cut ——OK!" Tiếng đạo diễn kêu dừng, nhóm nhân viên cũng sôi nổi đứng dậy vỗ tay.
Trên thuyền, người con gái nở nụ cười ngọt ngào. Nét điềm tĩnh như tiên
tử biến mất, đối nghịch lại là vẻ nghịch ngợm nhảy xuống thuyền, chạy
đến trước mặt đạo diễn ,"Tôi hát được chứ?"
Đạo diễn cười toe toét,"Được, được, MV này thực sự rất thành công. Không những giọng hát ngọt ngào mà khả năng diễn xuất cũng rất tốt nha. Cô
gái nhỏ, có nghĩ một chút đến chuyện đóng phim không? "
"Chuyện này… " Đôi mắt cô gái sáng lên.
"Mạch Khê, cậu đừng nghĩ ngợi gì nữa, chẳng lẽ không biết kỳ học này
quan trọng lắm sao? Còn nữa, nếu cậu bị ‘quản gia công công’ biết cậu
vụng trộm đi quay MV, nhất định lại lải nhải cho xem." Cô gái trạc tuổi
thấp giọng ngăn cản.
"Nhưng mà Đại Lỵ, mình rất thích múa hát, lại còn có cơ hội quay phim
nữa mà.” Mạch Khê tiếc nuối mà nói, liền trừng mắt với cô bạn thân ngay
sau khi nhập học ở trường đại học, “Còn nữa, đó là bác Hàn Á, cái gì mà
‘quản gia công công’, khó nghe chết đi được!”
"OK! Khó nghe thì thôi!”
"Vị tiểu thư này nói sai rồi, tiểu thư Mạch Khê đây tuổi trẻ lại xinh
đẹp, quan trọng nhất là có tố chất. Theo tôi thấy, nếu Mạch Khê tiến vào ngành giải trí, không bao lâu sẽ nổi tiếng.” Đạo diễn chặn ngang lời
Đại Lỵ, mắt vẫn nhìn ngắm Mạch Khê.
Mười tám tuổi, Mạch Khê đã trổ mã xinh đẹp vô cùng. Cô tựa như một viên
trân châu lấp lánh, thu hút bao ánh mắt, nhất là ánh mắt cảu người khác
giới.
Cô quả thực rất có tố chất, bờ vai mảnh khảnh, hai chân thon dài, bầu
ngực đầy đặn tinh tế. Làn da cô mịn màng tựa như lụa mỏng, sáng bóng như sữa. Hơi thở phả ra nhẹ nhàng, khẽ run. Khuôn mặt nhỏ nhắn với tỷ lệ
hoàn mỹ. Nhất là đôi mắt như sao xa kia, sáng trong như ngọc, thỉnh
thoảng chấp động vẻ tinh nghịch, tựa như cô công chúa bước ra từ lâu
đài, bằng không thì cũng như nữ thần ánh trăng âm thầm tô lên thứ ánh
sáng thuộc về riêng mình. Khí chất đặc biệt, lại dịu dàng như vậy hoàn
toàn làm cho đàn ông muốn hung hăng chiếm giữ.
Mạch Khê nhẹ nhàng cắn môi, ra
chiều như đang tự hỏi. Vị đạo diễn tiến đến, dưới ánh mặt trời chói lọi
để lộ ra hàm răng trắng bóng, nhưng ánh mắt của ông ta thì không hề an
phận.
"Mạch Khê, đây là cơ hội hiếm có. Cô hãy suy nghĩ kĩ một chút. Còn nữa,
cô cầm lấy danh thiếp của tôi, nếu đã suy nghĩ kĩ rồi thì mười giờ tối
mai đến đây.” Một tấm thẻ vàng chói được đưa tới trước mặt Mạch Khê,
hình như là thẻ hội viên gì đó.
"Đây là…" Mạch Khê nhìn thoáng qua dòng chữ trên tấm thẻ…Hội quán Liz Turdon.
"Đây là nơi các nhân sĩ hay đến. Tối hôm đó sẽ có rất nhiều nhà sản xuất nổi tiếng, các đạo diễn và diễn viên đến. Mạch Khê, tôi thấy cô thực sự rất có tư chất cho nên mới thật lòng mời cô tham dự. Tôi sẽ tìm cho cô
thêm nhiều cơ hội. Cô phải biết rằng lần này xuất hiện toàn những hội
viên cao cấp, người bình thường căn bản là không vào được.” Đạo diễn
khẳng định.
Dưới ánh mặt trời, tấm thẻ vàng lấp lánh, lóe ra tia sáng đến chói mắt.
__________________
Tọa lạc tại tiểu bang Massachusetts, trường đại học Harvard đã có lịch
sử rất lâu đời với nhiều ngành học tổng hợp nổi tiếng. Kiến trúc của đại học Harvard nổi bật với 400 cột đá, không gian yên tĩnh, tràn ngập hơi
thở văn hóa nhân loại. Khu rừng rậm trong trường đại học Harvard rộng
đến 1214 hecta, cùng với vườn cây rộng 107 hecta đem đến cho người ta
cảm giác thoải mái, hưởng thụ vô cùng. Cả vườn trường Harvard hiện ra
như một bức tranh cổ điển mà hiện đại, hòa hợp đến hoàn mỹ.
Trung tâm nghiên cứu của đại học Harvard…
Dưới ánh mặt trời đã thấy mấy bóng dáng đi thành tốp năm tốp ba các sinh viên của trung tâm nghiên cứu. Tòa nhà này nhìn bề ngoài tương tự như
đại lầu(?), được thiết kế bởi viện trưởng Joseph Lewis.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng một cô gái dừng lại trên cầu thang.
"Mạch Khê …"
Phía sau, bóng Đại Lỵ vui vẻ chạy lại, nắm lấy cánh tay cô gái, “Cưng
ơi, sao lo lắng thế? Không phải là đã quyết định đi gặp vị đạo diễn kia
chứ?”
Ánh nắng dịu chiếu lên khuôn mặt sáng mịn của Mạch Khê. Đôi mắt cô như
làn nước thu, vầng trán mềm mại, đáng yêu. Cô gật nhẹ đầu, “Mình nghĩ,
đây thực sự là cơ hội tốt.”
"Nhưng mà người nhà của cậu… "
"Đại Lỵ, cậu không phải là vẫn tò mò về tòa thành sao? Tối nay mình
chính thức mời cậu đên Bạc Tuyết Bảo. Cậu không biết bác Hàn Á thương
mình thế nào đâu. Bác ấy biết mình thích ca hát, nhất định sẽ ủng hộ
mình."
Trong đôi mắt đẹp của Mạch Khê nổi lên ý cười ngọt ngào, ánh sáng linh
động xinh đẹp lóe lên trong mắt, như đóa hoa chầm chậm rơi từng cánh,
đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt Đại Lỵ cũng sáng ngời, lập tức có phản ứng…
"Cưng ơi, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu."
"Đúng vậy."
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạch Khê lộ ra đôi má lúm đồng tiền, ánh mặt cũng hiện lên vẻ hãnh diện, “Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của
mình, mình có thể mời bạn bè đến chúc mừng sinh nhật rồi!”