| 5 | Nhà có đàn ông quyến rũ (1)
“Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ! Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh.”, Nobita – Doraemon.
[…]
Dưới thân, Huân Y lơ đãng ‘ưm’ một tiếng. Một tiếng kêu khe khẽ khiến Phí Dạ không tự chủ được mà mỉm cười. Cô bé vẫn mãi là cô bé, lúc ngủ
cũng chẳng đề phòng gì. Phí Dạ thở nhẹ một tiếng rồi thay cô kéo tấm
chăn lên, thấy đôi mày đen của cô hơi nhíu lại, hẳn là đang nằm mơ nên
hắn nâng tay khẽ vuốt chỗ ấn đường của cô.
“A…” Trong lúc ngủ mơ, Huân Y có chút không an phận, lại có lẽ là bởi hơi thở đàn ông xa lạ trong phòng nên mí mắt cô run run, đôi mắt hé mở
ra.
Phí Dạ sửng sốt, trong lòng không khỏi chán nản vì đã đánh thức cô
dậy. Hắn vừa muốn thu bàn tay về thì đột nhiên thấy Huân Y ngồi dậy, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, bộ dáng như một con thú nhỏ nép vào
lòng hắn.
“Huân Y…” Kỳ thật, Phí Dạ muốn giải thích với cô, cũng muốn nói nguyên nhân hắn vào phòng, nhưng——
Huân Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi má lúm đồng tiền khẽ gợn.
Ánh nắng nhẹ chiếu lên hai má cô khiến làn da càng thêm trắng mịn, lại
có vẻ yếu ớt. Đôi mắt Phí Dạ nhìn chăm chú vào nụ cười rực rỡ của cô,
sâu trong đáy lòng lại nổi lên một cảm giác khó hiểu.
“Phí Dạ…” Huân Y cúi đầu gọi tên hắn, ngây ngô cười, thật sự trông
giống một cô nhỏ vừa say rượu. Đang lúc Phí Dạ thất thần không biết làm
thế nào thì cô đã chủ động ngửa mặt lên, rồi——“Chụt!” – một cái hôn lên
mặt hắn, sau đó lại tựa đầu vào ngực hắn.
Phí Dạ như cảm thấy hương thơm nữ tính xộc thẳng vào mũi, mang theo
hương nước hoa oải hương dịu nhẹ, vô cùng dễ chịu. Nụ hôn mềm mại đặt
lên má hắn khiến hắn có chút run rẩy. Hắn có đôi chút không muốn làm rõ
tình huống này, hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi đến mức hét ầm lên, có
điều——
Bàn tay không nhịn được liền nâng lên, nắm lấy hai vai cô. Thấy cô
vẫn tựa vào ngực mình, hắn hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng, khuôn mặt
cương nghị khẽ áp vào mái tóc mềm mượt của cô, thậm chí hắn có thể cảm
nhận được hương thơm ngát. Hắn không khỏi bật cười, cô đúng là người đến một chút phòng bị cũng không có. Chẳng lẽ không biết đàn ông nguy hiểm
đến mức nào sao? Nhất là đối với những cô bé như cô, đàn ông sẽ trở nên
như thợ săn mà vồ lấy vậy.
“Huân Y, tôi cũng không cố ý xông vào…” Hắn nói ra có chút khó khăn.
Không biết cô có tin hay không, tóm lại là cần phải giải thích với cô
mới được, “Là do mèo của cô…”
Nói như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói tiếp được. Bất luận
là ai thì cũng đều không tin hắn chỉ vì một con mèo mà xông vào phòng.
Người con gái trong lòng vẫn lặng yên, ngoan ngoãn.
Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, “Tôi biết chắc chắn là cô không tin, nhưng mà tôi…”
Tiếng hít thở đều đều vang lên, âm thanh rất nhỏ, vừa nghe đã biết là cô ngủ rất say…
Phí Dạ ngạc nhiên——
Lại nhìn Huân Y trong lòng, đúng là đang ngủ như chết!
Trong lúc nhất thời, đầu óc hắn ong lên. Vừa rồi không phải là đã
tỉnh sao? Trong tình huống như thế này mà cô lại có thể bình yên vào
giấc ngủ hay sao? Còn nữa——Vừa rồi rõ ràng là cô đã hôn hắn. Chẳng
lẽ——đều là nằm mơ?
Nhìn thấy Huân Y ngủ với dáng vẻ vô ưu vô lo, thật sự khiến Phí Dạ dở khóc dở cười.
————————————
Trên băng ghế trong trang trại, Huân Y vẫn đang cầm một quyển sách
rất dày, miệng cắn cắn cái bút, đôi mày nhíu chặt lại. Qua một hồi lâu,
rốt cuộc cô cũng tuyệt vọng mà hừ lên một tiếng rồi gấp sách lại. Chợt
nghe bên tai có tiếng nói đàn ông thật trầm thấp——
“Cô làm ra đáp án sai, cho nên càng xem càng không hiểu.”
Huân Y bị tiếng nói đột ngột này làm cho hoảng sợ, theo phản xạ liền
quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt trầm ổn kia dưới ánh mặt trời, tim cô “thình thịch” một tiếng.
“Anh, sao anh xuất hiện như quỷ thế hả?”
Phí Dạ nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, “Là tại cô đọc sách hăng say quá, nên không nghe thấy tiếng bước chân tôi thôi.”
“Anh đứng phía sau tôi bao lâu rồi?” Huân Y cảnh giác hỏi. Trời ạ,
không phải là mấy trò hề đau khổ của mình lại bị hắn thấy được chứ hả?
Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Phí Dạ thản nhiên nhếch môi,
“Không nhanh không chậm, đủ để tôi xem hết nội dung chương này.” Nói
xong, hắn duỗi tay ra lấy quyển sách trên tay Huân Y.
Huân Y thầm kêu rên một tiếng, “Khiếp quá——”
Cô trộm nhìn hắn. Hắn đang tập trung tinh thần xem nội dung trong
cuốn sách. Ánh dương tô điểm lên gương mặt cương nghị của hắn, lại có vẻ mị hoặc, nam tính. Đáy lòng Huân Y nổi lên nỗi rung động quen thuộc,
bất giác lại nhớ đến giấc mơ lúc trước…Cô mơ thấy mình gặp mãng xà trong rừng. Đúng lúc cô tuyệt vọng thì Phí Dạ xuất hiện. Dĩ nhiên, phía sau
hắn là ánh mặt trời rực rỡ làm cho bóng dáng hắn càng cao lớn hơn, ngay
cả con mãng xà nhìn thấy cũng phải sợ đến mức quay đầu bỏ đi.
Trong giấc mơ, bên môi Phí Dạ vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng. Hắn không nói gì, chỉ bế cô ra khỏi cánh rừng rậm. Trong mơ, cô thấy tim mình đập cực nhanh. Khi hắn vừa cúi đầu xuống, cô đã không kiềm lòng được mà ôm
lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn lên má hắn——
Giấc mơ này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức——khi tỉnh lại, dường như cô còn có thể cảm nhận thấy hơi thở của hắn, là hơi thở nam tính,
là hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn——
Giờ phút này, nhìn hắn, Huân Y bỗng như bị lạc mất hồn phách. Người
đàn ông này thật đẹp trai, nhất là vào thời điểm tập trung tinh thần lại càng thêm mê người——
Nếu, có thể thật sự hôn hắn…
“Tất cả đáp án của cô đều sai.” Phí Dạ xem xét rất cẩn thận, lại nhìn thoáng qua bìa sách rồi hắn nhíu mày nhìn cô, thấy cô đang ngắm mình
với ánh mắt mê ly, hắn khó hiểu mà hỏi một câu, “Cô muốn học nghiên cứu
sinh?”
“Không cần xem nữa.” Lúc này Huân Y mới từ trong mộng bước ra, đỏ
bừng mặt mà cướp lại quyển sách, nhanh chóng ổn định tâm tình đang bối
rối rồi rầu rĩ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chuẩn bị học nghiên cứu
sinh. Nhưng ai biết là tiếng Anh lại làm khó tôi đến vậy, ai biết là
muốn xin học nghiên cứu sinh ở Havard lại khó đến thế chứ! Tôi là người
Pháp, sao cứ nhất định phải học tiếng Anh?”
Phí Dạ nhìn khuôn mặt nghẹn hồng của cô thì cười cười, “Tôi nghĩ,
Pháp cũng là nước phát triển, giao lưu quốc tế, học tiếng Anh cũng là
chuyện bình thường, nhất là ở Provence này.”
“Học đương nhiên là không thành vấn đề, tôi cũng là người chăm học
mà. Nhưng anh xem, xin học nghiên cứu sinh cũng phải viết đề tài bằng
tiếng Anh, như thế có khác gì khiến người ngoại quốc càng phải lo lắng
hơn?” Bất giác, Huân Y lại ngồi than vãn trước mặt Phí Dạ, giọng nói
nghe ra có điểm oán trách.
Dường như Phí Dạ bị dáng điệu này của cô làm cho buồn cười, hắn nhếch môi, giọng nói bình tĩnh, “Xem ra thành tích của cô không tồi, nếu
không đã không thể theo học ở Havard. Ngôn ngữ chỉ là một loại hoàn
cảnh, không có gì mà khó cả.”
Huân Y nhìn hắn, dường như lại nhớ tới điều gì đó, liền ôm lấy cánh tay hắn.
“Suýt chút nữa thì tôi quên mất, anh là người Mỹ.”
Phí Dạ nhún nhún vai, “Nói đúng ra, tôi là con lai.” Cha hắn là người Mỹ, mẹ lại là người Hàn Quốc, đúng lý mà nói, hắn không phải có huyết
thống da trắng hoàn toàn.
oOo
| 5 | Nhà có đàn ông quyến rũ (2)
Huân Y có chút kinh ngạc, cũng hiểu bản thân mình vừa hỏi một vấn đề
thật ngớ ngẩn nên nuốt nước miếng, “Tôi nghe Mạch Khê nói anh tốt nghiệp đại học Havard.”
Phí Dạ gật đầu.
“Còn nghe nói…bằng cấp của anh rất cao.”
Phí Dạ nhìn cô, lãnh đạm nói: “Nếu tiến sĩ là cao thì cứ cho là như
thế đi.” Có trời mới biết, loại bằng cấp này đối với hắn chả có gì to
tát cả.
Nào ngờ, Huân Y vừa nghe thấy vậy thì hét lên một tiếng, hai bàn tay ôm chặt lấy hai má hắn——
“Anh còn trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ? Trời ạ, anh đi học không cần thời gian sao?”
Phí Dạ cảm nhận được sự mềm mại bên gò má, giống như sáng sớm nay
vậy, ánh mắt không khỏi nóng lên, “Cô bé, tôi năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi, so với tuổi cô thì cô có thể gọi tôi là chú đấy.”
“Chú? Đừng nhé! Xưng hô thật khó nghe.” Huân Y cười khẽ rồi liếc hắn
một cái, đôi đồng tử đảo tròn, “Nhưng mà, anh lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, đáng lý cũng nên giúp đỡ tôi mới đúng.”
Phí Dạ là người thông minh, có lẽ đối với chuyện tình cảm nam nữ hắn
có vẻ chậm chạp nhưng chuyện nhìn thấu lòng người thì vẫn rất giỏi.
“Cô hỏi tôi như vậy, chắc là có liên quan đến chuyện học của cô rồi.”
Huân Y bày ra vẻ mặt tán thưởng, “Đúng đúng, tôi phát hiện ra, nói
chuyện với đàn ông có chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao rất thoải mái. Ngài Phí Dạ, anh đúng là con giun trong bụng tôi, à, không, ý tôi là…”
“Được rồi, nói đi, muốn tôi giúp cô thế nào đây?” Phí Dạ thấy cô đang suy nghĩ từ để ca ngợi thì không nhịn cười được, nhẹ giọng nói.
Huân Y càng cao hứng, “Làm thầy phụ đạo cho tôi đi. Anh thông mình
như vậy, mà lại từng học ở Havard, có anh, tôi nhất định không gặp vấn
đề gì nữa.”
Phí Dạ thấy bộ dáng của cô thì nghi hoặc hỏi, “Trên thế giới nhiều
trường tốt, ở Pháp cũng rất tốt, vì sao lại phải chọn Havard?”
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng ánh mắt Huân Y dần ảm đạm, bàn tay cũng chậm rãi buông thõng xuống——
Vẻ mặt này in trong mắt Phí Dạ, không biết vì sao, trái tim hắn bỗng lặng đi.
“Thật ra…” Đúng lúc Phí Dạ nghĩ rằng cô sẽ không trả lời thì tiếng
nói nhẹ nhàng vang lên, có chút đáng thương, “Đại học Havard vẫn là
nguyện vọng của ba mẹ tôi. Lúc trước họ cũng rất muốn đến Havard học
nhưng sau lại bị bỏ lỡ. Đến lúc tôi lớn lên một chút, họ đã dồn kỳ vọng
đó lên tôi, nhưng họ còn không đợi đến khi thấy tôi học đại học thì đã…”
Lời nói tiếp theo, nếu cô không nói thì Phí Dạ cũng hiểu được. Thực
tế, chuyện thân thế của cô, hắn đã nghe Mạch Khê kể qua. Một cô gái mười tám tuổi, một mình sống ở đây, nói như vậy hẳn là muốn lưu giữ hồi ức
về cha mẹ.
Nỗi đau trong mắt cô khiến tim hắn khẽ nhói, hai cánh tay rắn chắc
không thể khống chế mà nhẹ ôm lấy cô, vỗ vỗ bả vai an ủi cô. Hắn luôn là một người đàn ông ít lời, càng không biết phải an ủi một cô gái như thế nào. Có lẽ, không nói gì lại là cách tốt nhất.
Có điều——cô gái này đúng là đã gợi lên cảm giác muốn bảo vệ trong hắn.
Huân Y rúc vào lòng hắn, chóp mũi ê ẩm, nhưng cô không hề khóc. Cô có thể cảm nhận được sự an ủi của Phí Dạ. Giờ phút này, cô mới phát hiện
ra, lồng ngực người đàn ông này thật rộng, gần như có thể chôn vùi cô.
Một cảm giác an toàn dần nảy sinh trong cô, hai cánh tay nhỏ cũng ôm lấy hông hắn. Nỗi xót xa trong lòng giờ này cũng dần được thay thế bởi sự
ngượng ngùng, ngọt ngào.
“Nhiều năm qua, đều là cô tự chăm sóc mình sao?” Tiếng nói trầm thấp
của Phí Dạ từ lồng ngực truyền vào tai Huân Y lại tràn ngập từ tính.
Huân Y cắn cắn môi, rồi ngẩng đầu, má lúm đồng tiền lại nở rộ——
“Còn có ông Cather mà, ông rất quan tâm đến tôi. Tôi còn có rất nhiều bạn tốt, không hề cô độc chút nào.”
Khuôn mặt Phí Dạ cách cô rất gần, gần đến nỗi hắn có thể nhìn rõ vẻ
kiên cường trong hai mắt cô, đáy lòng bỗng dưng lại sinh ra sự rung động khó tả. Thế nhưng hắn không biết rằng, tư thế của hai người có bao
nhiêu phần mờ ám.
“Cô nói cô cần tiền, là có liên quan đến chuyện đi học hả?”
Huân Y gật đầu, “Thật ra tôi lo lắng rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như
dựa theo thành tích của tôi bây giờ thì cần có thầy phụ đạo. Ngoài ra,
khi đi học thì lại phát sinh đủ thứ tiền, tiền nhà trọ, tiền ăn. Học
bổng ở Havard xin khó như vậy, ngộ nhỡ không xin được thì sao? Tôi không muốn để ông Cather biết, cũng không muốn ông bỏ tiền túi ra cho tôi.
Tuy rằng hiện tại rượu trang hoạt động rất hiệu quả, cũng có lợi nhuận,
nhưng ông Cather cũng phải lao động vất vả mới có được. Anh cũng biết,
hôm lễ cưới Mạch Khê, tôi thật sự rất muốn tới, nhưng kỳ thi gần đến
rồi, một khi tôi đi, chắc chắn sẽ thất bại…”
Tuy rằng cô nói ‘đông một câu, tây một câu’ nhưng Phí Dạ có thể hiểu
được ý trong lời nói của cô, cũng đã hiểu rõ được nguyên nhân cô không
ngừng dọa dẫm hắn, còn cả nguyên nhân cô uống rượu rồi khóc trong điện
thoại. Cô nhỏ này, hóa ra lại có tâm tư như vậy.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ thuận lợi học nghiên cứu sinh.” Phí Dạ có vẻ rất tự tin.
“Thật sao? Anh tốt quá.” Ánh mắt Huân Y lập tức sáng lên, nhưng rất
nhanh lại tối lại, “Chuyện kia…học phí phụ đạo của anh hẳn là rất cao
nhỉ?”
Phí Dạ vốn muốn đùa cô một chút nhưng nhìn vẻ dè dặt của cô thì cười cười, “Miễn phí còn không được sao?”
Huân Y mừng như điên, chỉ còn thiếu nước ôm lấy mặt hắn cắn cắn vài cái.
“Anh thật đúng là ba phải…” Cô kéo hắn, “Tôi…tôi cũng không thu nhiều tiền của anh như vậy nữa.”
“Được rồi, chỉ cần cô nghe theo lời tôi sai bảo là được rồi.” Tâm
tình Phí Dạ cũng bị lây từ cô, bỗng thấy thật thoải mái, “Nhưng mà cô
phải thay đổi kiểu nói chuyện đi. Từ hôm nay trở đi, tôi không thích
cách nói của cô.”
“Ừm.” Huân Y nghe lời gật đầu, nhìn thấy bộ dáng làm thầy nghiêm nghị của hắn thì sự rung động trong lòng đối với hắn lại thêm cảm giác sùng
kính, “Tôi sẽ nghe lời anh, anh còn ở chỗ này, tôi sẽ cho anh cảm thấy
được phục vụ chu đáo.”
Phí Dạ cười thầm, cúi đầu nói, “Cô nhóc, đừng có nói một đằng làm một nẻo.”
“Á, tôi làm sao vậy?”
Phí Dạ lấy quần áo để một bên lại, giơ lên rồi thản nhiên hỏi, “Đây là cái gì?”
Huân Y lấy lại, nghiêng đầu, “Là quần áo mặc ở nhà. Tôi đã tỉ mỉ lựa
chọn cho anh, này, tôi cũng không lấy tiền của anh đâu đấy. Tuy anh đến
đây làm việc nhưng cũng không thể mặc âu phục, đi giày da đến ruộng hoa, nhất là đến vườn nho. Cho nên tôi đã tốt bụng mua cho anh mấy bộ quần
áo mặc ở nhà.”
“Quần áo mặc ở nhà?” Hôm nay, vừa thấy mấy bộ quần áo này Phí Dạ đã
giật mình. Giờ nhìn lại, chẳng những là màu sắc sặc sỡ, thậm chí bên
trên còn là họa tiết mà mấy cô bé con hay thích. Có nhân vật hoạt hình,
có hình thú con, thậm chí còn có hình kẹo que. Hắn thật khó tưởng tượng
nổi bộ dáng mình khi mặc mấy bộ quần áo này vào, bởi vốn hắn đã không
quen mặc loại quần áo ở nhà rồi.
oOo
| 5 | Nhà có đàn ông quyến rũ (3)
Huân Y thấy thế thì che miệng cười, “Thế này mới thể hiện được sức
sống trẻ trung của anh, nếu không tôi sẽ nghĩ anh đúng là chú tôi đấy.”
Tuy rằng hắn hơn cô hơn chục tuổi nhưng nhìn không hề già chút nào. Có
lẽ đàn ông ba mươi tuổi mới thật sự có sức hút, giống như Phí Dạ vậy,
toàn thân tản ra vẻ mị hoặc, trầm ổn khiến tim người ta phải đập nhanh.
Có hắn bên cạnh, ai cũng cảm thấy an toàn, bởi vì mỗi cử chỉ của hắn đều thể hiện ra vẻ trầm ổn ở một người đàn ông trưởng thành, như thể việc
gì giao vào tay hắn đều không phải lo lắng nữa.
Biểu cảm trên mặt Phí Dạ cực kỳ khó nhìn.
“Yên tâm đi, tôi nói rồi, ở Provence này, anh phải sống thật an nhàn
tự tại.” Huân Y vỗ vỗ vai hắn, vô cùng thích chí, “Nhưng mà, bộ dáng mặc âu phục, đi giày da của anh cũng đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.”
Phí Dạ thấy đáy mắt cô nổi lên ý suy ngẫm liền nhếch môi một cái, đưa cánh tay chống hai bên tay vịn ghế của cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần cô
nhóc cô không giống như nữ háo sắc là được rồi.”
Vẻ tươi cười của Huân Y cứng lại, cô cảnh giác hỏi, “Anh, lời này của anh là có ý gì?”
Phí Dạ đứng dậy, bàn tay xoa xoa đầu cô, “Sáng nay cô làm cái gì mà
không biết sao?” Hắn chỉ hỏi một câu, cũng không nói tiếp đã có chuyện
gì xảy ra, chỉ cười cười rồi đi vào phòng.
Sắc mặt Huân Y dần chuyển thành trắng bệch——
Trời ạ, giấc mơ kia——
Chẳng lẽ, không phải là nằm mơ?
————————————
Huân Y từ thư viện trở về, vừa đến rượu trang Tuffy đã chứng kiến cảnh tượng khiến cô bực bội!
Một đám con gái Pháp nhiệt tình vây lấy Phí Dạ. Thậm chí có cô nàng
còn khoa trương cọ cọ bầu ngực trò trịa lên cánh tay hắn. Mà Phí Dạ, hắn đã cởi bỏ bộ âu phục lạnh lùng, thay bộ quần áo ở nhà mà Huân Y đã
chuẩn bị. Bộ quần áo này coi như là thanh lịch nhất trong mấy bộ kia, cả cây màu trắng, bên trên là hình mèo con.
Ánh mặt trời chiếu lên người Phí Dạ, trông hắn có vẻ khá thư thái. Bộ quần áo này khiến hắn thiếu đi một phần lạnh lùng, mất đi vẻ khí chất
hơn người, nhưng vẻ bình tĩnh trong đáy mắt ít nhiều cũng tạo nên cảm
giác xa cách.
Nhưng, cho dù là thế, cũng không thể che đi sự thu hút đối với đám con gái Pháp này!
Đây là lần đầu tiên Huân Y thấy Phí Dạ mặc loại quần áo này. Cô biết
hắn rất cuốn hút, nhưng chỉ không ngờ, hắn mặc quần áo kiểu này mà cũng
thật bắt mắt.
Bị đám con gái vây lấy, hiển nhiên là Phí Dạ không thoải mái. Hắn
nhíu mày lại, không thương tiếc mà đẩy nhẹ cô gái bên cạnh ra, lại đẩy
tiếp một cô nữa——
Huân Y thật sự không nhịn nổi, chống cái xe đạp màu trắng lại một bên, đùng đùng nổi giận tiến lên phía trước, lớn giọng quát——
“Này, các cô quấn lấy anh ấy làm gì thế hả?”
Những cô nàng này cô đều biết, là đám con gái cùng cô lớn lên, lại là điển hình của loại mê trai. Đàn ông đẹp trai như Phí Dạ đương nhiên
không thể thoát khỏi ánh mắt của mấy cô nàng.
Gần như là vọt nhanh vào trong đám người, thân mình nhỏ xinh của Huân Y đứng che trước Phí Dạ, hai cánh tay giơ ngang sang hai bên. Cô tức
giận trừng mắt với đám con gái cao hơn mình rất nhiều.
“Tôi tưởng là ai cơ đấy. Huân Y à, bọn tôi đang nói chuyện phiếm với
anh Phí Dạ, cô đến làm loạn cái gì cơ chứ? Anh Phí Dạ là khách ở đây,
dân địa phương như chúng tôi phải tiếp đón tận tình mới đúng.”
Mấy cô nàng bất mãn nói, hiển nhiên đối với một Trình Giảo Kim như Huân Y thì cực kỳ chán ghét.
Trình Giảo Kim thường được gắn với những kẻ hay phá bĩnh người khác, chịu lợi chứ không chịu thiệt.
Huân Y cười lạnh, “Hừ, các cô định làm trò quỷ gì tôi còn không biết
sao? Các cô dẹp bỏ ý định đó đi, Phí Dạ là hoa đã có chủ rồi.”
“Hoa đã có chủ? Ha ha, Huân Y, cô cũng thật biết nói đùa. Mà cho dù
có thế thật thì làm sao? Bọn tôi thích anh Phí Dạ, cũng chẳng quan tâm
anh ấy đã có bạn gái nào chưa.”
“Đúng vậy, Huân Y, hơn nữa anh Phí Dạ có bạn gái hay chưa liên quan gì đến cô? Sao cô lại đứng chắn ở đằng trước thế này?”
Theo bản năng Huân Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Phí Dạ, lại thấy
hắn vẫn mang bộ dáng thong dong nhìn cô chằm chằm. Bỗng kinh hãi, cô
ngoảnh đầu lại nhìn đám con gái mê trai trước mặt, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là có liên quan đến tôi! Anh ấy là bạn trai tôi!”
Đám con gái xì xầm, ngay sau đó cười to——
“Này, các cô cười cái gì? Anh ấy đúng là bạn trai của tôi, về sau
không cho phép các cô quấy rối anh ấy nữa.” Huân Y bị mấy cô nàng cười
đến chột dạ, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng gà mẹ che chở gà con mà kiên
cường thét lên.
“Huân Y, tôi thấy là cô tự mình đa tình quá thôi.”
“Đúng vậy, Huân Y, đàn ông vốn thích phụ nữ phong tình. Cô xem cô đi, như là màn hình phẳng, lại thêm cái đầu suy nghĩ như nhóc con, vậy mà
còn muốn quyến rũ đàn ông?”
“Các cô…” Huân Y tức đến biến sắc, “Các cô thật quá đáng, câm miệng lại!”
“Ha ha——”
“Anh Phí Dạ, anh cũng không thích loại con gái này, phải không?” Mấy
cô ả lại dừng tầm mắt trên người Phí Dạ, làm ra vẻ lả lơi mà nhìn hắn.
Phí Dạ thấy Huân Y tức đến run người, không kiềm được mà khẽ cười, nụ cười này có thể nói là làm điên đảo chúng sinh.
“Mọi người——” Hắn nhìn về phía đám con gái, thản nhiên nói, “Tôi đúng là hoa đã có chủ, các cô vẫn nên về đi.” Hắn chưa bao giờ biết, cũng
không bao giờ biết phụ nữ mà điên lên thì cũng y như sói vậy.
Đám con gái cực kỳ thất vọng——
“Anh Phí Dạ à——”
“Mời các cô trở về đi, tôi còn bề bộn nhiều việc.” Phí Dạ lập tức ‘hạ lệnh đuổi khách’, giọng nói điềm tĩnh mà lại lạnh lùng.
Đám con gái này cũng biết điều, chỉ có thể rời đi.
Bạo động qua đi, Huân Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hắn, chanh
chua nói, “Anh còn gây vạ nữa đấy, đã là hoa có chủ, vậy mà vẫn không
kiềm chế nổi.”
Phí Dạ sửng sốt, “Tôi không kiềm chế được thế nào? Tôi cũng không
biết mấy cô đó chui từ đâu ra. Còn nữa——” Hắn tạm dừng, nhìn cô, “Tôi là hoa đã có chủ là do cô nói, tôi chỉ dựa theo lời cô thôi.”
“Ha——” Trong lòng Huân Y khẽ rạo rực, đôi con ngươi đảo quanh, thử
hỏi, “Anh…không phải đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái đấy chứ?”
Phí Dạ nhìn cô một cái, không trả lời mà đi đến cạnh chiếc xe đạp của cô trên bãi cỏ. Tiến lên một đoạn, thấy cô vẫn đứng đó, hắn hạ tầm
mắt——
“Không phải cô muốn về nhà sao? Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Không phải anh bận nhiều việc sao?” Vừa nghe thấy thế, Huân Y liền
hoan hỉ, phấn chấn, hai tay ôm lấy vòng eo hắn rồi ngồi lên sau xe.
Tấm lưng hắn rất rộng, cũng thật mạnh mẽ, chỉ nhìn như vậy thôi cùng
cũng khiến cô xúc động, lại dồn lên cảm giác mê muội. Kỳ thật, cô cũng
có lòng tham——
“Tôi chỉ muốn đuổi khéo mấy cô đó về thôi.” Tiếng nói giàu từ tính
vang lên, phiêu tán trong không khí, lan cùng với mùi oải hương thơm
mát.
“Này, anh vẫn chưa trả lời tôi. Rốt cuộc anh có bạn gái chưa?” Huân Y vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi, trong lòng lại có vẻ bồn chồn, hồi hộp.
| 6 | Tình cảm khác thường (1)
“Trên đời này đúng là có những tội ác không thể tha thứ được, nhưng
tuyệt đối không có loại người không biết yêu thương con người.” – X/1999.
[…]
Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng hoa tím, một người đàn ông cao lớn
đạp xe đạp trắng đèo một cô gái đáng yêu. Cảnh tượng này càng có vẻ gây
sự chú ý hơn.
Huân Y hỏi xong điều thắc mắc trong lòng thì sự hồi hộp dường như lan đến cả đầu ngón tay, theo bản năng tóm lấy áo Phí Dạ. Vì góc độ hẹp nên cô chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn, không thể thấy rõ ánh mắt hắn. Cũng
tốt, nếu không nhất định hắn sẽ nhìn thấy hai má đỏ hồng như táo chín
cây của cô.
Nghe những lời này, tiếng nói thản nhiên của Phí Dạ vang lên…
“Trước kia không có, hiện tại có.”
“Hả?” Trong lòng Huân Y như bị một chùy nện mạnh xuống, bụng bỗng nhiên đau quặn lại——Hắn có bạn gái? Hắn đã có bạn gái?
“Cô ấy——hai người vừa mới bên nhau à? Cô ấy——là ai, tôi có quen
không?” Cô phát hiện ra, thời điểm hỏi những vấn đề này, trong lòng cô
cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác mà cô rõ ràng nhận thấy——ghen tỵ!
Nói thật, cô có chút chút thích hắn, nhất là khi hắn ôm cô vào lòng,
lúc nhẹ giọng an ủi cô. Cảm giác an toàn cùng sự rung động cứ vây lấy
cô. Mỗi tối nhìn thấy ánh đèn tỏa lên bóng dáng hắn, cô lại muốn được
nép vào lòng hắn.
Cô luôn không thích mấy bạn trai cùng lứa tuổi hay vận đồ hiphop,
cũng không thích đàn ông Pháp quá lãng mạn. Cô thích trầm mặc ít nói,
thích trưởng thành trầm tĩnh, thích…
Giờ khắc này, Huân Y mới phát hiện ra, tất cả những tiêu chuẩn cô thích đều là dựa theo Phí Dạ mà liệt kê ra——
Phí Dạ không hề phát hiện được Huân Y phía sau có bao nhiêu bối rối, chỉ hơi ngoảnh mặt lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước——
“Tôi với cô ấy mới quen nhau, cũng chưa lâu lắm, đương nhiên là cô biết, chính là cô.”
Hả?
Huân Y tưởng mình nghe nhầm, trong lòng có đến nửa giây ngưng lại——
“Anh…anh nói gì cơ?”
Phí Dạ rẽ ngoặt một cái, chiếc xe đạp lăn về phía căn nhà nhỏ màu trắng. Hắn thản nhiên nói: “Tôi nói, bạn gái tôi chính là cô.”
Tim Huân Y suýt chút nữa thì nhảy vọt lên, không biết là bởi xe rẽ
đột ngột hay vẫn là bởi lời nói của Phí Dạ. Mặt cô lại càng đỏ hơn, còn
sót chút ý thức nên phản bác, “Ai là bạn gái anh chứ? Sao tôi không biết tôi là bạn gái anh?”
Phí Dạ cúi đầu cười, “Cá mười phần tiền là tôi cũng không biết tôi có bạn gái.”
“Anh——” Rốt cuộc Huân Y cũng nghe ra ý cợt nhả trong lời nói của hắn, tức giận đấm một phát vào sau lưng hắn. Chiếc xe dừng lại trước căn nhà màu trắng, cô đến trước mặt Phí Dạ, đôi mày đen cau lại——
“Này, vừa rồi là tôi muốn tốt cho anh thôi, giờ anh lại phụ lòng tốt của tôi hả?”
Phí Dạ hơi nhíu mày, dắt xe đạp vào bên trong, “Nếu nhớ không lầm, quan hệ này cũng là do cô nghĩ ra.”
Huân Y đỏ bừng mặt, “bịch, bịch, bịch ” – đi đến trước mặt hắn——
“Phí Dạ, anh đang trêu tôi?” Cô giận dỗi nói, “Nếu không phải vừa rồi tôi ra tay giúp anh, hiện giờ anh đã bị đám con gái kia ăn sạch rồi!”
Phí Dạ cúi đầu cười, cũng chưa nói gì, chỉ nhìn cô.
Huân Y bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội hắng giọng——
“Chuyện đó…Mọi việc lần này tôi làm đều là muốn tốt cho anh, anh phải nhớ kỹ, về sau nhìn thấy mấy con bé đó thì tránh đi. Anh không biết lũ
đó nhìn anh với vẻ đói khát như thế nào đâu, nếu không cẩn thận anh thì
bị nuốt chửng đấy!”
Phí Dạ thấy cô nói với một vẻ nghiêm túc thì không khỏi nhếch môi,
“Tôi lại không cho rằng mình có đủ bản lĩnh khiến phụ nữ phải ăn tươi
nuốt sống.”
“Có thể, đương nhiên có thể!” Huân Y không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp
nói: “Nhìn anh cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn có vẻ nam tính…” Nói tới
đây, cô đột nhiên im bặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng bừng lên.
Thấy Phí Dạ có vẻ hứng thú mà nhìn chằm chằm vào mình, cô mất tự
nhiên nói tiếp, “Cho nên anh phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không anh sẽ
tự chuốc họa vào thân đấy, có nghe rõ không?”
“Được.” Phí Dạ trả lời, tiếng nói thực trầm thấp, điềm tĩnh còn mang theo một chút vẻ đắc ý.
Tim Huân Y như đang nhảy nhót, cô không nói thêm gì nữa liền xoay người về phòng——
——————————
Phí Dạ làm đúng như đã hứa, dùng thời gian rảnh để dạy thêm cho Huân
Y, nhất là tiếng Anh, gần như đặt ra yêu cầu rất khắt khe với cô.
Riêng với tiếng Anh, ngay từ đầu Huân Y đã không quen nên ít nhiều có đôi phần phản kháng, có điều dần dần cũng quen được.
Trong khoảng thời gian này, tâm lý Huân Y cũng biến hóa rõ ràng. Cô
vẫn thường bất giác ngơ ngác ngắm Phí Dạ, bất giác nghĩ xem hắn thích ăn gì, thích uống gì, thậm chí có đôi khi còn thừa dịp hắn không có nhà
liền lẻn vào phòng cho khách, xem hắn có quần áo cần giặt hay không.
Kết quả khiến cô thực thất vọng!
Phòng ngủ của Phí Dạ còn sạch sẽ hơn cả phòng cô. Chẳng những ngày
nào chăn gối cũng được gấp gọn gàng, thậm chí cả quần áo thay ra hắn
cũng tự giặt sạch sẽ, khiến cho Huân Y không có lấy một cơ hội nhúng tay vào.
Trong ấn tượng của cô, đàn ông thường lôi thôi luộm thuộm, nhưng Phí
Dạ là ngoại lệ. Thì ra một người đàn ông thành công cũng phải biết tự
chỉnh chu cho cuộc sống của chính mình, đây là điều tối thiểu.
Đêm nay, gió từ từ thổi vào phòng đưa theo mùi hương thơm ngát.
Huân Y đã hái một lẵng hoa đem đặt trong phòng Phí Dạ. Đương nhiên,
cô nói làm như vậy là vì chính mình, vì học phí của mình với Phí Dạ. Nếu tiền học đã không phải trả thì hẳn là cô nên làm chút chuyện gì đó cho
hắn. Với cái cớ này, cô làm chuyện gì cũng xem như danh chính ngôn
thuận.
Trong phòng thoang thoảng hương nam tính thuộc về riêng Phí Dạ. Huân Y có chút say mê, giống như đang được dựa vào lòng hắn vậy.
Ngăn kéo tủ hơi mở ra, bên trong có cái gì đó của Phí Dạ khiến Huân Y có chút tò mò. Đã nhiều ngày như vậy, tuy rằng cô cũng có ra vào phòng
hắn nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ xem hắn thường xuyên dùng gì, mặc gì.
Ngăn kéo hé mở kia như bàn tay dụ hoặc người ta, không ngừng mời gọi cô
tiến lên, lại tiến lên——
Theo bản năng, Huân Y nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Giờ này hẳn là Phí Dạ vẫn chưa về.
Rón ra rón rén trên mặt đất, ý muốn được hiểu hơn về Phí Dạ đã thắng
lý trí. Bàn tay nhẹ nhàng nắm vào tay ngăn kéo, chậm rãi kéo ra——
Ngay sau đó, hai mắt Huân Y trừng lớn.
Tiếng thét thất thanh bị cô nuốt mạnh xuống, đại não trống rỗng không còn gì cả!
Trong ngăn kéo rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật như cô đã tưởng
tượng, chỉ có một thứ, mà một thứ này đủ có thể khiến cô sợ hãi không
thôi!
Là một khẩu súng!
Là một khẩu súng sáng bóng!
Hai mắt Huân Y gần như hoa lên. Đây là súng của Phí Dạ? Ý nghĩ này
vừa lóe lên trong đầu thì cô chợt cảm thấy mình có chút ngốc nghếch!
Không phải của hắn thì còn có thể là của ai! Hắn là nhân vật có bối cảnh xã hội đen, đương nhiên phải mang theo thứ này. Có điều…sao lại để
trong ngăn kéo?
Bàn tay run rẩy cẩn thận cầm lấy khẩu súng——
oOo
| 6 | Tình cảm khác thường (2)
Thì ra, súng thật lại nặng đến vậy——
Huân Y cầm súng trong tay, tò mò nhìn trái nhìn phải. Khẩu súng này
không có đạn sao? Lúc bắn ra sẽ thế nào nhỉ? Có phải giống trong TV, một phát đạn bắn ra là người bị bắn sẽ gục ngay không?
Cô chưa từng cầm một khẩu súng thật bao giờ, mà thật ra ngay cả thấy
cũng chưa từng. Giờ phút này, nhìn khẩu súng trong tay, ngoài tò mò vẫn
là tò mò. Vừa rồi đúng là đã chuyện bé xé ra to, còn giờ thì nỗi sợ hãi
đã bị sự tò mò thay thế.
Ngón tay thon thon cầm lấy súng, vừa muốn nhấn cò——
“Cô đang làm gì đấy?”
Phía sau là giọng nói quen thuộc của Phí Dạ, giọng nói thật trầm thấp dễ nghe!
“A——” Huân Y vốn đã thấp thỏm không yên, nay bị tiếng nói đột ngột
làm cho kinh hãi hét lên. Giây tiếp theo, bàn tay nhỏ nhắn run lên,
những ngón tay đang cầm súng bỗng buông lỏng——
“Cẩn thận!” Đôi mắt Phí Dạ hiện vẻ căng thẳng, hắn dùng tốc độ cực nhanh tiến đến, bàn tay duỗi ra——
Khẩu súng sắp rơi xuống đất nay đã nằm gọn gàng trong lòng bàn tay hắn!
Huân Y hít vào một hơi lạnh, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mặt này. Hắn, tốc độ của hắn, sao mà nhanh vậy?
Phí Dạ vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, cất súng vào ngăn kéo rồi đóng ngăn lại.
“Súng sẽ cướp cò đấy.” Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt Huân Y có phần xấu hổ, nhìn thấy hắn ngồi trên sofa như
chưa có chuyện gì xảy ra, cô mới cẩn thận bước đến, “Cái kia——không phải là tôi cố ý xem, tôi…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giết cô diệt khẩu đâu.” Phí Dạ hiểu lầm ý của cô, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô.
“Không, không, không, tôi không có ý đó.” Huân Y liên tục xua tay,
“Tôi chỉ muốn giải thích với anh một chút, tôi không cố ý xem trộm đồ
đạc của anh.”
Phí Dạ ngẩng đầu nhìn cô, rất lâu sau vẫn không nói gì, trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với sự bối rối của cô.
“Này…tôi, tôi thật sự không cố ý, anh, anh đừng nhìn tôi như vậy…”
Huân Y có chút sợ hãi, lúc này mới nhớ tới thân phận của hắn. Nhiều ngày qua, người đàn ông này tỏ ra rất tao nhã, nhưng dù sao hắn vẫn nguy
hiểm.
Rốt cuộc Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là một câu hỏi nan giải——
“Thật sự là cô không sợ tôi một chút nào sao?” Rất nhiều cô gái sau
khi nhìn thấy súng, phản ứng đầu tiên chính là sợ bị giết chết. Cô thì
trái ngược, lại đi giải thích với hắn một nguyên nhân vốn chẳng quan
trọng gì.
“Sợ, đương nhiên sợ.” Huân Y nói xong, lập tức ngồi xuống cạnh hắn,
“Bộ dáng không nói câu nào vừa rồi của anh thật sự rất đáng sợ. Tôi còn
tưởng anh tức giận khi tôi vào phòng anh cơ đấy, bây giờ anh…không giận
tôi chứ?”
Phí Dạ không nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Cô bé như cô đó, thật chẳng giống người khác gì cả.”
“Hả?” Huân Y khó hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ánh mắt lại lia đến ngăn kéo kia, cô liếm liếm môi, “Cái kia…súng không thôi mà, ha ha.”
“Trong đó có đạn, tôi không muốn cô tự dưng lại bị thương.” Phí Dạ
giải thích hành vi vừa rồi của mình, giọng điệu thản nhiên nhưng lại có
vẻ quan tâm.
Ai ngờ, ánh mắt Huân Y đột nhiên sáng bừng——
“Có đạn, đúng là có đạn, thích chết đi được…” Nói xong, cô kéo cánh
tay Phí Dạ, có vẻ ngây thơ mà nói, “Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy súng thật.”
Phí Dạ hơi nhíu mày, “Nếu có thể, tôi thà để cô không nhìn thấy. Vẫn
là nhờ mấy bộ quần áo cô tặng nên tôi chỉ có thể để súng trong ngăn
kéo.”
“Ha ha, đây là Provence, rất an toàn, anh cũng không cần ngày nào
cũng mang súng bên mình. Chuyện kia——” Đôi đồng tử Huân Y đảo đảo, hấp
háy tinh nghịch——
“Nếu khẩu súng kia được nhàn rỗi, vậy thì sao lại không cho nó thành có công dụng đi?”
Phí Dạ thấy vẻ phấn chấn tinh thần của cô, hơn nữa đáy mắt cô lại lóe ra đôi phần quỷ quái thì dựa người vào sofa, bỗng có hứng thú hỏi, “Cô
muốn cho khẩu súng đó có công dụng thế nào?”
Huân Y cười đến giảo hoạt, càng ghé người vào sát hắn, có phần ranh ma——
“Anh là người thông minh nên tôi sẽ nói thẳng. Chuyện đó…Anh có thể
dạy tôi dùng súng không?” Nói xong, cô cũng hiểu được yêu cầu này hơi
quá đáng. Cô lén đánh giá người đàn ông cao lớn bên cạnh, hai bàn tay
cũng hơi xiết lại.
“Cô muốn học dùng súng?” Phí Dạ khép hờ đôi mắt sắc bén lại, nhìn cô
gái đang dựa vào người mình. Hắn thấy cô hơi cụp mắt xuống, sau đó lại
nâng tầm mắt lên, đến khi nhìn vào ánh mắt hắn thì lại cụp xuống.
“Đúng vậy…” Huân Y nâng tầm mắt, vội cười cười, “Anh dạy tôi đi mà…”
“Một cô gái cầm súng thì còn ra cái dạng gì nữa?” Phí Dạ nhìn vào cặp mắt đang ánh vẻ vui sướng của cô, giọng nói bình tĩnh lộ ra một sự dịu
dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra được.
“Ai nói con gái thì không thể cầm súng?” Huân Y bất mãn kháng nghị
một câu, “Anh ngẫm lại xem nhá, lúc tôi đến trường phải đi qua một đoạn
đường nhỏ rất vắng, cực kỳ không an toàn. Nếu tôi biết dùng súng, như
vậy cũng không có kẻ nào có thể giật tiền hay cướp sắc, như vậy tôi có
thể tự bảo vệ mình.”
“Không cần, tôi có thể bảo vệ cô.” Phí Dạ thản nhiên nói, trong lời nói buột miệng đó có đôi chút ý tứ khiến người khác mơ màng.
“Hả?” Huân Y hơi ngơ ngác, đôi mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Lúc này Phí Dạ mới ý thức được, đôi mắt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, lời nói cũng có vẻ mất tự nhiên——
“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.”
Trong lòng Huân Y hơi nổi lên sự mất mát, cô còn tưởng——
“Nhưng mà…người ta tò mò mà, rất muốn biết cảm giác nổ súng như thế
nào.” Nói xong, cô hạ quyết tâm ôm lấy cánh tay hắn, còn làm nũng như
một cô bé, “Anh dạy tôi đi mà, dạy một chút thôi.”
Phí Dạ nhìn đến bàn tay như ngọc trên cánh tay mình theo bản năng.
Bàn tay trắng mịn của cô hoàn toàn tương phản với làn da ngăm đen của
hắn, nhưng lại có vẻ gì đó thật hòa hợp.
Đôi mắt thâm trầm của hắn hơi hiện lên ý cười nhẹ.
Huân Y thấy hắn không nói gì, còn tưởng hắn không đồng ý, vừa muốn đứng dậy rời đi thì lại nghe thấy hắn nói: “Được.”
Hắn kiệm chữ như vàng nhưng nó lại như ngọn lửa thắp sáng tâm tình
cô, “Thật sao? Tốt quá!” Đôi má lúm đồng tiền hiện lên, lại như làn gió
mát lành phả vào lòng Phí Dạ.
Phí Dạ nhìn cô, khóe môi cũng cong lên, vẻ bình tĩnh nơi đáy mắt cũng được thay bởi ý cười nhẹ nhàng, hắn nói, “Nhưng mà cô phải nghe lời tôi bảo đấy, trong súng có đạn, phải cẩn thận mới được.”
“Ừ!” Huân Y gật đầu lia lịa, sau đó còn trẻ con mà nói, “Phí Dạ, anh là tốt nhất, tôi biết nhất định anh sẽ dạy tôi mà.”
Cảm giác mềm mại trong lòng khiến Phí Dạ nao nao, hắn không nói gì nhưng chỉ nhẹ nhàng cười.
Nụ cười dịu dàng của người đàn ông chiếu vào mắt Huân Y khiến trái
tim lại nhảy loạn lên. Cho tới bây giờ cô mới biết một người đàn ông
cười lên lại đẹp đến vậy, tựa như gió đêm ngoài cửa sổ, mang theo vẻ ấm
áp cùng mê hoặc khó nói thành lời, khiến cô có chút lâng lâng——
oOo
| 6 | Tình cảm khác thường (3)
Rốt cuộc cũng đến tối hẳn. Làn gió hè vào đêm thổi đến tận sâu trong
cánh đồng oải hương. Hương hoa oải hương đi theo làn gió đều khiến người ta dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, sâu trong cánh đồng, giữa một màu tím nhạt có một
bóng dáng nhỏ xinh cùng một cao lớn, có điều nhìn qua vô cùng hòa hợp.
Chịu không nổi sự khẩn cầu của Huân Y, Phí Dạ đành phải đồng ý dạy cô dùng súng. Có điều hai người vẫn chọn buổi tối muộn, vì ban ngày có
nhiều người đi qua đây. Để tránh cho họ khỏi kinh sợ và hoài nghi, buổi
tối coi như là lựa chọn an toàn nhất.
Lúc Huân Y cầm súng trên tay thì không nhịn được mà thở nhẹ một
tiếng. Ban ngày là do Phí Dạ đột nhiên xuất hiện, cô cũng không xem xét
nó được lâu. Giờ phút này cầm súng trong tay, cô mới cảm giác được rằng, khi một người cầm súng, sẽ sinh ra một cảm giác khó hiểu, gần như là
thấy an toàn, lại thêm một cảm giác sung sướng không rõ ràng, thậm chí
còn có cả ham muốn chinh phục!
Chẳng qua——
Cô cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt
nhỏ xinh, trắng hồng của cô, thậm chí tản ra thứ ánh sáng như ngọc. Chỉ
trong phút chốc, ý cười của cô chiếu vào đáy mắt Phí Dạ, khiến hắn không thể chuyển tầm mắt đi được mà cứ nhìn cô chăm chú.
“Phí Dạ, tôi phải làm thế nào mới có thể…” Huân Y ngắm nghía khẩu
sủng ‘nửa ngày’ mới ngẩng đầu, tò mò hỏi người đàn ông trước mặt, lại
không ngờ hắn đang nhìn mình không chớp mắt. Tim cô ‘thình thịch!’ một
tiếng, đôi mắt của người đàn ông này quá thâm sâu, khiến trong lòng cô
bỗng sinh ra cảm giác khác thường.
“Anh…làm sao vậy?”
Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhìn kỹ đi! Diện mạo của Phí Dạ thật sự phù hợp với bối cảnh của hắn! Hắn không phải loại có ngũ quan tinh tế như
mấy tên mỹ nam đẹp như hoa, trái lại, đôi mày hắn khá đậm, sống mũi cao
thẳng, đôi môi dày vừa phải lại hoàn toàn hòa hợp với khuôn mặt cương
nghị. Nhìn thế nào đi nữa thì vẫn thấy vẻ nam tính, nhất là khi hắn nhìn chăm chú lại có một vẻ mị hoặc không nói thành lời, khiến cho con gái
hoảng hốt, nhất là cô!
Phí Dạ dời ánh mắt đi, dừng lại ở khẩu súng trên tay cô. Hắn cúi đầu
nói, có thêm vẻ cười nhạo, “Cô bé vẫn đúng là cô bé. Tay nhỏ như vậy sao có thể dùng súng được?”
Một câu nói này khiến Huân Y đỏ bừng mặt!
Thứ nhất là bởi tiếng nói quá mức trầm của hắn, trong làn gió đêm
mang theo từ tính khiến tim người khác phải đập nhanh; thứ hai, nội dung trong lời nói của hắn như có như không đôi chút hàm ý, có lẽ không có ý gì nhưng khi nghe ra lại có người phải miên man.
Tất cả đều là do bây giờ là ban đêm!
Đây là lời an ủi Huân Y tự dành cho mình, chỉ có vậy, cô mới không biểu hiện ra sự rung động mãnh liệt!
“Hứ, tay tôi không nhỏ đâu, vừa đủ để cầm súng.” Cô hắng giọng, giơ khẩu súng trong tay lên, ra vẻ rất bất cần.
“Cô bé ngốc, sao có thể cầm súng như vậy hả? Rất nguy hiểm.” Phí Dạ
lắc đầu cười nhẹ, tiến lên chỉnh sửa động tác cho cô. Hắn đứng phía sau, cánh tay tráng kiện hoàn toàn vây lấy cô trong lòng, bàn tay dày rộng
thuận thế nắm lấy tay cô cùng khẩu súng.
“Muốn an toàn khống chế súng, tay cô phải đặt chuẩn ở vị trí cò. Thời điểm bắn, thân mình nhất định phải đứng vững, nếu không sức giật của
súng sẽ khiến cô không chịu nổi đâu.”
Phí Dạ nói rất nghiêm túc, giống như đang huấn luyện vậy. Hắn cẩn
thận giảng dạy về cách nổ súng cho Huân Y. Có lẽ là bởi sợ Huân Y chưa
được học về súng nhiều mà đã nổ súng, bởi vậy hắn chỉ có thể nắm tay vừa dạy vừa khống chế, lại không biết rằng loại tư thế này có bao nhiêu là
mờ ám.
Đêm nay xem như là lần Phí Dạ nói nhiều nhất. Huân Y thầm nghĩ vậy,
trong lòng lại bởi cách gọi ‘Cô bé ngốc!’ của hắn mà hoảng hốt không
ngừng. Chết mất, tim ơi em đừng đập mạnh thế nữa, ở khoảng cách gần thế
này, nhất định hắn sẽ nghe thấy——
Huân Y có chút lo lắng——
“Cô có đang nghe không đấy?” Phí Dạ thấy ánh mắt cô là lạ, liền cúi đầu nói.
“Hả? À, đương nhiên, tôi đang nghe, đang nghe đây!” Huân Y vội vàng
lên tiếng nói. Trời ạ, cô mười tám tuổi, cũng đã lớn rồi, sao còn không
thể khống chế tinh thần mình được thế này?
“Lời nói của tôi cô phải nhớ kỹ, nếu không lát nữa nổ súng sẽ làm
chính mình bị thương. Tư thế nắm súng rất quan trọng, một khi làm không
chính xác, tay cô sẽ bị chấn thương, hiểu chưa?” Phí Dạ hơi cúi đầu,
tiếng nói hạ theo xuống. Hơi thở nam tính khi có khi không thoảng bên
tai cô, khiến hai tai cô đỏ lừ lên.
Bàn tay Phí Dạ thật lớn, gần như có thể nắm trọn bàn tay cô. Giờ phút này, sau lưng cô là vòm ngực rắn chắc của hắn, đủ có thể bao trùm lấy
cô——
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Huân Y càng đỏ hơn, cũng may có bóng đêm che giấu, nếu không nhất định sẽ bị lộ.
“Huân Y?” Phí Dạ thấy cô không trả lời, nghĩ rằng cô không hiểu được nên cúi đầu nhìn cô, “Đã hiểu chưa?”
Ối——
“A——Đã hiểu, đã hiểu, anh giống như là ông già ý, thật là phiền
phức.” Lúc này Huân Y mới bước từ trong dòng suy nghĩ mông lung ra, thấp giọng oán trách, lại chu miệng lên, “Chỉ riêng cầm súng đã phiền toái
như vậy, đến khi nào mới có thể nổ súng cơ chứ?”
Phí Dạ cười nhẹ, “Cô đúng là không biết nhẫn nại. Đây, chúng ta phải
định ra một điểm ngắm trước đã, sau đó cô phải tìm đúng điểm ngắm đấy
mới được.”
Huân Y gật đầu, mãi lâu sau mới thất vọng hỏi, “Điểm ngắm trông thế nào? Làm sao mà tôi tìm được?”
“Đừng có gấp, tầm mắt của cô phải tập trung vào vị trí này.” Phí Dạ
thấy cô nhăn nhó, lắc đầu nhẹ rồi chỉ lên đầu súng, “Đây là đầu ngắm, cô nhìn từ đây, hoa thị trên đỉnh cân với đầu ngắm thành một đường thẳng,
thử một chút đi.”
Huân Y gật đầu, làm theo lời hắn nói, sau đó——
“A, đúng đúng, Phí Dạ, anh thật lợi hại nha!” Cô như vừa phát hiện ra một kỳ quan vậy, ngữ khí cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Phí Dạ cười cười, tâm tình dường như cũng bị lây theo cô, độ cong bên môi càng thêm đậm. Rất khó có thể tưởng tượng được chuyện hắn dạy một
cô bé nổ súng. Chuyện này nếu để tổ chức biết nhất định sẽ thành tin tức lớn. Đường đường là một nghi trượng lại đi dạy một cô nhỏ không rành
thế sự bắn súng. Theo con mắt người ngoài, nhất định là hắn điên rồi.
Hắn nhìn thấy đôi mày của cô cũng nhuốm vẻ vui mừng, như thể mèo con
tinh nghịch vừa trộm được đồ. Gió đêm thổi nhẹ qua khiến mấy lọn tóc của cô lất phất trên ngực hắn, sâu trong đáy lòng bỗng dưng lại nổi lên một cảm giác nhộn nhạo không tả nổi. Ngay cả nụ cười bên môi cô cũng đã
‘công chiếm’ trái tim hắn!
Từ khi nào thì bắt đầu, từ khi nào hắn cảm thấy thật thoải mái đến vậy?
Phía sau mãi không có phản ứng gì, Huân Y quay đầu lại. Đôi mắt trong trẻo mà chứa vẻ nghi hoặc nhìn hắn. Hắn suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như vậy?
“Phí Dạ?” Cô xoay người, quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt hắn, “Tôi không làm sai cái gì chứ?”
Người này không phải là tức đến phát điên đấy chứ? Đúng, cô thừa nhận mình ngốc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cầm súng, như vậy đã là tốt lắm rồi.
oOo
| 6 | Tình cảm khác thường (4)
Ngay sau đó, bàn tay cô bị Phí Dạ kéo xuống rồi nắm chặt lấy——
Độ ấm trong lòng bàn tay người đàn ông tiến sâu vào đáy lòng cô!
Cảm xúc Huân Y thực rối loạn, lại thấy hắn không chớp mắt nhìn mình
thì tâm tư mới ổn định nay lại bắt đầu bối rối mà nhảy nhót không ngừng…
“Tôi, tôi…không phải là ngốc quá chứ?” Trời ạ! Đừng nhìn cô chằm chằm như vậy, nếu còn như vậy, nhất định cô sẽ bị bệnh tim mất. Ánh mắt
người đàn ông này là như thế nào đây? Nhịp tim của cô ngày càng nhanh
hơn——
Tiếng nói dịu dàng cùng vẻ rụt rè của cô gái, lại thêm sự mềm mại
trong lòng bàn tay khiến Phí Dạ càng thêm rung động. Nhiều năm qua, hắn
ra ra vào vào tổ chức xã hội đen, trong tay ngoài súng ra thì còn có thể nắm giữ mạng người! Đã bao nhiêu năm, dường như hắn chưa từng cầm thứ
gì ấm áp, bởi vì hai bàn tay hắn đã nhúng đầy máu, lạnh lẽo không chờ
mong có sự ấm áp xuất hiện!
Nhưng giờ phút này——
Nếu nói lúc đó Mạch Khê có thể khiến hắn nhìn chăm chú, thì người con gái này đủ để khiến đáy lòng hắn rung động! Đối với Mạch Khê, hắn mãi
mãi có lòng thương xót, nhất là khi hắn thấy cô ra khỏi phòng Lôi Dận
với bộ dạng quần áo không chỉnh tề, khi cô bối rối chạy trốn, tim hắn
không tự chủ được mà sinh ra ý muốn bảo vệ. Ngày qua ngày, ý muốn bảo vệ này đã thành thói quen——
Nhưng người con gái trước mặt đây——Có lẽ cô đã phải trải qua nhân
sinh bi ai, thời điểm cô hạnh phúc nhất lại mất đi cha mẹ. Cô thực cô
độc, nhưng nếu cho cô cả đời sống dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô vẫn
thật trong sáng, trong ánh mắt cô đều mang theo niềm hy vọng với thế
gian này!
Đây chính là điểm khác biệt giữa cô và Mạch Khê. Nụ cười của Mạch Khê tuy rằng rất đẹp, nhưng lúc nào cũng có vẻ gì đó u buồn——
Phí Dạ thầm giễu cợt chính mình, tự dưng lại đi so sánh hai cô gái.
Đúng là có chút vớ vẩn. Nhưng phải nói thật, vẻ dịu dàng của cô khiến
hắn không thể không chú ý được.
Huân Y đâu biết hắn có nhiều suy nghĩ đến vậy, chỉ thấy đôi mắt hắn
như có nam châm, lại càng khiến cô không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Nuốt nước miếng, cô khẽ thở dài một tiếng.
“Được rồi, tôi thừa nhận tôi ngốc, nhưng anh cũng đừng dùng vẻ mặt
thất vọng này để nhìn tôi, thật giống như ông thầy nghiêm khắc nhìn đứa
trò ngu dốt vậy.”
Lúc này Phí Dạ mới định thần lại.
“Cô rất thông minh, làm tốt lắm.” Hắn cúi đầu nói, dường như ý thức
được hành vi của mình dọa đến cô nên thả tay cô ra một cách tự nhiên.
“A…” Huân Y lơ lãng thấp giọng kêu một tiếng. Hẳn là do bàn tay Phí Dạ quá cứng rắn nên vô tình làm bàn tay cô đau.
Phí Dạ giật mình, vội vàng nâng bàn tay cô lên, thấy chỗ cổ tay hồng một mảng thì không khỏi chán nản…
“Thực xin lỗi, tay của tôi rất thô nên đã làm đau cô.”
Huân Y nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn trước mặt hắn tỏ ra yếu ớt,
“Đâu có…” Đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn bàn tay hắn, lòng bàn
tay rộng lớn kia mang theo sức mạnh rất lớn.
“Tay anh…” Huân Y có chút đau lòng mà kéo bàn tay hắn lại. Tất cả đều là vết chai sạn thô cứng, chắc là do thói quen cầm súng lâu năm. Ngoài
vết chai ra, còn có vài vết sẹo đậm nhạt khác nhau. Đôi tay này hẳn là
phải trải qua nhiều phen dãi dầu sương gió!
“Tay anh, không đau sao?”
Trong lòng mơ hồ đau đớn, cô cẩn thận khẽ vuốt những vết sẹo——
Tâm tư Phí Dạ theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng của cô mà rung động,
ánh mắt cũng chuyển đến những ngón tay thon dài của cô, “Nhiều năm như
vậy, đã thành thói quen từ lâu rồi.”
“Thói quen?” Huân Y ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ
thân thiết, “Trên người anh cũng có rất nhiều vết thương, có đau không?”
“Đau, nhưng mà chăm sóc tốt sẽ không đau nữa.” Phí Dạ nhìn cô, nói.
Hắn thấy vẻ đau lòng trong mắt cô, gần như lấy vẻ ấm áp đó thấu vào đáy
lòng. Phía ngực trái lại rộn ràng, đã bao lâu rồi hắn không được nghe
những lời quan tâm như vậy?
“Anh…nhất định là bị thương rất nhiều lần nhỉ?”
Gió mát hây hẩy khuôn mặt hai người, đưa theo hương thơm mát vây lấy cả hai.
“Trong xã hội đen, có rất nhiều chuyện không do mình quyết, bị thương là khó tránh khỏi.” Tiếng nói của hắn trầm thấp mà bình tĩnh, nhưng
không quá to, dường như sợ làm cô sợ hãi.
“Nhưng mà như vậy rất nguy hiểm, anh…cũng không nghĩ cho những người
quan tâm đến anh sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…” Cô có điểm lúng túng,
cũng không biết chính mình phải biểu đạt điều gì, chỉ biết là trong lòng rất đau, rất đau.
Giọng nói của cô tuy rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là đang hờn dỗi,
đang nén giận. Phí Dạ không nói gì nữa, chỉ nhìn cô từ trên cao, trong
lòng không khỏi ấm áp.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, như là một loại hạnh phúc, lại đúng
như một loại tình cảm nào đó cứ chậm rãi chảy đến tận sâu trong đáy
lòng.
“Ngoài Lôi tiên sinh ra, cô là người đầu tiên quan tâm đến tôi.” Phí Dạ cúi đầu nói.
Trong lòng Huân Y chấn động, hai má bỗng đỏ lên, con tim lại càng đau hơn. Cụp mắt xuống, cô nhẹ giọng nói: “Cho nên, về sau nếu đối mặt với
tình huống nguy hiểm phải nghĩ đến tôi, cẩn thận một chút…”
Đúng như đang dặn dò người yêu vậy!
Người đàn ông đáng thương này, Huân Y thầm thề rằng, cô nhất định phải đối xử tốt với hắn.
“Được.” Tiếng nói của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, bất giác làm sinh ra một tình cảm không tên.
Như là lời hứa hẹn giữa người yêu!
Không khí trở nên thật kỳ diệu, ngay cả trong luồng khí cũng như chuyển động một thứ phần tử khác thường vậy.
Hương hoa oải hương xung quanh càng thêm nồng đượm——
“Không nhắc đến chuyện của tôi nữa. Không phải là cô muốn học bắn
súng sao? Tiếp tục nào.” Nếu có thể, Phí Dạ thật không muốn phá vỡ sự
yên tĩnh này. Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng thoải mãi, nhưng…vẫn
phải về với thực tại thôi.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô lần thứ hai, điều chỉnh lại tư thế nắm súng.
Khuôn mặt Huân Y đỏ ửng lên. Không biết tại sao, mỗi khi hắn tới gần, hương thơm nam tính kia sẽ khiến cô cảm thấy thật an toàn, giống
như…hắn là của cô.
Suy nghĩ trở nên trống rỗng, bâng quơ nhắm ngay một điểm, thấy hắn
vẫn nắm tay cô, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào, giây tiếp theo cô bóp cò súng——
“Đoàng——”
“Ui da——” Huân Y chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay run lên, ngay sau đó
bàn tay nhỏ nhắn được ủ vào bên trong lòng bàn tay rộng lớn. Cô ngẩng
đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn không nói gì, chỉ xoa bóp tay cho cô, như thể hắn đã đoán trước được kết quả này.
“Xương cốt của tôi đều rã rời theo rồi…” Huân Y hờn dỗi nói lời lên án.
Phí Dạ nhìn cô, vẫn tiếp tục động tác tay, “Súng của tôi là đặc chế,
sức giật rất lớn, lần đầu tiên cô bắn súng, không chịu được cũng là bình thường.”
“Cho nên anh vẫn không buông tay?”
oOo
| 6 | Tình cảm khác thường (5)
“Đúng, nếu vừa rồi tôi buông tay, cánh tay cô ít nhất còn đau trong
một thời gian dài.” Phí Dạ thản nhiên cười, mười phần nhẫn nại xoa nắn
các đốt ngón tay cùng cổ tay cho cô, “Là cô nhóc cô quá nóng vội, lần
đầu tiên nổ súng mà muốn dùng đạn thật. Dù sao cô cũng không qua huấn
luyện chuyên nghiệp, một cô bé phải biết quý thân thể mình.”
Huân Y nghe vậy thì nhíu mày, “Tôi không có yếu ớt như vậy đâu.”
“Một cô bé vĩnh viễn sống trong thế giới ảo tưởng, yếu ớt cũng là chuyện bình thường.” Phí Dạ hơi nhếch môi.
“Anh…” Huân Y bất mãn trừng mắt, “Tôi không yếu đuối như những cô gái khác đâu!”
Phí Dạ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô hiện vẻ xấu hổ thì thở nhẹ một hơi, “Giận sao? Xin lỗi, có lẽ là tôi không giỏi diễn đạt.” Giọng nói mang
theo vẻ lúng túng, có trời mới biết hắn chưa từng dỗ dành một cô gái.
Huân Y thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn thì cố nén ý cười, hắng giọng——
“Nào có người nào như anh cơ chứ, chọc giận người ta xong chỉ nói một câu xin lỗi. Anh muốn tôi dễ dàng tha thứ cho anh vậy sao?”
Phí Dạ ngơ ngác. Hắn không có thói quen hay năng lực để đoán lòng dạ
phụ nữ, tự nhiên lại nghĩ cô tức giận, nhưng không biết phải làm sao.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới nghẹn giọng nói, “Vậy phải thế nào thì cô mới
tha thứ cho tôi? Nếu không cô đánh tôi đi, đánh xong cô sẽ nguôi giận.”
Huân Y nhìn ra thành ý trong mắt hắn. Tên này thật đúng là đáng yêu.
Nghĩ nghĩ, cô giơ tay lên đấm cho hắn một cái, nào ngờ, một khắc hạ cú
đấm xuống thì tiếng kêu không phải là của Phí Dạ, mà là của cô.
“Ai da——” Cô cúi đầu kêu đau, từ các đốt ngón tay truyền cơn đau thấu đến tận xương, cô gắt giọng, “Ngực anh sao mà rắn thế? Đau chết tôi
rồi.”
Phí Dạ bất ngờ nở nụ cười, nụ cười nhẹ bên môi hắn, trong mắt lại ánh lên vẻ áy náy. Hắn lại kéo tay cô đến vội vàng mát xa, “Xin lỗi, tôi
quên là tôi có luyện võ, biết thế tôi đã chọn cho cô cách trừng phạt
khác.”
“Anh…” Huân Y thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng. Phí Dạ này
đúng là cực kỳ đáng yêu. Ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ xinh hơi đỏ
lên, “Tóm lại cơn tức của tôi còn chưa tiêu, trừng phạt anh lại hóa
thành trừng phạt tôi…”
Theo động tác rất nhỏ của cô, từng đợt hương thơm đưa và mũi Phí Dạ,
trong phút chốc đã lấp đầy lục phủ ngũ tạng. Cô vừa ngẩng đầu, hắn đã
cúi đầu, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Gần đến mức cô cũng bị hơi thở của hắn bao vây, hương nam tính mãnh liệt như độc dược lấp đầy cô.
Gần đến mức hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong veo của cô.
Hắn không hề chớp mắt nhìn sâu vào đôi mắt cô, dường như hắn không rõ cô đang nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô đẹp như trái anh đào, mang theo vẻ ngượng ngùng, lại diễm lệ đến hư ảo, sống mũi cao thẳng, cánh môi
xinh xắn hé mở đưa theo làn hương thơm mát.
Huân Y cũng nhìn hắn theo bản năng. Cô cảm thấy chính mình thật ngây
dại, đến khi đôi mắt hắn nhìn xuống, cô trở nên có chút bất an, trong
lòng hoảng hốt không thôi. Kề sát ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ của hắn
từng hồi đánh động vào đáy lòng cô, khiến cô càng thêm bối rối.
“Anh…” Sao hắn có thể nhìn cô như vậy chứ? Ánh mắt thâm trầm dọa người, thật không lễ phép——nhưng mà, cô có chút say mê.
Tình cảm, sâu trong cánh đồng hoa này, đã nảy mầm.
Đôi môi đỏ mọng run nhẹ, đầu lưỡi khẽ liếm qua bên môi, càng như đang mời gọi vậy.
Phí Dạ không kiềm nổi liên nâng tay, khẽ lau đi mấy giọt mồ hôi bên
má cô. Khi ngón tay chạm vào gò má ấm áp, mềm mại của cô, hắn mới biết,
thì ra hắn vuốt má con gái lại có thể cẩn thận đến vậy. Hắn đang sợ, sợ
chính mình sẽ làm đau cô.
Hắn là hắn phải rời đi, nhưng——
Đôi môi anh đào hơi hé mở, cực kỳ giống nhụy hoa vẫn còn đọng nước
mưa, ngay cả khuôn mặt này cũng khiến đôi mắt hắn dần rụt lại, ngay sau
đó lại biến thành ham muốn chiếm giữa trời sinh của đàn ông!
Huân Y phát giác ra đôi mắt hắn có biến hóa, hơi đờ ra. Một Phí Dạ
như vậy khiến cô cảm thấy có chút xa lạ, như sắp phát sinh chuyện gì đó. Trực giác của con gái không ngừng nhắc nhở cô phải lập tức chạy đi,
thậm chí tim đập còn điên cuồng hơn ban nãy, nhưng——cô lại có chút chờ
mong.
Hương thơm của cơ thể con gái kích thích lý trí hắn. Phí Dạ không
kiềm lòng được, bèn cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng chạm
lên cánh môi run rẩy của cô, như con bướm đậu trên nụ hoa——
Thân mình Huân Y đột nhiên run lên, ngay sau đó bàn tay lại bị một
bàn tay lớn nắm trọn lấy. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, như thể đôi môi
cô là vật báu trân quý nhất trần gian này, lại như hắn đang chậm rãi
nhấm nháp, nhấm nháp hương vị tươi non trên cánh hoa xinh.
Dịu dàng mà lại hoàn toàn là chiếm giữ, lại là ngang ngược, tận lực
hấp thụ tất cả vị ngọt ngào của cô. Tất cả đều khiến hắn say mê, không
muốn buông tay, không thể khống chế!
Huân Y chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lúng túng, chỉ có thể để
hắn mặc sức nhấm nháp đôi môi mình, để từng đợt tê dại truyền đi khắp cơ thể.
Cô đã từng nghi ngờ cảm giác khi hôn. Loại cảm giác đó có lẽ sẽ khống chế cô, tựa như lại nói cho chính mình, thì ra cô thuộc về hắn. Nụ hôn
của hắn hẳn là sẽ đưa đến hương vị dễ chịu, khiến tâm tình cô cũng thoải mái, lại thấp thỏm——
Đại não dần dần hồi phục lại, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu——Phí Dạ hôn cô! Hắn hôn cô!
Thần thánh ơi——
Đây là loại cảm giác gì?
Trái tim gần như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Tiếng ‘thình
thịch’ gần như vọng đến tai cô. Theo bản năng, cô đưa tay đặt trên lồng
ngực hắn. Lúc này cô mới phát hiện ra, tim hắn đập cũng không kém gì cô, như là đang muốn phá vách ra ngoài——
Ý thức của Huân Y thật hỗn loạn, cô vụng về đẩy đầu lưỡi ướt mềm ra——
Một hành động có phần vô thức lại rõ ràng đạt hiệu quả. Phí Dạ hít
vào một hơi, sự thể hiện ôn hòa giờ đột nhiên thành nguy hiểm. Cô nhóc
ngây thơ hồn hậu này, cô có biết mình đang làm cái gì không?
Trong lúc nhất thời, tình cảm dạt dào ập đến. Rốt cuộc hắn cũng không còn lòng dạ nào mà đắn đo chuyện khác, đưa cánh tay cô ôm lên cổ mình,
còn hắn thì ôm lấy cô. Nụ hôn nhẹ nhàng giờ đã thành mãnh liệt. Đam mê
tiềm ẩn trong đôi mắt giờ cháy bùng lên. Đầu lưỡi nóng bỏng bỗng sinh ra vẻ ngỗ ngược mà cạy mở hàm răng cô ra.
Huân Y bị sự tấn công bất thình lình này làm cho sợ hãi. Nếu nụ hôn
vừa rồi như một dòng suối, thì giờ khắc này, nó như một đại dương cùng
những con sóng lớn, có thể nhấn chìm cô——
Gần như đã qua cả thế kỷ, khi hắn quyến luyến buông đôi môi cô ra,
hắn nhìn vào đôi mắt đê mê của cô, ngón tay cái miết nhẹ qua cánh môi
còn vương hơi thở của hắn.
Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ hồng này có chút ươn ướt, càng thêm mê hoặc lòng người.
“Thật xin lỗi…” Hơi thở của hắn có chút bất ổn. Hắn tựa trán trên trán cô. Hắn đã mất đi khả năng khống chế!