Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 6: Q.9 - Chương 6: Ngoại truyện 11 - 12 - 13




| 11 | Lôi Túc Kiêu (1)

“Em chưa từng muốn làm đệ nhất phu nhân. Em chỉ muốn một cuộc sống giản dị. Một cuộc sống mà kết quả bài kiểm tra chính tả của các con luôn quan trọng hơn kết quả bầu cử. Đó là gia đình mà em muốn có.” Nancy – Tiệm thú kiểng.

[…]

Sáu tháng sau——

Tại nhà của Lôi gia——

Từng tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên. Những người làm đều tất bật với công việc của mình. Lôi gia những ngày này có vẻ rất náo nhiệt, bởi vì chẳng những Lôi lão phu nhân về nhà Lôi gia, mà ngay cả vợ chồng Lôi Dận cũng đang ở lại. Quan trọng hơn là——Lôi gia cuối cùng cũng đã có thêm một sinh mệnh nhỏ bé!

Hai tháng trước, Mạch Khê đã thuận lợi sinh đứa bé, mẹ tròn con vuông. Trước khi sinh con, Mạch Khê còn lo lắng ngộ nhỡ không chăm sóc tốt cho nó thì phải làm sao? Không ngờ, thằng bé vừa ra đời, cô liền cực kỳ nhàn rỗi. Lôi lão phu nhân ngày nào cũng ôm lấy nó, vừa mở mắt đã muốn thấy cháu trai, có đôi khi còn nửa đêm bế ‘trộm’ cháu nội đến phòng mình, yêu quý vô cùng.

Lôi Dận thì lại còn hơn thế. Từ sau khi có con, hắn thay đổi hẳn, vốn luôn làm việc đến điên cuồng nhưng giờ thì cứ tan tầm là hắn lại nhanh chóng về nhà, cũng rất có quyết tâm tranh con với mẹ. Mỗi lần hai mẹ con đấu trí so găng để được bế thằng bé, kết quả là chỉ có Mạch Khê khổ. Chỉ khi cho con bú cô mới cô thể ôm ấp nó một lúc, thời gian còn lại, muốn bế nó cũng khó.

Hiện tại với Lôi Dận mà nói, đi đâu cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí so với quá khứ còn hơn nhiều. Hôm hắn đứng chờ ngoài phòng sinh, sau khi biết được mình có con trai, việc làm đầu tiên của hắn chính là lôi di động ra, khoe khoang với Hoắc Thiên Kình——“Này, mình có con trai, đẹp trai cực kỳ luôn!” Kết quả là hai ngày sau, Hoắc Thiên Kình đến thẳng Lôi gia, còn đưa hai đứa con đến cùng.

Đầu giờ chiều hôm nay, Lôi gia có chút yên tĩnh, Lôi lão phu nhân cũng đã đi nghỉ trưa. Trong gian phòng khách tĩnh lặng, Mạch Khê trìu mến nhìn con nằm trong nôi. Thằng bé ngủ rất say. Nhịn không được, cô liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trên mặt cũng tràn vẻ hạnh phúc.

Huân Y ngồi một bên thấy thế thì nhẹ nhàng cười, “Nhà chị cũng hài hước thật đấy, nhất là chị ý, chị là mẹ thằng bé mà muốn bế con lại thật khó khăn.”

Sau khi thi xong, Huân Y được mời đến Lôi gia làm khách. Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, cô liền bị mê hoặc hoàn toàn.

Thằng bé mới đầy tháng cực kỳ đáng yêu, nhìn thoáng qua đã thấy nó hoàn toàn thừa hưởng dáng vẻ của Lôi Dận, còn ngũ quan thì là sự kết hợp các nét của Lôi Dận cùng Mạch Khê. Đây chính là ưu điểm, bởi chẳng những nó có những nét của Lôi Dận mà còn có vài điểm của Mạch Khê. Cũng chính vì thế mà tiểu tử này được mọi người cực kỳ yêu quý.

Mạch Khê nhẹ nhàng cười. Sau khi sinh con, cô có thêm vẻ ý nhị của người mẹ, hơn nữa cũng bởi tuổi còn trẻ nên thân thể cô khôi phục dáng dấp cực nhanh, thân mình nhỏ xinh càng trở nên quyến rũ hơn.

“Huân Y, em cũng thấy chị đáng thương ư? Thật ra, thằng bé ngủ ở phòng riêng nhưng bà nội thằng bé cứ hay bế trộm nó đi, chị chỉ còn cách đặt nó trong nôi mới có thể ngắm nó, cho đỡ thèm mắt.” Tuy rằng cô nói như vẻ đáng thương nhưng vẻ mặt thì không che giấu nổi nỗi hạnh phúc.

Huân Y rất hâm mộ. Tuy rằng cô chưa gặp Lôi Dận nhiều nhưng cũng biết chuyện của hai người ngày trước. Đường đường là chủ tịch Lôi thị mà lại giải trừ muôn vàn khó khăn, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài để kết hôn với chính con gái nuôi. Hiện giờ, tình yêu của hai người lại đâm hoa kết trái càng khiến người ta hâm mộ không thôi. Hơn nữa, thằng bé này, đúng là có thể “giết người bằng vẻ bề ngoài” mà.

“Mạch Khê, Kiêu nhi thật đáng yêu nha, đợi nó lớn lên nhất định là cực kỳ đẹp trai, không biết sẽ làm bao nhiêu đứa con gái đau khổ đây.” Huân Y cực kỳ thích thú, không nhịn được mà cứ thò tay sờ sờ đứa bé trong nôi.

Lúc đứa bé chưa ra đời, Lôi Dận cùng Lôi lão phu nhân đã nghĩ ra không dưới trăm cái tên, trai có, gái có. Đến khi đứa bé được sinh ra thì được gọi là Lôi Túc Kiêu. Từ cái tên đã thấy được mười phần khí chất, có vẻ lạnh lùng cứng rắn của Lôi Dận, thậm chí có thể nói là độc nhất vô nhị.

Mạch Khê cười cười, “Chị chỉ mong thằng bé có thể lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi.”

“Nhìn qua nó rất rắn chắc đó nhé, giống Lôi tiên sinh.” Huân Y nhìn đứa bé trong nôi, “Ngẫm lại thấy thằng bé này thật hạnh phúc, vừa sinh ra chẳng những được hàng vạn, hàng nghìn người yêu quý, mà tương lai còn thừa kế Lôi thị, đúng chất là công tử nhà giàu. Riêng điều này thôi đã khiến kẻ khác hâm mộ không thôi rồi.”

Mạch Khê bị lời nói của cô làm cho bật cười, “Chị thấy đúng là nhìn người thân thì như nhìn Tây Thi, cục cưng nhà mình cứ khẳng định là hoàn hảo. Huân Y này, em thích trẻ con như vậy, tự sinh một đứa đi!”

“Mạch Khê, chị giễu cợt em sao?” Khuôn mặt Huân Y đỏ lên, “Ngay cả bạn trai em còn không có, sao có thể sinh con? Hay chị muốn em cướp Kiêu nhi của chị đi hả?”

“Em dám cướp nó đi à, Lôi gia có thể lật tung cả thế giới lên để tìm đấy.” Mạch Khê vỗ nhẹ thằng bé, “Hiện tại chị mới biết được, đàn ông nhiều khi cũng như trẻ con vậy. Lấy Dận làm ví dụ đi, mỗi lần anh ấy với mẹ chồng chị chơi với bé con thì cũng chẳng khác gì trẻ con cả.”

Huân Y không nhịn được mà cười ra tiếng, “Thật ra mẹ chồng chị cũng tếu thật đấy.”

Mạch Khê gật đầu, lại khẽ thở dài một tiếng, “Cả đời mẹ chồng chị đã sống không dễ dàng gì. Lúc vừa sinh Dận ra đã phải chia lìa, trong lòng tất nhiên sẽ có sự tiếc nuối. Vậy nên bà yêu thương Kiêu nhi, cũng một phần là lấp đầy phần tình cảm khuyết thiếu.”

Huân Y gật đầu, “Đúng vậy, Lôi tiên sinh trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, so với bây giờ như là hai người vậy. Chẳng những anh ấy tìm được mẹ, lại có vợ yêu với đứa con. Xem như anh ấy là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng mà em cũng phải nói lại, chị mới là hạnh phúc nhất. Lôi tiên sinh đối xử với chị rất tốt. Vì sợ chị buồn nên đã trang hoàng lại nhà cũ của Lôi gia một lần nữa. Em vừa mới đi dạo ở vườn hoa, trời ạ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn sen Tịnh Đế, hâm mộ chết mất thôi.”

Mạch Khê nhìn thấy vẻ chân thành trên khuôn mặt Huân Y thì nói, “Thật ra em cũng không cần hâm mộ chị đâu, chị thấy, em cũng cách hạnh phúc không xa, nếu không sao dám nói là em nên sinh con chứ. Nói không chừng, chỉ năm nay thôi là chị có thể ăn kẹo cưới của em rồi.”

“Mạch Khê, chị nói đi đâu đấy, lạ ghê, nghe không hiểu.” Huân Y hờn dỗi, trừng mắt với cô một cái, tầm mắt lại chuyển tới đứa bé đang ngủ say.

Mạch Khê cố ý khẽ thở dài một hơi, “Haiz, có thể em nghe không hiểu lời chị nói, chị đây muốn nói đến ai, hẳn là em sẽ biết.”

“Cái gì cơ?”

“Chính là…Phí Dạ.” Đáy mắt Mạch Khê nổi lên vẻ giảo hoạt.

Ngón tay Huân Y run rẩy, trên mặt cũng hiện vẻ xấu hổ——

“Phí Dạ làm sao vậy? Em với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.”

“Phải không?” Mạch Khê nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô, thu hết vẻ mất tự nhiên của cô vào đáy mắt, sau cười cười, “Nếu chị nhớ không lầm, lần trước Phí Dạ đến Provence là ở chung với em?”

“Cái gì mà ở chung chứ, anh ấy là khách thuê nhà mà thôi.” Huân Y vội vàng giải thích, trong lòng lại phiếm đau.

oOo

| 11 | Lôi Túc Kiêu (2)

“Phải không đấy? Thì ra em với anh ấy là quan hệ chủ và khách thuê nhà.” Mạch Khê ra vẻ như tỉnh ngộ, lại nhíu mày, “Có điều, cuối cùng chị lại thấy hai người có điểm là lạ.”

“Có gì mà lạ?” Huân Y khó chịu nói lại, “Em với anh ta đã hơn nửa năm không gặp, anh ta…anh ta có cuộc sống của anh ta, em có cuộc sống của em.”

“À——” Mạch Khê gật đầu thở nhẹ một tiếng, “Nói không chừng là em đã quên người ta rồi? Từ sau khi Phí Dạ trở về, chị phát hiện ra thời điểm anh ấy thất thần cực nhiều, có đôi khi còn phải gọi mấy lần mới nghe thấy, em nói xem có đáng trách không?”

Huân Y chu miệng, “Không liên quan đến em.”

“Đúng vậy, cho nên mới nói, đôi khi chị vẫn thường quở trách Dận.” Mạch Khê cố ý ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Chị vẫn thường trách anh ấy không hiểu tình hình. Phí Dạ ở Provence rất ổn, lại đi gọi anh ấy về xử lý chuyện trong tổ chức, kết cục là lại có người oán thán, như là cô nhân tình bé nhỏ bị bỏ rơi vậy.”

“Mạch Khê à…” Mặt Huân Y càng đỏ hơn, “Chị nói ai giống nhân tình bị bỏ rơi? Em không thèm đâu, Phí Dạ là Phí Dạ, em là em.”

“Ấy? Chị nói người kia là em sao?” Mạch Khê cố ý nhíu mày lại, nhẹ giọng nói.

“Chị——”

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Hôm nay Phí Dạ cũng sẽ đến đây. Huân Y à, chị có thể nhìn ra được em rất thích anh ấy, vừa lúc hôm nay hai người có thể trò chuyện.”

“Em không cần nói chuyện với anh ấy đâu. Em thích anh ấy thì có ích gì chứ? Anh ấy lại không thích em, em không muốn bị một vố đau đâu.” Vẻ mặt Huân Y rõ ràng là không cam chịu.

Nghĩ lại cái đêm mấy tháng trước, cô đã bỏ qua sự ngượng ngùng con gái mà chủ động thổ lộ với hắn. Kết quả là ngày hôm sau hắn ra đi không lời từ biệt. Điều này khiến lòng tự trọng của cô bị đả kích dữ dội. Cho dù không thích cô, cũng không cần phải đi không một tiếng thế chứ? Tuy rằng sau này cô cũng biết hắn vội vàng trở về xử lý công việc trong tổ chức, nhưng tâm lý cũng có chút không thoải mái.

“Huân Y, suy nghĩ của chị không giống em.” Mạch Khê nhẹ giọng nói.

Huân Y nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Huân Y, Phí Dạ là người như thế nào chị biết rất rõ. Anh ấy là người đàn ông điển hình ham công việc, hơn nữa luôn lấy kiềm chế, bình tĩnh làm trọng. Nhưng từ khi trở về từ Provence, ngay cả Dận cũng phát hiện ra anh ấy thường xuyên thất thần, lúc nào cũng có vẻ không yên tâm. Trước đây anh ấy không hề như vậy, người có thể khiến Phí Dạ thay đổi như vậy, chỉ có thể là người mà anh ấy thực sự quan tâm.” Mạch Khê nói đúng vào trọng tâm.

Huân Y cắn cắn môi, lại ngẩng đầu nhìn cô——

“Mạch Khê, thật ra em cảm thấy——chị còn hiểu anh ấy hơn em.”

Mạch Khê hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, liền cười cười, “Em cho rằng người anh ấy yêu là chị?”

Huân Y cụp mắt, “Ít ra——anh ấy đã từng kết hôn với chị.”

“Huân Y ơi——” Mạch Khê bất đắc dĩ lắc đầu, “Sự việc lúc đó hẳn là em rất rõ ràng, chị nghĩ cũng không cần giải thích nhiều. Nhưng em phải hiểu được, cho dù Phí Dạ có tình cảm với chị thì cũng không phải là tình yêu. Trước kia, trong mắt anh ấy, chị chỉ nhìn thấy một loại thương tiếc, chị biết anh ấy thấy chị rất đáng thương, đó là đồng cảm, không phải tình yêu. Ít ra, chị cũng không thể khiến Phí Dạ hằng đêm nhung nhớ được.”

“Em…”

“Huân Y, chị có thể nói cho em một chuyện. Có một lần Phí Dạ uống rượu, Dận nói, từ khi Phí Dạ đi theo anh ấy thì chưa bao giờ uống quá nhiều rượu. Có thể thấy Phí Dạ luôn rất rõ ràng mình đang làm gì, một người như vậy, sao lại say rượu chứ?”

“Có lẽ…ảnh có tâm sự khác.” Trong lòng Huân Y run rẩy, nhưng vẫn cãi bướng một câu.

Mạch Khê thấy thế thì thở dài, lại nghĩ nghĩ, “Huân Y, thật ra, hai người bên nhau được, ngoài duyên phận thì còn cần dũng khí. Như em thì chưa thấy có dũng khí.”

“Em không cần. Nếu anh ấy thật sự thích em, thì sao lâu như vậy lại không có liên lạc? Điều này chỉ có thể chứng minh, trong lòng anh ấy, em không hề quan trọng.”

Huân Y nghĩ đến đấy thì trong lòng không khỏi hoảng hốt.

“Huân Y, em phải biết rõ vị trí và thân phận của Phí Dạ. Anh ấy là người đàn ông đi trên lưỡi dao, em cho rằng gánh nặng tâm lý của anh ấy nhỏ sao?”

Một câu này của Mạch Khê đã thức tỉnh Huân Y!

Thấy bộ dáng thẫn thờ của cô, trong đầu Mạch Khê chợt lóe ra một ý nghĩ, đảo mắt một vòng rồi nói, “Nhưng mà, Phí Dạ này cũng được nhiều cô gái thích lắm. Anh ấy vừa từ Provence về mà đã có mấy cô gái chủ động thổ lộ rồi. Thực ra đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Người đàn ông ưu tú như Phí Dạ, mỗi cử chỉ đều toát vẻ đĩnh đạc. Đây là mẫu người mà mấy thiên kim tiểu thư thích nhất đấy.”

Huân Y vừa nghe thấy thế, nhất thời nóng nảy, cắn cắn môi, tức giận đứng bật dậy——

“Sao mấy cô đó có thể làm như vậy? Còn Phí Dạ? Chẳng lẽ anh ta không cự tuyệt sao?”

Mạch Khê nhẹ nhàng cười, “Đó là chuyện của Phí Dạ, về phần cự tuyệt hay không thì chị không rõ, chỉ biết là đến giờ vẫn còn có cô đang quấn lấy Phí Dạ.”

“Cái gì?”

“Huân Y à, em phải biết cái gọi là ‘nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa’. Những cô gái quấn quýt lấy Phí Dạ chị đều thấy, thật sự là rất được, đều khiến đàn ông không kiềm lòng được.”

Huân Y nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay!

“Nếu chị là Phí Dạ ấy mà, thật sự không kiềm lòng nổi đâu á…” Mạch Khê cố tình đổ thêm dầu vào lửa, uể oải nói.

“Tức chết được!” Huân Y tức giận, hung hăng nói, nghiến răng nghiến lợi.

Mạch Khê âm thầm cười, lại hắng hắng giọng, vừa định tiếp tục khiêu khích thì đã nghe thấy quản gia báo Lôi Dận đã về.

Người làm xếp hàng ở cửa, chỉ trong chốc lát, cửa lớn được mở ra. Ánh nắng đầu chiều càng tôn lên dáng vẻ cao lớn của người đàn ông. Vừa vào đến cửa, hắn đã bước nhanh đến, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Tất cả người làm đều cung kính cúi người, hắn liền giơ tay lên ý bảo mọi người đi làm việc của mình.

Mạch Khê vẫn ngồi trên sofa, không hề tiến đến, chỉ nhẹ nhàng cười với người đàn ông. Nhìn thoáng qua ánh nắng hắt xuống sàn, cô cười cười, “Dận, bây giờ mới đầu giờ chiều, sao hôm nay về sớm vậy anh?”

Khóe môi Lôi Dận gợn vẻ dịu dàng, không còn thấy sự lạnh lùng đâu nữa, trong mắt cũng chỉ còn hình ảnh của vợ yêu và đứa con. Hắn cúi người hôn Mạch Khê rồi nói, “Anh nhớ em với con.”

Nói xong, hắn liền khom người bế đứa bé lên——

“Này, Dận, thằng bé còn đang ngủ, anh đừng đánh thức nó dậy——” Mạch Khê thấy thế lập tức tiến lên, nhưng chưa nói xong, đã thấy Lôi Dận thuần thục ôm thằng bé vào lòng, như thể chẳng có gì khác đáng quan tâm.

“Con yêu, nhớ ba không?” Một khi Lôi Dận đã bế thằng bé thì sẽ không buông tay. Hắn cọ cọ lên khuôn mặt đáng yêu của thằng bé, cho đến khi——

“Oa——” Thằng bé đang ngủ ngon bỗng bị đánh thức, khóc ré lên…

| 12 | Một mặt khác của đàn ông

“Nhưng senpai à, chị còn đẹp hơn cả sao nữa ấy chứ.”, Souma – Last Game.

[…]

“Ôi, anh xem anh đó, đánh thức con dậy rồi.” Mạch Khê nóng vội, muốn đưa tay bế con lại.

“Con ngoan, ngoan nào, ngoan nào, ba mua cho con đồ chơi mới này.” Lôi Dận sao có thể buông tay được, vội vàng ngồi lên sofa, lấy từ trong ca táp một món đồ chơi trẻ con. Trên đó có những cái chuông nhỏ lấp lánh, còn rung rung lên tiếng kêu nhẹ.

Mạch Khê bất đắc dĩ lắc đầu, đồ chơi trong nhà gần xếp thành núi rồi.

Trước khi có thằng nhỏ, cô đã đoán được hắn rất thích trẻ con, bằng không sao có thể xây hẳn một khu vui chơi cho con cơ chứ. Thế này chưa tính là gì, lúc chưa sinh thằng nhỏ, hắn đã thu mua một công ty đồ chơi. Đường đường là Chủ tịch Lôi thị chuyên kinh doanh bất động sản mà nay lại mua công ty đồ chơi, việc này đủ có thể khiến giới truyền thông khiếp đảm, nhưng mọi người cũng có thể lý giải được tâm tình sốt ruột muốn có con của hắn.

Chính như hắn khẳng định, trong tương lai khoảng vài năm nữa sẽ có nhiều con trai, con gái, công ty đồ chơi này chắc chắn phát huy tác dụng.

Ngoại trừ điểm đó ra, hắn cũng lo lắng ngộ nhỡ sinh con gái thì phải làm thế nào để con được vui vẻ. Lôi Dận cho rằng, con gái nên nuông chiều từ bé trong nhà như hoa non trong nhà kính vậy, bởi thế, chẳng những hắn thu mua công ty đồ chơi vì con mà còn mua mấy công ty trang sức dự bị. Có thể thấy, nếu thật sự là con gái thì sẽ trở thành cô búp bê kim cương.

Hẳn là thằng bé rất vui khi nghe thấy âm thanh leng keng, nhất thời liền ngừng khóc, mở to đôi mắt long lanh tò mò nhìn món đồ chơi trong tay Lôi Dận. Túc Kiêu thừa hưởng được đôi mắt độc đáo của Lôi Dận, cũng là màu xanh lục, đôi đồng tử như hồ nước xanh trong, phiếm một vẻ tinh anh.

Thấy nó dừng khóc, Lôi Dận rất vui sướng, không ngừng dùng đồ chơi để trêu đùa nó. Nhìn hắn bây giờ đúng như một người đàn ông của gia đình, chứ chẳng còn thấy hình ảnh vị Chủ tịch của Lôi thị và người cầm đầu tổ chức “Ảnh” đâu nữa.

“A a——” Thằng bé cười khanh khách, không biết đang bô bô nói gì với Lôi Dận. Trên mặt nó lại có một đôi má lúm đồng tiền, thực như một con búp bê lai đáng yêu.

“Thấy không này, con anh thích đồ chơi này, nó cười kìa, thằng nhóc cười kìa.” Gương mặt Lôi Dận ánh lên vẻ kiêu hãnh, như thể trên đời này không có gì sánh bằng nụ cười của con.

“Dận, Kiêu nhi đang ngủ ngon giấc, sao anh phải đánh thức nó dậy chứ, đáng ghét.” Mạch Khê nhịn cười, cố ý quở trách hắn.

“Đến tối anh lại ru nó ngủ, cả ngày hôm nay anh nhớ nó muốn chết đi được.” Lôi Dận tỏ rõ tâm tình của người làm cha, đầy vui mừng nhìn đứa con trong lòng.

Mạch Khê lắc đầu, ngày nào cũng như vậy——Hẳn là cả Lôi thị đã quen với hành vi này từ vị Chủ tịch của họ rồi.

Huân Y đứng một bên nhìn cảnh gia đình họ hạnh phúc, bên môi phiếm ý cười, sự hâm mộ sinh ra từ tận đáy lòng. Lại cảm giác toàn thân nóng ran, như là có một ánh nhìn chăm chú hướng về mình, cô lơ đãng ngẩng đầu thì mới thấy sau Lôi Dận còn có một người đàn ông. Hắn đứng cách đó không xa, mặc âu phục, đi giày da, vẫn bộ dáng trầm ổn bình tĩnh. Nhưng cặp mắt đen láy kia thì không hề nhìn về phía ba người nhà Lôi Dận, mà là nhìn chằm chằm vào cô.

Thật lâu——

Hai ánh mắt chạm vào nhau, không thể rời đi được, cũng không cách nào trốn tránh——như thể thời gian hay không gian không hề thay đổi, ánh nhìn đó mang theo nỗi tương tư cùng tình cảm sâu đậm.

Mạch Khê thu hết điều này vào mắt, âm thầm kéo kéo góc áo Lôi Dận. Lôi Dận ngẩng đầu nhìn hai người kia, cười cười rồi cố ý lớn tiếng nói——

“Khê nhi, hôm nay Huân Y vừa đến, em đã chuẩn bị phòng cho khách chưa?”

Hai người bị tiếng nói bất thình lình này làm cho giật mình, vội vàng tránh ánh mắt của nhau. Có điều, vẻ mặt cả hai nhìn qua đều có nét xấu hổ.

Mạch Khê nghe thấy vậy thì phối hợp, nói: “Phòng cho khách đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng mà phải trách anh đó, đang yên đang lành lại muốn sơn sửa lại. Hiện giờ phòng cho khách còn sơ sài quá, quan trọng hơn là mùi sơn vẫn chưa đi hết. Tuy nói là loại sơn không gây hại cho môi trường nhưng em vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Huân Y.”

“Mạch Khê——” Huân Y vừa nghe thấy thế đã vội vàng nói: “Em ở khách sạn là được rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.”

“Ở khách sạn? Sao làm thế được, em là khách do chị mời đến, để em ở lại khách sạn chị rất lo lắng.” Mạch Khê lập tức nói.

Lôi Dận đứng một bên cũng lên tiếng hùa theo, “Huân Y đừng ở khách sạn, nếu không Mạch Khê sẽ sốt ruột đến không ngủ được mất.”

“Em cũng không phải trẻ con, em có thể ở lại khách sạn của Lôi thị mà, như vậy là an toàn rồi.”

“Không nên, không nên, tóm lại là em ở bên ngoài chị rất lo. Như vậy đi, chị sẽ bảo người làm đến dọn dẹp, chuẩn bị một phòng khác cho em.” Mạch Khê kiên quyết.

“Mạch Khê——”

“Huân Y có thể ở nhà tôi.” Phí Dạn vốn đang yên lặng cũng đã lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe.

Huân Y sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Mạch Khê cùng Lôi Dận nhìn nhau, lại tủm tỉm cười.

“Để Huân Y ở nhà anh? Phí Dạ, tôi không nghe nhầm chứ? Anh là đàn ông, một cô gái ở nhà anh thì không tiện cho lắm?” Mạch Khê cố ý hỏi.

“Không đâu. Phòng cho khách ở Lôi gia còn phải sửa một thời gian nữa, Huân Y có thể ở tạm chỗ tôi cũng được.” Phí Dạ nhẹ nhàng nói.

Mạch Khê liếc mắt nhìn lén Huân Y, thấy gương mặt cô đỏ bừng lên thì không khỏi cười trộm.

Lôi Dận nhếch môi một cái, lại ra vẻ vô tình nói, “Phí Dạ, tôi quen cậu bao nhiêu năm như vậy nhưng hình như chưa thấy cậu đưa người phụ nữ nào đến nhà cậu cả.”

Sắc mặt Phí Dạ hiện vẻ xấu hổ, cũng không đáp lại nữa.

“Được rồi, được rồi, nếu Phí Dạ đã lên tiếng thì——Huân Y, em cứ ở tạm nhà Phí Dạ đi.” Mạch Khê vội vàng kéo Huân Y lại, cười híp mắt, nói: “Dù sao khoảng thời gian này em cũng được nghỉ, tha hồ mà đi ngắm cảnh. Có Phí Dạ ở cạnh em thì chị yên tâm rồi.”

“Hả?” Huân Y kinh ngạc.

“Đây là lần đầu tiên em đến Mỹ, đương nhiên là phải đi chơi đây đó rồi. Chị còn có thằng bé con, không tiện đi, em chỉ có thể đi cùng Phí Dạ thôi.” Mạch Khê nói xong lại cố ý nhìn Lôi Dận rồi hỏi——

“Chồng ơi, thời gian này Phí Dạ có bận nhiều việc không anh?”

Lôi Dận lập tức nói: “Không có, tất cả công việc hiện tại đều suôn sẻ, không cần quan tâm quá nhiều.”

Mạch Khê cười cười, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Phí Dạ, thời gian này anh có phải sắp xếp việc gì khác không?”

“Không có. ” Phí Dạ trả lời.

“Vậy thì giao Huân Y cho anh đấy. Anh phải dẫn con bé đi chơi, thăm thú vài nơi, đây là kỳ nghỉ cuối cùng của con bé đấy.” Mạch Khê dặn dò.

“Được, tiểu thư Mạch Khê.” Hắn cung kính trả lời, xưng hô vẫn có phần xa cách.

Mạch Khê cười, đẩy Huân Y vào lòng Phí Dạ——

| 13 | Vào ở nhà Phí Dạ (1)

“Hận nữa, hận nữa đi, dù cô có hận tôi thật nhiều cũng không sao hết! Nào nào Kyoko, hãy nghĩ về tôi đi!”, Shoutarou – Skipbeat.

[…]

Bữa tối thịnh soạn xong, Huân Y theo Phí Dạ rời đi.

Mạch Khê nằm trong lòng Lôi Dận, ngoan ngoãn như con cừu con. Ngẫm lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lôi Dận nâng khuôn mặt cô lên——

“Ngây ngô cười cái gì vậy?” Đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu.

Mạch Khê xoay người, hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đảo đảo, “Chồng này, anh nói xem, có phải Phí Dạ yêu Huân Y không?”

“Có phải hay không thì loại chuyện này anh cũng không nói rõ được.” Lôi Dận biết cô bắt đầu giở trò tinh quái, cũng mười phần nhẫn nại đùa giỡn với cô.

“Em thấy, trăm phần trăm là động lòng rồi.” Mạch Khê tràn đầy tự tin, “Anh nghĩ xem nha, sau lúc Phí Dạ trở về từ Provence thì như người mất hồn đó. Hôm nay, lúc nhìn thấy Huân Y, ánh mắt anh ấy hoàn toàn thay đổi, lại còn chủ động để Huân Y đến nhà anh ấy. Nếu không phải động lòng thì còn là cái gì nữa. Hơn nữa, em cũng biết con bé Huân Y rất thích Phí Dạ á.”

“Em đó, quan tâm quá mức.” Lôi Dận đưa tay nhéo mũi cô một cái. Tuy rằng đều đã làm cha mẹ nhưng hắn vẫn cưng chiều cô như ngày nào, còn có sự yêu thương như đối với một đứa trẻ vậy.

“Chỉ sợ là em ghép nhầm đôi uyên ương thôi. Nếu hai người đó không đến được với nhau thì tất cả những gì em làm hôm nay chỉ là uổng công.”

“Sao không thể đến với nhau? Trừ phi Phí Dạ thật sự không yêu Huân Y.” Mạch Khê phản đối.

Lôi Dận cười cười, ôm chặt cô vào lòng——

“Anh hỏi em, Huân Y bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám tuổi.”

“Còn Phí Dạ?”

“À——nếu nhớ không lầm thì là ba mươi ba.”

Lôi Dận gật đầu, “Đây chính là vấn đề, trong lòng Phí Dạ có điểm cố kỵ.”

“Ý anh nói là chênh lệch tuổi tác?” Mạch Khê buồn cười nhìn Lôi Dận, “Cho dù thế thì sao chứ? Anh với em cũng chênh nhau đến hơn mười tuổi đó, có sao đâu.”

Lôi Dận hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi cúi đầu nói nhỏ, “Em đúng là ‘đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng’. Em cho là kém mười mấy tuổi không tính là gì sao? Em có biết anh yêu em vô cùng áp lực không? Em trẻ tuổi, xinh đẹp, qua vài năm, khi anh đã là một ông già thì em vẫn còn trẻ đẹp. Nếu anh chết, ai có thể chăm sóc tiếp cho em đây? Tâm tư Phí Dạ anh có thể hiểu được. Tính cách cậu ấy luôn trầm ổn, bình tĩnh, nhưng càng là đàn ông có tính cách này thì càng không dám mạo hiểm. Ngẫm lại xem, năm nay Huân Y mới mười tám tuổi, cô ấy vẫn còn là một cô bé, hiểu được thế nào là tình yêu sao? Hoặc là, cô ấy đối với Phí Dạ chỉ là tình cảm nhất thời, đến khi cô ấy gặp được người đàn ông mình thực sự yêu, vậy phải làm sao? Nếu Phí Dạ đã thực sự yêu Huân Y thì người đi cùng suốt cuộc đời cậu ấy sẽ là Huân Y. Anh rất hiểu Phí Dạ, cậu ấy cũng giống anh, hoặc là không yêu, hoặc là phải bên nhau trọn đời. Cậu ấy có thể trao cho Huân Y hứa hẹn một đời, nhưng lại không thể khẳng định mình là người đàn ông Huân Y muốn.”

Mạch Khê nghe xong, thật sự khó hiểu, “Đàn ông các anh sao lại suy nghĩ như vậy? Huân Y đã lớn rồi, con bé biết chính mình muốn gì. Nếu Phí Dạ thật sự nghĩ như anh nói, chẳng phải là anh ấy sẽ bỏ qua một người con gái anh ấy yêu sao? Sao anh ấy không nghĩ lại, người đàn ông Huân Y muốn chính là anh ấy?”

“Vợ ơi, anh chỉ phát biểu một chút ý kiến cá nhân thôi. Đương nhiên, tất cả là anh suy đoán mà thôi. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Phí Dạ, chúng ta không tiện tham dự vào nhiều. Hôm nay anh đã diễn trò đủ rồi, phối hợp cùng em để Huân Y vào nhà Phí Dạ, vậy còn không được sao?” Lôi Dận cười.

“Ài——Em chỉ là không muốn nhìn thấy một đôi yêu nhau mà lại lãng phí mà thôi.” Mạch Khê bất đắc dĩ thở nhẹ một tiếng, dựa người vào lòng Lôi Dận.

“Nếu có duyên, hai người đương nhiên sẽ đến với nhau, đừng lo lắng quá.” Lôi Dận nhẹ giọng an ủi cô, cùng lúc đó, gương mặt tuấn tú cúi xuống, áp lên má cô, đôi môi mỏng lại từ từ di chuyển đến vành tai nhạy cảm của cô.

Động tác của hắn đưa tới ý cười cho Mạch Khê, cảm giác ngứa ngáy khiến cô không ngừng trốn tránh——

“Em cảm thấy Phí Dạ nhất định còn có chuyện khác không thông được, nếu không anh ấy nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Em cảm giác, anh ấy có điều khó nói.”

Lôi Dận nghe vậy thì dừng lại động tác, đôi mắt thâm trầm thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm, lại có chút hoảng hốt. Ngay sau đó, hắn hơi nhếch môi——

“Yên tâm đi, nếu hai người họ thật lòng yêu nhau, nhất định sẽ bên nhau.”

Mạch Khê nở nụ cười, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của cô liền bị Lôi Dận hôn lên——

“Dận——” Cô thẹn thùng đặt tay trong lồng ngực rắn chắc của hắn, sắc mặt ửng đỏ, đợi hắn buông môi cô ra, cô mới vừa thở gấp vừa nói: “Không đùa nữa, em muốn đi xem con thế nào.”

“Không có cơ hội đâu, sáng nay anh sang phòng con, đã chứng kiến cảnh mẹ như một tên trộm mà bế con đi rồi, không tới phiên chúng ta bế.” Lôi Dận cười cười.

Mạch Khê khẽ đẩy hắn ra, “Đúng là, nào có ai nói mẹ mình như vậy chứ?”

Đáy mắt Lôi Dận lan tràn vẻ hạnh phúc. Hắn không tiếp tục nói mà đè Mạch Khê xuống, tựa trán lên trán cô, ngữ khí trầm thấp——

“Khê nhi…anh muốn em.”

Khuôn mặt Mạch Khê càng đỏ hơn, “Anh đáng ghét chết đi được, không được.”

Dục vọng như sói tràn lan mãnh liệt trong mắt Lôi Dận, “Cưng à, anh đã hỏi bác sĩ rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể…”

“Anh——háo sắc!” Mạch Khê đánh hắn một cái.

Ý cười bên môi Lôi Dận càng đậm hơn, hắn kéo tay cô trực tiếp chụp lên vật chứa đựng dục vọng đã thức tỉnh của mình, sức nóng của nó gần như muốn thiêu đốt da thịt cô vậy——

“Anh không háo sắc, sao có thể nhiều con nhiều cháu hả?”

“Anh xem em là cái gì chứ?” Mạch Khê bất mãn kháng nghị.

“Là vợ của anh——Người phụ nữ khác không có tư cách mang thai con anh!” Lôi Dận vẫn giữ nguyên vẻ ngang ngược chiếm hữu, cười cười rồi hôn cô.

“Anh điên rồi, đây là phòng khách mà.” Mạch Khê thấp giọng kêu lên.

“Chúng ta——” Lôi Dận cười với vẻ đen tối không chịu nổi, “——Trở về phòng!” Nói xong, hắn bế cô lên, sải bước về phía cầu thang——

“Dận, anh thả em xuống đi, đáng ghét——”

“Ha ha——”

Bóng dáng hạnh phúc của hai người dần khuất dưới ánh đèn.

————————————

Ở một nơi khác trong khu đô thị phồn hoa.

Chiếc xe màu tối chạy qua khu phố sầm uất rồi rẽ vào khu nhà của người giàu có. Trên đường thực vắng vẻ, trước sau không thấy một chiếc xe nào. Ngọn đèn đường cao vút chiếu sáng đến mấy ngôi biệt thự xa xa, phô bày một cuộc sống cực kỳ sang quý.

Huân Y ngồi ở ghế phụ, không nói tiếng nào. Cô cố ý dựa đầu vào cửa kính để ngắm cảnh bên ngoài, nhưng tim lại đập thình thịch không ngừng. Từ lúc cô lên sẽ, cùng Phí Dạ trong một không gian, tâm tình cô lại nhảy nhót điên cuồng, không thể nào tỉnh táo lại được.

oOo

| 13 | Vào ở nhà Phí Dạ (2)

Loại cảm giác này khiến Huân Y rất khó chịu. Bề ngoài thì cô đang ngắm phong cảnh, nhưng trên thực tế cô lại đang thầm cầu nguyện trong bóng tối——Trời ạ, tim đập bình thường đi nào, tiếng đập này khiến người khác cũng có thể nghe được——

Trong xe cực kỳ im lặng, Phí Dạ không nói gì cũng không bật nhạc, chỉ nghiêm túc lái xe. Bàn tay nắm chặt lấy vô lăng như đang nắm sinh mệnh người khác vậy.

Chỉ có âm thanh của xe chạy——

Một lúc lâu sau——

“À…chuyện kia, thật ra anh không cần đưa em đi chơi đâu, anh bận rộn như vậy, công việc quan trọng hơn.” Huân Y thật sự không chịu nổi loại không khí im lặng này, quay đầu lại nhìn hắn, cô nhẹ giọng nói đánh vỡ sự yên tĩnh.

Phí Dạ vẫn không nói câu nào, đôi mắt sâu không hề chớp mà nhìn chằm chằm về con đường phía trước, sau đó hắn đánh tay lái rẽ vào một hướng khác——

Huân Y cụp mắt, cắn chặt môi. Sự trầm mặc này của Phí Dạ khiến cô càng thấy không tự nhiên, chẳng lẽ——Cô khiến hắn ghét sao? Nếu không thích cô thì cũng đừng im im như vậy chứ, cứ mời cô xuống xe là được rồi, cần gì phải đưa cô về nhà?

“Anh, anh không phải khó xử đâu, em ở khách sạn cũng thế thôi, hơn nữa, em cũng không định ở lại Mỹ lâu, chỉ vài ngày mà thôi.”

Lần thứ hai cô lên tiếng, giọng nói có vẻ rầu rĩ.

Phí Dạ quay đầu nhìn cô, lại chỉ hơi nhíu mày mà vẫn không nói câu nào.

Không khí càng có vẻ thêm phần yên lặng, còn yên lặng hơn cả ban đêm, yên lặng như sự chết chóc vậy…

Huân Y không nói thêm gì, nhưng không muốn cứ xấu hổ như vậy. Cô giơ tay ra định ấn nút bật nhạc, còn chưa ấn nút đã nghe thấy một tiếng – “Kítttt——”

Cả người cô lao về phía trước, còn chưa kịp kêu lên đã được hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, giây tiếp theo, hương thơm nam tính quen thuộc vây bọc lấy cô——

Bộ ngực mềm mại của cô trực tiếp dán lên vòm ngực cường tráng của Phí Dạ, vòng eo nhỏ nhắn được đôi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy——Trái tim, trong một khắc này như muốn nhảy vọt ra ngoài!

Huân Y thở gấp, ngực cũng phập phồng lên xuống, lại càng dán chặt hơn vào lồng ngực người đàn ông. Cô có thể cảm nhận được độ rắn chắc của hắn, còn hắn có thể cảm nhận được vẻ mềm mại của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không hề chớp, gần như quên đi tất cả——

Dường như, trong trời đất này cũng chỉ còn lại hai người họ.

Gương mặt cương nghị in sâu trong đôi mắt Huân Y, cô cũng có thể thấy hình ảnh mình trong mắt hắn, có chút kinh hãi, còn có chút——ngượng ngùng.

Cô chỉ cảm thấy như linh hồn mình bị ánh mắt của người đàn ông này hút sâu vào, ánh mắt thâm sâu không thể nhìn thấu đến tận cùng. Cô có chút rầu rĩ, đôi môi anh đào chỉ có thể hé mở mới thở được.

Cô không biết vì sao đột nhiên Phí Dạ lại dừng xe, cũng không biết đến tột cùng trong lòng hắn nghĩ gì, trong lòng cô ngoài sự bối rối vẫn chỉ còn bối rối.

Theo bản năng, cô hơi nhích thân mình ra, lại bị người đàn ông dùng một lực mạnh ôm chặt lấy, khiến cô không thể rời khỏi lồng ngực hắn.

Trong không khí dần nhen nhúm lên một vẻ bất an——

“Anh…”

“Đừng cử động, để cho anh nhìn kỹ em…” Rốt cuộc Phí Dạ cũng lên tiếng, hơi thở cũng nhẹ phả qua má cô, gây cảm giác ngưa ngứa, nhưng, càng khiến cô say hơn chính là lời nói của hắn——

Ngón tay thô ráp nâng lên, dừng trên gò má cô. Ánh sáng của ngọn đèn trong xe tỏa nhẹ lên làn da Huân Y. Cô chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông đang nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt mình, mang theo hơi thở độc hữu của hắn, cùng sự ấm áp tự nhiên. Cô muốn chạy trốn, rồi lại không thể, chỉ biết trầm luân trong sự ôn tồn của hắn.

Người đàn ông này là khắc tinh của cô đúng không? Cho dù bị hắn bỏ rơi nhiều ngày, nhưng chỉ một chút vẻ ân cần của hắn, cô đã như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể khống chế được, phải không?

Cô nhìn hắn, vẻ mông lung dần hóa thành ai oán, khiến người đàn ông đau lòng——

Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt vầng trán trơn bóng của cô, như vẽ theo hàng mày đen, trên sống mũi cao thẳng, rồi sau đó nhẹ nhàng dừng tại đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô. Đôi môi mềm mại như nụ hoa chớm nở khiến đôi mắt hắn càng trở nên thâm trầm, đắm đuối không thể buông tay được——

Dường như có ai đó đang lôi kéo, hắn nhìn cô, rốt cuộc cũng không kiềm lòng được mà cúi đầu, gương mặt cương nghị ôn hòa đi rất nhiều. Môi cùng môi kết hợp, như là một sự giao hòa tự nhiên nhất——

Thân mình nhỏ xinh của Huân Y theo bản năng khẽ run rẩy, lại lập tức bị Phí Dạ ôm chặt vào lòng. Nụ hôn nhẹ nhàng trong nháy mắt hóa thành sự bá chiếm. Sức mạnh trời sinh ở đàn ông chiếm lấy cô. Nụ hôn dịu dàng biến thành cơn đại hồng thủy, không thể vãn hồi được nữa——

Huân Y nhanh chóng bị lạc trong cơn gió lốc này. Cô chỉ cảm thấy trong hơi thở của chính mình lẫn cả hơi thở của Phí Dạ, thậm chí, hơi thở này len vào lục phủ ngũ tạng của cô, khiến mỗi tấc da thịt cô đều nhuốm hương vị của hắn——Thân thể dần mềm nhũn, mất đi sức lực, may mắn là có bàn tay đỡ lấy phía sau, nếu không cô đã gục xuống từ đời nào rồi.

Một hồi lâu sau——Phí Dạ mới lưu luyến rời cánh môi cô ra, tựa trán lên vầng trán cô, trong tiếng nói hắn có chút khàn khàn——

“Trong khoảng thời gian này, em có khỏe không?”

Chỉ là một câu hỏi tự nhiên nhưng lại rõ ràng chứa đầy tình cảm——Đôi mắt Huân Y đỏ lên, cô ngoảnh mặt sang một bên, cắn chặt cánh môi mình.

Sao hắn có thể như vậy? Có khi mãnh liệt, có khi lạnh lùng, rốt cuộc là hắn đang nghĩ điều gì?

Phí Dạ xoay khuôn mặt cô lại, thở nhẹ một tiếng, “Giận anh sao?”

Huân Y không biết nên trả lời hắn thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

“Xin lỗi…” Đáy mắt Phí Dạ dịu đi, hắn cúi đầu kề bên môi cô nói, sau lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vô cùng thâm tình——

Trong lòng Huân Y như nổi lên sóng to gió lớn, ngay cả hơi thở cũng dồn dập, hốc mắt hồng hồng dần bị dòng lệ che kín. Khi đôi môi ấm nóng của người đàn ông dừng trên chóp mũi, cô không kiềm được liền nhẹ giọng hỏi, “Phí Dạ, anh…có nhớ em không?”

Một câu này đột nhiên làm cho bầu không khí ái muội trong xe lạnh đi. Đôi mắt tràn ngập tình cảm của Phí Dạ bỗng dưng khôi phục vẻ bình tĩnh trước giờ, như thể——hắn chưa từng không thể không chế được cảm xúc vậy——

Đáy lòng Huân Y lạnh đi——

Phí Dạ khôi phục bộ dáng vốn có, ngồi thẳng dậy, vuốt phẳng vạt áo sơmi làm nổi bật vẻ lạnh lùng nơi hắn. Hắn lại cầm tay lái, không hề nhìn Huân Y mà chỉ thản nhiên nói, “Không còn sớm nữa, đêm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai em muốn đi đâu chơi thì nói cho anh biết.”

Huân Y không thể tin mà nhìn hắn——

Tại sao có thể như vậy? Cô chỉ nói có một câu mà thôi, sao không khí lại thành ra như thế này?

Cô không nghĩ ra.

Thật sự, không nghĩ ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.