Khác với thân thể của đứa trẻ tám tuổi, Mạch Khê đã mười bốn tuổi, cơ thể đương nhiên đã lặng lẽ thay đổi.
Vết thương mới lẫn vết thương cũ đã không còn mà thay vào đó là cơ thể
thơm hương. Dưới ánh trăng, làn da non mịn của cô tản ra hương thơm
thanh khiết, đôi núi nhỏ trước ngực giờ cũng đã cao ngất, như nụ hoa nở
khiến kẻ khác không nhịn nổi muốn hái.
Bụng phẳng mịn, eo lưng tinh tế, hai chân co lại, che đi ‘vùng đất nữ
tính bí hiểm’ kia, dấy lên cảm giác về một vẻ đẹp bí ẩn, đôi chân thon
dài , tinh tế tựa lông vũ làm nhộn nhạo cõi lòng.
Đôi mắt u trầm của người đàn ông lúc sáng lúc sầm lại, thân thể mềm mại
này khiến đáy mắt hắn càng thâm thúy, yết hầu hắn theo bản năng chuyển
động một chút.
Mạch Khê nhẹ nhàng thở gấp một hơi, phát ra tiếng nức nở như con thú
nhỏ, dường như là phản kháng lại sự quấy rầy của người đàn ông trong khi ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như ánh trăng dụi dụi vào gối, tựa như con mèo con ham ngủ, vẻ ngốc nghếch, đáng yêu.
Người đàn ông đưa tay vẽ theo đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô, qua
đôi lông mày đen thanh tú, hàng lông mi cong dài mà kiều mị, cái mũi
tinh xảo, cuối cùng rơi vào đôi môi mềm mại, hồng nhuận như trái anh đào chín.
Hơi thở lạnh băng lại mang theo hương nước hoa nam tính quyện với hơi thở thơm tho của cô.
Trong đôi mắt người đàn ông hẳn đã xảy ra biến hóa, ánh mắt mơ hồ chuyển động, quay cuồng, đôi đồng tử xanh biếc càng thêm u ám, hững hờ; ngón
tay mang theo sự mềm mại tựa như những bông hoa lam trong vườn, ánh mắt
ấy mang vẻ cưng chiều nhưng cũng hờ hững, tàn lãnh khiến người khác phải ngộp thở.
Điều này tựa như một tên ma quỷ nắm giữ thứ thuộc về riêng mình, mà món đồ này lại không nghe lời!
Trước mắt người đàn ông lại hiện ra khuôn mặt như đóa hoa lam, xinh đẹp mà vô cùng buồn bã.
Ấn đường của hắn đột nhiên nhíu lại, sự mềm mại và dịu dàng trong mắt
không thấy nữa, còn lại chỉ là vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo khôn cùng.
Mười bốn tuổi...
Hắn cũng không sốt ruột!
__________________
Sinh nhật tuổi mười bốn của Mạch Khê cũng không khác trước là mấy. Cái
tuổi này không lớn cũng chẳng nhỏ nên dường như không mang nhiều ý
nghĩa, hứng thú lắm. Bánh sinh nhật cũng giống như cũ, ước chừng cao hơn cô một cái đầu; trang sức xa hoa, sáng lóa; có điều cô có thể tận mắt
nhìn thấy khuôn mặt hiền lành, vui sướng của bác Hàn Á.
Trong bữa tiệc sinh nhật chỉ có người của Bạc Tuyết Bảo, người làm ở tòa thành trên dưới trăm người đều có mặt đủ cả, rất náo nhiệt. Mạch Khê
dường như đã quen với việc này, thậm chí là kiểu tiệc sinh nhật riêng
biệt này.
"Bác Hàn Á, các bạn của con có thể đến tham dự sinh nhật không ạ?" Mặc
một chiếc váy công chúa xinh đẹp, Mạch Khê nhìn chiếc bánh ngọt cao hơn
mình, nhẹ giọng hỏi.
Quản gia Hàn Á nhẹ nhàng cười, bàn tay to khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô...
"Tiểu thư Mạch Khê bây giờ còn nhỏ, đợi đến mười tám tuổi có thể mời các bạn đến thành dự sinh nhật."
"Tại sao hiện tại không thể ạ?" Mạch Khê khó hiểu.
"Bởi vì Lôi tiên sinh không cho phép." Quản gia nhẹ giọng nói.
Mạch Khê nhẹ nhàng nhíu đôi mày đen, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Chỉ là cho đến bây giờ con vẫn chưa biết mặt ba nuôi."
Cô gần như là đã quên sự tồn tại của cha nuôi, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có bác Hàn Á bên cạnh.
Vẻ tươi cười của quản gia có một chút cứng ngắc, "Tiểu thư sẽ được gặp."
"Như vậy con có điều ước sinh nhật, hy vọng có thể sớm nhìn thấy ba nuôi một chút." Mạch Khê cười khanh khách, nói nửa thật nửa đùa.
Quản gia dừng ở khuôn mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: "Ta nghĩ... tiểu
thư Mạch Khê đến mười tám tuổi là có thể nhìn thấy Lôi tiên sinh ."
"Mười tám tuổi?"
Mạch Khê nhún nhún vai, lập tức lè lưỡi, "Nói vậy thì ba nuôi của con
hẳn là ‘thế ngoại cao nhân’, nhưng mà, có được nhìn thấy ba nuôi hay
không không quan trọng, quan trọng là... bác Hàn Á mới là người hiểu
Mạch Khê nhất."
"Tiểu thư thật là dẻo miệng."
Trong lòng quản gia Hàn Á thực lo lắng, nhìn thấy khuôn mặt cô tươi cười trong suốt thì cũng cảm thấy vui mừng, "Không biết tiểu thư Mạch Khê
muốn mời bạn nào tham dự tiệc sinh nhật?"
Kỳ thật, đứa nhỏ này từ bé đến lớn cũng rất cô độc, nếu gạt cậu chủ, để
cho Mạch Khê mời vài người bạn về không phải là không thể.
Mạch Khê nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời...
"Là con trai của thầy giáo nha, anh ấy hơn con một tuổi, lúc con đi học
anh ấy đối với con rất tốt. Bác Hàn Á xem, quà này là anh ấy tặng cho
con đấy."
Cô nhanh chân chạy đến phòng ngủ, cầm ra một cây trâm, mặt trên là con
bướm bay lượn trong bụi hoa, tuy rằng không mấy xa hoa nhưng có thể gọi
là tinh xảo vô cùng.
Quản gia Hàn Á nao nao, sắc mặt lập tức hiện vẻ căng thẳng...
"Bạn của tiểu thư Mạch Khê là con trai?"
Mạch Khê khó hiểu nhìn quản gia, gật gật đầu, không hiểu vẻ mặt của ông sao lại kỳ quái như vậy.
Trên vầng trán của quản gia nổi lên nét lo lắng, ông nhìn Mạch Khê, muốn nói gì đó lại thôi.
"Bác Hàn Á, bác sao vậy?"
"À, không, không có gì."
Quản gia vội vàng gợn lên nét cười trên khuôn mặt, che khuất đi đôi mắt
như có như không sự lo âu, ông vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, "Tiểu thư đã hoàn
thành việc học bên đó, những người kia về sau cũng không tiếp xúc nữa.
Lôi tiên sinh đã vì tiểu thư mà sắp xếp chuyện học hành tiếp theo rồi.
Từ ngày mai trở đi, tiểu thư sẽ ở lại Bạc Tuyết Bảo."
"Con sẽ không còn được gặp lại các bạn nữa sao?" Trong lòng Mạch Khê buồn bã.
Quản gia gật đầu.
Mạch Khê không nói thêm gì, trực tiếp xoay người hướng đến điện thoại,
nhấn một dãy số. Vị quản gia không hề ngăn cản, sự lo lắng trong lòng
càng nặng thêm.
Quả nhiên, điện thoại ở bên kia vang lên tín hiệu nhưng hồi lâu vẫn
không có người trả lời. Mạch Khê cắn cắn môi, một lần nữa bấm dãy số,
cho đến khi... Quản gia tiến lên, nhẹ nhàng lấy đi điện thoại trong tay
cô.
"Tiểu thư Mạch Khê, không có người bắt máy." Ông khẽ thở dài một hơi.